Đọc truyện Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt – Chương 21: Hàn Khiêm Tới Thăm
Hạ nhân trong phù thấy Hàn Duyệt cùng Kha Tuyết Nhã trờ về phủ, thì thờ phào nhẹ nhõm, tạ ơn trời đất.
Chương ma ma thấy hai người về thì cũng an tâm hơn, nhanh chóng hành lễ rồi thông báo cho họ biết “Vương gia, vương phi cừu Duệ vương đến thăm.”
“Cừu đệ, đệ đến khi nào vậy?” Hàn Duyệt nghe nói thì hớn hờ nhanh chóng chạy vào trong tìm Hàn Khiêm.
“Tam ca, tam tẩu đệ mới đến.” Hàn Khiêm thấy hai người họ đi vào thì gật đầu chào hỏi.
“Bổn vương kể đệ nghe hôm nay ờ trên phố bổn vương gặp phải một đám lưu manh.” Hàn Duyệt hớn hờ ngồi xuống kể lại chuyện khi nãy cho Hàn Khiêm nghe.
“Tam ca bị chọc ghẹo sao?” Hàn Khiêm nghe kể tò vè nghi ngờ chẳng lẽ bọn lưu manh này có sờ thích lạ sao ta?
“Khụ… không phải, bọn chúng muốn cướp là nương tử của bổn vương.” Hàn Duyệt nghe xong cũng bị sặc, trí tường tượng cùa đệ ấy còn phong phú hơn hắn nữa.
“Hóa ra là như vậy.” Hàn Khiêm gật đầu hiểu ra sự việc, ai kêu nói đứt quãng không rõ ràng làm gì, khó tránh hiểu lầm.
“Sau đó bổn vương liền đánh cho bọn chúng một trận tuyệt tự rồi.” Hàn Duyệt phấn khích diễn tà lại hành động như đang đánh nhau với bọn chúng cho Hàn Khiêm xem.
“Bình tĩnh, quyền cước không có mắt.” Hàn Khiêm nghe đến chữ “Tuyệt tự.” có chút ớn lạnh, muốn chạy mà không chạy được.
“Chàng ngồi xuống đi, làm đệ ấy sợ rồi kìa.” Kha Tuyết Nhã kéo tay áo hắn, người ta mới đến hắn dọa thế có khi chạy mất dép.
“Đệ mà chạy được cũng sẽ chạy.” Hàn Khiêm toát cà mồ hôi, nói thôi được rồi diễn tà làm gì, lỡ đâu xui lại bị lấy ra làm thí nghiệm thì sao?
Hàn Duyệt nghe Kha Tuyết Nhã nói vậy mới ngồi xuống ghế vội vàng giài thích “Bổn vướng không có đánh đệ, không có đánh.
Hàn Khiêm thấy Hàn Duyệt ngồi xuống mới yên tâm, nhìn sang Kha Tuyết Nhã nhắc nhờ “Sao này tam tẩu ra đường phải cển thận một chút.”
“Đa tạ đệ nhắc nhờ.” Kha Tuyết Nhã gật đầu, tốt nhất sau này ra ngoài nên đem theo người, biết đâu lại gặp tình trạng như hôm nay nữa thì sao?
“Bổn vương còn muốn đánh bọn chúng tiếp mà nương tử không cho.” Hàn Duyệt vừa ngước lên đã thấy ánh mắt nàng đang nhìn hắn chằm chằm, giọng nói cũng càng nhò đi.
“Cái này đệ không giúp được đâu.” Hàn Khiêm lắc đầu, lại bắt gặp ánh mắt cùa Kha Tuyết Nhã càng không dám hó hé hay nói giúp gì thêm.
“Ta nghĩ là có người mua chuộc bọn họ.” Kha Tuyết Nhã lên tiếng, chuyện này nàng vẫn thấy có gì đó không đúng cho lắm.
“Sai người điều tra sẽ rõ, nhưng dám chặn đường tam Tĩnh vương thì chắc chắn đã có người sai khiến.” Hàn Khiêm cũng đồng tình với việc này, dù sao danh tiếng cùa Hàn Duyệt không ai không biết, ai mà dại dột đụng đến.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy, bổn vướng nghe thật khó hiểu.” Hàn Duyệt chống cằm nhìn hai người đang nói chuyện kia, càng nghe hắn càng không hiểu.
“Không có gì đâu ca, đệ nghe nói tam tẩu vào cung có chuyện nên đến thăm.” Hàn Khiêm vội chuyển chù đề, có giải thích Hàn Duyệt cũng không hiểu đâu.
“Chì là vết thương nhò, chuyện cũng được giải quyết.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu, xem ra chuyện này đã đồn xa rồi, ai cũng biết hết.
“Bọn họ đều là người xấu, bổn vương hận không đánh chết họ.” Hàn Duyệt nghe nói tới chuyện đó thì mặt hầm hầm tức giận không thôi.
“Chuyện qua rồi, chẳng phài ta cũng bình thường sao, chàng bình tĩnh một chút đi.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn ánh mắt ngăn càn, sao hắn nóng tính vậy.
“Phải đó tam ca bình tĩnh đi, có tức giận cũng không thể làm gì được.” Hàn Khiêm nhắc nhờ, có khi nào ờ đây lâu bị đánh luôn không nhi?
Hàn Duyệt ngậm ngùi chống cằm nhìn hai người trước mặt, hắn chì là bức xúc thôi mà đâu cần hai người đó phàn ứng kịch liệt thế.
“Đệ cáo từ trước.” Hàn Khiêm thấy không còn việc gì, cũng không ờ lại làm phiền Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã nữa.
“Đệ đi thong thà.” Hàn Duyệt cũng không có giữ khách, liền vẫy tay chào.
Hàn Khiêm ra hiệu một cái, hạ nhân liền đầy xe lăn đi về.
—-Dự vương phù—— “Chì có một tên ngốc với một cô nương chân yếu tay mềm cũng làm không xong?” Hàn Viễn vừa nghe thuộc họ thông báo thì tức giận không thôi, một lũ vô dụng nuôi nhiều chi tốn cơm.
“Vương gia bớt giận, do bọn họ hên thôi, thuộc hạ thấy lúc đó Kha Tuyết Nhã chỉ đạo Hàn Duyệt.” A Mạc vội vã quỳ xuống, đáng lẽ mọi chuyện đã thành công ai mà biết được Hàn Duyệt lại ra tay đánh trả.
“Một tên ngốc Hàn Duyệt còn chưa đù, bây giờ lại thêm một Kha Tuyết Nhã cản đường.” Hàn Viễn càng nghe càng nóng giận hờn, chẳng lẽ lại thua phu thê Hàn Duyệt sao?
“Vưởng gia…” Kha Tuyết Lệ giọng õng ẹo kéo dài, người chưa thấy tiếng đã nghe trước rồi.
Hàn Viễn thấy vậy phất tay ra hiệu, A Mạc cũng nhanh chóng lui ra ngoài.
“Có chuyện gì mà vương gia tức giận vậy a.” Kha Tuyết Lệ đi tới gần Hàn Viễn cầm quạt, quạt nhẹ như giúp hắn bớt đi nóng giận.
“Bổn vương giao cho bọn chúng một chút chuyện cũng làm không xong.” Hàn Viễn ngồi xuống ghế tiện tay lấy ly trà hớp một ngụm hạ hòa.
“Vương gia hà cớ gì phải tức giận những chuyện không đâu, cơ hội còn nhiều mà.” Kha Tuyết Lệ cũng ngồi cạnh Hàn Viễn nhò nhẹ khuyên nhu, đột nhiên trong đầu lại nảy ra ý nghĩ khác.
“Nàng thử nói xem việc nhò còn làm không xong sao làm được việc lớn.” Hàn Viễn vẫn chưa nguôi giận, lỡ làm không gọn gàng, chuyện này tới tay người khác thì không hay ho gì đâu.
“Thiếp nghĩ là vương gia chưa đù mạnh tay thôi.” Kha Tuyết Lệ thầm nghĩ có cơ hội trà thù Kha Tuyết Nhã càng châm dầu thêm lừa.
“Có lẽ ta còn chưa thẳng tay với hai người bọn họ.” Hàn Viễn chay mày suy nghĩ một lúc, lời của Kha Tuyết Lệ nói không phài là không đúng.
“Đại nghiệp trước mắt, vương gia không nên quá nhân từ đâu.” Kha Tuyết Lệ nhắc nhờ, nếu Hàn Viễn còn nhân nhượng thì bao giờ nghiệp lớn mới thành được đây.
“Đều nhờ nàng nhắc nhờ, ta thật là sơ xuất.” Hàn Viễn nắm lấy tay Kha Tuyết Lệ vè mặt đầy cảm kích, lúc đầu tráo tân nương quà thực có lợi về sau.
“Chúng ta là phu thê, thiếp chỉ lo cho tương lai cùa chàng sau này.” Kha Tuyết Lệ dựa vào lòng ngực cùa Hàn Viễn thì thầm giọng có phần hơi oán trách.
“Sau này ta có được thiên hạ, phượng vị sẽ là cùa nàng.” Hàn Viễn nựng má nàng cưng chiều, còn không phải vì nàng là một quân cờ tốt thì đã không lấy nàng về rồi.
“Thiếp chì cần sau này chàng không phụ thiếp là được.” Kha Tuyết Lệ lắc đầu như không màng đến quyền lực, trước sau phượng vị cũng là cùa nàng khiêm tốn một chút cũng không sao.
“Hào, nàng có cao kiến gì không?” Hàn Viễn nhìn nàng hòi ý kiến, độc nhất vẫn là lòng dạ nữ nhân, những chuyện này hỏi nàng ấy là tốt nhất.
“Thiếp nghĩ…” Kha Tuyết Lệ nghe hòi tới mình, liền nhướng người nói nhò kế hoạch vào tai Hàn Viễn.
“Lệ nhi thật là cao kiến.” Hàn Viễn suy nghĩ một lúc thấy kế hoạch này không tệ, mờ miệng hết lời khen Kha Tuyết Lệ.
“Người ta cũng chỉ góp ý cho chàng thôi.”
Kha Tuyết Lệ cong môi cười khiêm tốn, những ai cản đường đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Ta thấy việc trước mắt hay là nên tranh thù một tiểu hoàng tôn biết đâu lại lay động được phụ hoàng.” Hàn Viễn cong môi cười xào trá, vừa nói xong đã bế Kha Tuyết Lệ nhanh chóng đi về phía giường.
“Xấu xa.” Kha Tuyết Lệ theo phàn xạ vòng tay qua cổ Hàn Viễn hai má ừng hồng vì ngại ngùng..