Đọc truyện Nương Tử Cười – Chương 13: Vỡ lòng
Bởi vì ở thư trai giày vò một hồi, lúc này trời đã hơi tối, trong rừng đột nhiên truyền ra âm thanh, An Nhược Hảo hơi giật mình, nhẹ giọng hỏi: “Âm thanh gì?”
Lăng Canh Tân kéo nàng leo lên tảng đá, lại thấy trên bãi cỏ phía sau tảng đá trước mặt dường như có hai người.
“Nam nhân thối, động tác không nhanh lên, lão nương ta còn muốn về nhà đấy.” Nữ nhân kia lên tiếng thúc giục.
“Về nhà làm gì, dù sao trong nhà nàng cũng không có ai.” Nam nhân ở phía trên người nữ nhân bị nàng thúc giục, động tác lqd ngược lại chậm chút, từ từ cởi vạt áo của nàng ta ra, “Ơ, hôm nay lại còn mặc yếm.”
“Đẹp mắt không?” Nữ nhân cười cười, “Là lão đại nhà các ngươi mua cho ta đấy.”
“Hừ, lần sau ta mua cho nàng món đồ càng đẹp mắt hơn.”
“Ngươi nói đẹp mắt là được, để ý nhiều như vậy làm gì?” Nữ nhân nhẹ giọng châm chọc.
“Đẹp mắt, nhưng mà không mặc gì càng đẹp mắt.” Nam nhân nói một hồi rồi tháo cái yếm ra, nửa người phía trên của nữ nhân lộ ra trong không khí, hai khối tuyết trắng đập vào mắt người. Nam nhân đưa tay vuốt ve không nặng không nhẹ, vân vê đủ rồi lại duỗi người lấy miệng cắn, cắn đỉnh đỏ sậm đứng thẳng dậy.
Quả phụ Tiếu rầm rì một tiếng “Đau”, lại lúng túng tháo y phục trên người, còn đưa tay thăm dò phía dưới nam nhân.
Lăng Canh Tân thấy vậy, vội quay đầu đi.
“Nhị ca?” An Nhược Hảo kinh ngạc, vì sao Lăng Canh Tân thấy thân thể nữ nhân khác sẽ tự động quay sang chỗ khác, dieendaanleequuydonn mà lại nhìn nàng không biết kiêng dè như vậy.
“Tiếu Nhan, đừng xem.”
“Không nhìn mới lạ đó.” An Nhược Hảo lại nói.
“Tiếu Nhan?”
An Nhược Hảo lại cười giảo hoạt: “Huynh cũng xem xem người ta làm thế nào, về sau cũng đỡ phải tìm người dạy huynh.”An Nhược Hảo nghĩ, hiện trường này mới có thể là bản vỡ lòng, cũng không thể để cho nàng nói.
Lăng Canh Tân nghe xong, suy nghĩ một lát rồi mới hiểu nàng có ý gì, khiêm tốn tiếp nhận ý kiến, cùng An Nhược Hảo phủ phục trên tảng đá quang minh chính đại nhìn người ta dã chiến.
“Là quả phụ Tiếu của Trần Gia Bình.” Lăng Canh Tân tiến tới nói bên tai An Nhược Hảo.
“À.” An Nhược Hảo tỏ vẻ hiểu ra, tiếp tục xem hai người kia.
Nam nhân đã cởi áo, thuận tay vén quần dưới của quả phụ Tiếu lên: “Đàn bà thúi, nhanh như vậy đã ướt, thật sự dâm đãng đến nơi đến chốn.”
“Ngươi làm hay không làm?” Quả phụ Tiếu tức giận nói.
“Làm! Sao lại không làm, đã muốn nàng lâu như vậy.” Nam nhân nói xong cởi quần mình ra, trực tiếp tiến vào.
Lăng Canh Tân nhìn thấy lqd nam nhân cởi quần vội vàng che mắt An Nhược Hảo: “Huynh xem là được rồi, muội đừng nhìn.”
An Nhược Hảo cũng nghĩ vậy, xem khéo lại bị đau mắt hột, nàng đã từng nhìn Vương Tú Lệ và Chân lưu manh, vẫn không nên nhìn là tốt rồi. Nàng liền nhắm mắt lại chỉ nghe âm thanh, hơi thở gấp gáp của quả phụ Tiếu, thỉnh thoảng Tiếu mắng một tiếng nam nhân thối, quả thật là hấp dẫn đến cực điểm. Nàng nghe thấy Lăng Canh Tân nuốt nước miếng, bài vỡ lòng này có phải có khẩu vị hơi nặng?
Thật lâu sau, hai người đều phát ra tiếng gào thét hài lòng sau đó cùng nhau ngã xuống trên đất, An Nhược Hảo liền mở mắt nhìn.
“Nam nhân thối, sướng không?”
“Thoải mái, rất muốn cưới nàng về nhà.”
“Nói bậy, cẩn thận vợ ngươi lột da ngươi.” Quả phụ Tiếu vừa mặc quần áo, vừa cười nhạo nói.
“Diễm Nương, ngươi ngủ lqd với bao nhiêu nam nhân?”
Quả phụ Tiếu suy nghĩ một chút: “Trừ kẻ ngu Lăng gia.”
“Nữ nhân này, thật là trời sinh dâm đãng.”
“Hừ, dung túng cho ngươi nhanh mồm nhanh miệng.” Quả phụ Tiếu cắn điểm hồng của nam nhân, đau đến mức nam nhân kia vẫn hít hà, “Tháng này ngươi đừng nghĩ đụng vào ta.”
“Diễm Nương, đừng như vậy, lòng của ta đối với nàng, nàng biết.” Nam nhân vội vàng vuốt ve nàng, tay lại dò vào trong váy quả phụ Tiếu, “Cảm giác này, tốt hơn bóp bánh bao trắng nhiều.”
“Nam nhân đều như vậy, ta biết rõ.” Quả phụ Tiếu đẩy hắn ra, sửa lại chân váy, “Bản thân ngươi cũng sửa sang lại rồi về nhà đi, về trễ, không chừng vợ ngươi lại chạy đến nhà ta tìm ngươi.”
Trong nháy mắt nam nhân kia không một tiếng động, mắng luyên thuyên trong miệng rồi thu thập xiêm y, dieendaanleequuydonn cùng quả phụ Tiếu đi xuyên qua cánh rừng rồi.
“Nam nhân kia là ai?” Mặt nam nhân vừa rồi vẫn luôn ở trong bóng tối, lúc người đi rồi An Nhược Hảo cũng không nhìn thấy rõ, nhưng giọng nói rất quen thuộc.
“Là lão nhị Lương gia ở Trần Gia Bình.”
“Chính là Lương gia trước đây bức hôn con dâu nuôi từ bé?”
“Ừ.” Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện trong mắt Lăng Canh Tân tràn đầy sắc dục, nàng xong đời rồi. Bài học vỡ lòng này thật sự không đúng lúc.
“Tiếu Nhan.” Quả nhiên là Lăng Canh Tân tiến tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng gọi, hơi thở thô nóng.
An Nhược Hảo vội vàng đẩy hắn ra, nhảy xuống tảng đá, chạy ra phía ngoài, nàng chỉ cảm thấy nếu nàng chạy trốn chậm một chút thì Lăng Canh Tân sẽ tuyệt đối bất chấp tất cả mà ăn nàng.
Lăng Canh Tân nhìn nàng chạy trối chết, thở dài, đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi mới từ trong cánh rừng đi ra ngoài, thấy An Nhược Hảo đang ôm cánh tay ngồi trên xe đẩy run lẩy bẩy, tự trách không thôi: “Là nhị ca không tốt, gió lên rồi, chúng ta về nhà.”
“Ừ.” An Nhược Hảo không dám nhìn mắt hắn, chỉ mong hắn có thể tự chủ.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng cúi đầu, lại nhẹ giọng gọi nàng.
“Nhị ca, huynh quên lqd mua khóa.” An Nhược Hảo nghĩ vẫn nên tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, nếu không thì không khí này thật sự xấu hổ muốn chết.
Lăng Canh Tân hơi sửng sốt, cười nói: “Ngày mai sẽ mua.”
Khi đến Liễu gia, trời đã tối đen.
“Tiếu Nhan, hai ngày nay muội không tắm, nhị ca nấu nước cho muội.” Một câu này của Lăng Canh Tân khiến cho An Nhược Hảo đang thu dọn chén đũa giật mình một cái, thiếu chút nữa đánh rơi chén trong tay.
Lăng Canh Tân thấy vậy vội vàng giải thích: “Tiếu Nhan không thích nhị ca nhìn, nhị ca sẽ không nhìn, nhị ca đứng ở cửa chính coi chừng.”
Rốt cuộc An Nhược Hảo thở dài nhẹ nhõm, gật gật đầu. Nhưng buổi tối lúc ngủ, nàng còn có thể nghe thấy thỉnh thoảng có tiếng gầm nhẹ khó nhịn của Lăng Canh Tân ở trên giường, bài học vỡ lòng tại hiện trường lúc chạng vạng có tác dụng quá mạnh mẽ rồi.
Ngày hôm sau, Lăng Canh Tân nói chỉ còn một nhà cần đưa dưa hấu, đến trưa là có thể trở lại, nên không để nàng đi theo, mà để nàng ở nhà dọn dẹp một chút. Nhà này đã lâu không thu dọn, có vẻ lộn xộn.
An Nhược Hảo nhìn lướt qua căn nhà, trong ngày thường nàng không để ý đến, hắn vừa nói nàng mới phát hiện ra, liền gật gật đầu đồng ý. Sau khi Lăng Canh Tân đi, An Nhược Hảo lập tức bắt đầu quét dọn từ trong ra ngoài.
Nàng tỉ mỉ sửa sang lại, ném mấy thứ đồ vô dụng, đặt vài thứ hữu dụng ra. Đột nhiên thấy dưới gầm giường có một cái rương lớn, nàng vừa mở ra, kinh ngạc không dứt, bên trong lại là một rương sách. Nàng tiện tay lật qua, có mấy quyển sách giống như “Luận Ngữ” của Khổng Tử, có lqd mấy sách giống như là “Sử Ký”, nàng mong đợi biết bao những sách này có thể nói cho nàng biết đây là thời không của nàng. Nhưng trong đó có một bản ghi chép của tiền triều đã khiến cho nàng thất vọng, hoàng đế họ Triệu, đương nhiên không phải là triều đại nhà Tống, mà gọi là Đại Khánh, điều này có thể xác định trăm phần trăm, nàng quả thật đã xuyên không đến thời không mà nàng không biết.
Nàng không biết vì sao những sách này lại ở dưới gầm giường, nhưng nàng nhớ tới Lăng Canh Tân từng nói cha mẹ của bọn họ biết chữ, nghĩ đến là bọn họ lưu lại, nàn liền dời cái rương đặt lên trên lầu, tránh cho để dưới gầm giường bị mốc meo. Sau này nếu nhàm chán, nàng cũng có thể lấy ra nhìn một chút.
Quét dọn gần hai canh giờ, hơn một trăm thước vuông nhà lớn, từ phòng chính đến phòng bếp, phòng chứa đồ đến chuồng gia súc, đều sạch sẽ rồi.
Nàng duỗi thắt lưng mới phát hiện đã là trưa rồi, Lăng Canh Tân sắp trở lại. Nàng vội vo gạo cho vô nồi, ở đây hơn một tháng, mặc dù nàng không tự mình nấu cơm, nhưng trước đã học nhóm lửa, hôm nay cũng không đến nỗi hun khói bản thân.
Nàng nhìn tủ chén, không có thịt. Nhớ ra nàng ăn thịt heo rừng hơn nửa tháng trước, đã không còn. Nàng lật tới lật lui chỉ có cà, khoai tây, dưa chuột, còn có một chút đậu đũa, xem ra trưa nay ăn chay rồi. Đột nhiên, trong đầu nàng lóe sáng, sẽ làm cơm với món chay thập cẩm.
Khoai tây không dễ chín, nàng thả khoai tây vào trong nước nóng nấu trước. Nàng rửa sạch cắt nhỏ các loại đồ ăn, vừa đúng lúc khoai tây đã chín, Tiếp theo múc hơn nửa muỗng tương đậu xào dầu lqd nóng trước, nhất thời cả phòng tràn đầy mùi tương. Tiếp đó bỏ khoai tây vào, ngay tức khắc khoai tây chín dính vào tương đậu màu vàng, chỉ nhìn cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Sau đó, nàng mới bỏ đồ ăn khác vào cùng xào, xào đến khi hỗn hợp các món ăn hoàn toàn chín, nàng lại giội thêm nước thịt ở trong giếng ngày trước, chà, món canh chay thập cẩm vừa ra lò rồi.
“Tiếu Nhan, cái gì thơm vậy?” Lăng Canh Tân cao giọng hỏi, coi như có khẳng định tốt nhất với thành quả lao động của An Nhược Hảo.
“Nhị ca, huynh đợt một lát rồi đi vào.” An Nhược Hảo nghĩ nên để cho hắn kinh ngạc.
“Được.”
An Nhược Hảo vội tìm hai khay lớn, đựng cơm tẻ thơm ngào ngạt, tưới nước canh nàng đã làm xong lên, có hương tương lại có mùi thịt.
“Được rồi, vào đi.”
Lăng Canh Tân vừa vào cửa liền nhìn thấy trên bàn bày hai khay lớn, trong khay đựng cơm, không biết phía trên bao trùm thứ gì, nhưng ngửi rất thơm.
“Uống ngụm nước trước, sau đó ăn cơm.”
“Được.” Lăng Canh Tân lqd uống nước trà trong tay nàng, ngồi xuống ăn cơm, “Tiếu Nhan, đây là cái gì, thơm vậy?”
“Huynh đoán?”
“Giống như có khoai tây, có cà, có đậu đũa, có tương đậu, còn có vị thịt, nhưng mà trong nhà không có thịt nha.”
“Hì hì, ăn ngon chứ?”
“Ăn ngon, không ngờ tay nghề nấu nướng của Tiếu Nhan nhà ta tốt như vậy.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Rất muốn Tiếu Nhan lqd làm món ăn hàng ngày.”
“Được, Tiếu Nhan liền nấu cơm hàng ngày cho nhị ca.”
“Thật?” Lăng Canh Tân ngẩng đầu, nhìn nàng chờ đợi.