Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 50


Đọc truyện Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ – Chương 50

Chương 47: Vũ hội và tiệc rượu!

“Không phải chứ, Mạc Dịch Trình dẫn người tới à?”

“Không phải nói là không có bạn gái (*) sao.” Trong những tiếng bàn tán xì xào còn pha lẫn sự thất vọng. Nhưng nhìn thấy người được Mạc Dịch Trình đón xuống rồi, ai nấy đều thoáng sửng sốt, là một… người con trai, hơn nữa còn đeo mặt nạ, tấm mặt nạ màu bạc phục cổ che khuất đi một nửa gương mặt, song vẫn có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo thanh tú và đôi môi trơn bóng, khí chất tươi sáng mà lại mềm mại, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Thiếu niên hơi căng thẳng đứng thật sát vào bên cạnh Mạc Dịch Trình, dường như muốn nắm lấy ống tay áo của Mạc Dịch Trình, song vẫn cố gắng kìm lại.

(Bạn gái ở đây là một người bạn phái nữ đi cùng đến dự tiệc.)

“Dịch Trình, đúng giờ đấy.” Trần Thăng chào hỏi, song nụ cười bên khóe môi lại hơi miễn cưỡng.

Mạc Dịch Trình gật đầu chào lại.

Trần Thăng nhìn sang Nguyện Tác, vừa nãy lúc mới xuống xe diện mạo của thiếu niên đã làm hắn hơi kinh ngạc, hiện giờ đứng ở khoảng cách gần nhìn lại càng thấy kinh diễm, dù có che đi nửa gương mặt vẫn khiến người ta không dời mắt nổi, “Đây là… Đô Đô à?”

Nguyện Tác nhận ra Trần Thăng bèn vội chào, “Chào anh Trần Thăng.”

Trần Thăng dẫn Mạc Dịch Trình và Nguyện Tác vào bên trong, dọc đường đi liên tục có người phóng ánh mắt sang bên này, cảm nhận được sự căng thẳng của Nguyện Tác, một tay Mạc Dịch Trình nhẹ nhàng bao lấy thắt lưng cậu, hắn cười dịu dàng, “Không cần căng thẳng đâu.”

Hô hấp của Nguyện Tác nhất thời chững lại, cậu vội vàng gật đầu.

Trần Thăng bật cười lắc đầu, ngay sau đó lại thở dài.

Mạc Dịch Trình cảm nhận được tâm trạng của Trần Thăng không giống ngày thường bèn hỏi, “Sao vậy?”

Trần Thăng mím môi trả lời: “Khương Các bận việc không đến được.”

Thì ra là như vậy…

Mạc Dịch Trình không tiện an ủi, chỉ có thể vỗ vỗ vai Trần Thăng.

Trần Thăng cười khổ, “Không sao đâu, tôi quen rồi. Hơn nữa cậu ấy cũng vì công việc thôi mà, à đúng rồi, nghe nói cậu ấy còn dẫn cả trợ lý của cậu theo nữa.”

“Trần Củ à?”


“Ừ, mới ngày nào còn mập mạp, giờ thì gầy như tia chớp ấy.”

Mạc Dịch Trình nghe hắn so sánh mà bật cười, ngẫm lại thì Nguyện Tác ở phiên bản chibi cũng béo tròn lắm, giờ cũng biến thành “tia chớp” rồi.

“Đi thu ca khúc hả?” Mạc Dịch Trình hỏi.

Trần Thăng nói: “Không, hình như là một cuộc gặp gỡ trong giới thì phải? Nghe nói có không ít đạo diễn và nhà chế tác âm nhạc sẽ có mặt.”

Mạc Dịch Trình gật gật đầu, không hỏi nữa.

Lúc này, họ cũng đã tiến vào đại sảnh.

Mạc Dịch Trình đeo mặt nạ của mình lên.

Trần Thăng nhíu mày trông như vừa chiêm nghiệm ra điều gì, hắn hạ giọng, “Dịch Trình, cậu và Đô Đô mặc trang phục tình nhân à?”

Mạc Dịch Trình “… Đừng có nói nhảm.”

Trần Thăng không biết sợ, “Đến đồ ngu nhìn vô còn thấy nữa.” Phản bác xong một câu thì tự nhiên quay sang tập kích bất ngờ Nguyện Tác, “Có đúng không Đô Đô?”

Đô Đô hơi sửng sốt, vô thức gật đầu.

“Cậu xem xem, nhóc Đô Đô nhà cậu cũng thừa nhận rồi kìa!” Trần Thăng nở nụ cười đắc ý với Mạc Dịch Trình.

Nguyện Tác ngẫm nghĩ lại mới nhận thức được hàm nghĩa của “trang phục tình nhân”, vội vã xua tay, “Không… Không phải đâu, em nói lộn đó… Để em nói lại…”

Mạc Dịch Trình nhìn bé con luống cuống tay chân, ôm lấy vai cậu kéo vào trong ngực mình, thấp giọng nói với Trần Thăng: “Thừa nhận rồi thì cậu làm gì được?”

Trần Thăng: “…”

Nguyện Tác: “…”


oOo

Đây không phải lần đầu tiên Trần Củ xuất hiện ở những dịp như thế này, nhưng lại là lần đầu tiên xuất hiện với thân phận “ca sĩ”.

Tuy rằng ngày trước Khương Các có ra nước ngoài để phát triển một thời gian, thế nhưng người có nền tảng có linh khí còn có mối quan hệ, vừa đến tiệc rượu thì phút chốc đã bị vây lại, có không ít ca sĩ dồn dập tiến lại hỏi thăm.

Trần Củ do Khương Các dẫn tới, tuy nhìn lạ mặt, thế nhưng mọi người cũng rất khách khí.

Trần Củ với ca khúc “Tinh Hà” được đạo diễn Lý Tây Lan công nhận, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú đối vị “người mới” nửa đường xuất hiện này, Trần Củ ứng phó không xuể, được Khương Các nói đỡ cho không ít.

Khương Các dặn Trần Củ, “Đừng có cười như đồ ngốc thế, cũng đừng bạ ly nào cũng uống, bằng không tửu lượng có cao bao nhiêu cũng đỡ không nổi đâu.”

Trần Củ gật đầu, “Biết, biết rồi.” Nói xong thì bất chợt ngây người.

“Làm sao vậy?” Khương Các nhìn theo tầm mắt Trần Củ, thấy cách đó không xa có mấy người đang cầm ly rượu tán gẫu, một người trong đó nhìn rất quen mặt, đối với mấy người mới trong giới hiện giờ Khương Các đều không rõ lắm, thế nhưng người này thì có chút ấn tượng, đó chính là người lúc trước giả bộ đụng Trần Củ, gây huyên náo ầm ĩ trên mạng rồi cuối cùng bị vạch mặt, Tiền Hà.

“Không… có gì hết.” Trần Củ quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp.

Khương Các thở dài, an ủi: “Trong giới này chính là vậy đấy, đừng để ý quá.”

Trần Củ sững sờ, câu này… Mạc Dịch Nghiêm cũng từng nói với cậu rồi. Mà đó, có vẻ chính là hồi ức đẹp duy nhất trong tình yêu không có chút hy vọng nào của cậu.

Khương Các vỗ vỗ vai Trần Củ, “Bên kia có vài người quen, tôi qua đó một lát rồi quay lại nhé.”

“Vâng!” Trần Củ gật đầu.

Khương Các đi một lát, Trần Củ kiếm chỗ nào đó ngồi, nhìn đám người đi tới đi lui ăn uống linh đình, tự nhiên cảm thấy hơi kiệt quệ, tính cách của cậu về bản chất thật ra có chỗ giống Khương Các, ôn hòa và hướng nội, thế nhưng Khương Các có nội tâm mạnh mẽ, còn có đầu óc thông tuệ và giỏi ứng phó với tất cả những thứ như thế này. Còn cậu thì lại không được thế, ngoại trừ âm nhạc và sự kiên định hoàn thành tốt bổn phận của mình ra, cậu hoàn toàn không giỏi xoay chuyển giao thiệp giữa đám đông nhiều người như vậy.

“Chào cậu.” Một giọng nói êm tai vang lên, cùng lúc đó, một bóng người che khuất mặt Trần Củ, Trần Củ ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông với thân hình cao lớn, người đó mặc một bộ tây trang màu xám đậm, áo sơ mi hưu nhàn cổ tròn làm cho khí chất của hắn trong cái anh tuấn còn pha thêm chút tùy tiện.


“Chào cậu.” Trần Củ lục lại trong đầu một chút, xác nhận mình không biết người này.

Người đàn ông đó thấy được sự nghi hoặc trong mắt Trần Củ, hắn cười khẽ, tự giới thiệu bản thân: “Làm quen một chút nào anh bạn nhỏ, tôi tên là Tần Thiên Mẫn.”

Trần Củ bị cái tiếng “anh bạn nhỏ” này làm bất ngờ, “Xin chào, tôi tên là Trần Củ, có điều tôi không phải là anh bạn nhỏ.”

Đôi mắt đào hoa của Tần Thiên Mẫn híp lại, ánh mắt quét qua gương mặt Trần Củ một lần, không chút kiêng kị, có vẻ như là không tin, “Có thật vậy không? Anh —— bạn —— nhỏ —— ”

“Ừm, tôi… tôi đã 30 tuổi rồi.” Trần Củ cảm nhận được sự khác thường trong mắt của đối phương, thế nhưng người này thoạt nhìn chỉ mới 23 24 tuổi, cái độ tuổi này của cậu mà mang ra nói hẳn là sẽ hù hắn chạy mất thôi.

Tần Thiên Mẫn nghe thấy con số 30 này, trong mắt hơi lóe lên sự kinh ngạc rồi lập tức nhíu mày, “Vậy thì, gương mặt này của anh thật sự quá có tính lừa gạt rồi đấy —— ông chú à.”

Tuy rằng mặt của Trần Củ không phải mặt con nít, thế nhưng chẳng hiểu sao nếu đem so với người cùng lứa thì trông ngây ngô hơn rất nhiều, đây cũng là lí do lúc trước ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại gọi Mạc Dịch Trình là “Mạc ca”, cho nên dù đã đến 30 tuổi, cậu vẫn chưa bị ai kêu bằng chú hay là… ông chú bao giờ.

Thấy Trần Củ không nói lời nào, đôi môi mỏng của Tần Thiên Mẫn cong lên, “Ông chú à, đây là lần đầu tiên anh tới những chỗ thế này sao? Trông anh có vẻ rất căng thẳng à.”

Trần Củ bị ép phải lùi về phía sau liên tục, dưới cơn hoảng loạn tự nhiên lại nhớ ra Tần Thiên Mẫn trước mặt là ai, chính xác là trước đây cậu chưa từng gặp Tần Thiên Mẫn, thế nhưng có nghe thấy cái tên này rồi, tiểu thiếu gia nhà họ Tần, nổi danh là tiểu bá vương trong giới, trên có ba người chị gái, cộng thêm lúc sinh hắn ra ba Tần tuổi gần năm mươi, đã già gần chết rồi, là bảo bối quý giá trong nhà, người thế này… cứ tránh xa ra tí là tốt nhất.

“Xin lỗi, bạn tôi đang ở bên kia, tôi qua đó một chuyến đây.” Trần Củ hồi hộp định cắm đầu đi từ bên cạnh qua.

Tần Thiên Mẫn nghiêng người một cái đã ngăn được đường đi của Trần Củ, đôi môi mỏng cong lên, để lộ một nụ cười rập khuôn đúng mực, thế nhưng trong đôi mắt kia có nhìn thế nào cũng không thể che giấu nổi ánh sáng sắc lẹm của kẻ săn mồi, “Để lại số điện thoại đi, làm quen rồi thì là bạn bè mà.”

“Không… Không cần đâu.” Trần Củ từ chối.

Tần Thiên Mẫn nhạy bén quan sát thấy lúc Trần Củ từ chối, một tay che lên túi quần bên trái, vì vậy nhanh tay lấy di động để trong túi của Trần Củ ra, Trần Củ không ngăn kịp.

“Ông chú à, để điện thoại lại rồi mới được đi nha.”

Trần Củ nhìn chiếc điện thoại bị lấy đi, chưa kể xung quanh đã có ánh mắt chĩa vào, vì vậy chỉ đành bất đắc dĩ khai ra số điện thoại của mình.

Tần Thiên Mẫn mỉm cười lấy điện thoại di động của mình ra, gọi tới, điện thoại của Trần Củ vang lên, lần này mới cười lên thật tươi rồi trả điện thoại lại.

“Ông chú, sau này gặp lại.”

“… Ừm.” Trần Củ nóng lòng muốn thoát, cầm điện thoại rồi vội vàng đi ra chỗ khác.


Không biết là do Tần Thiên Mẫn, cũng có lẽ do hai ly rượu uống trước đó mạnh quá, huyệt thái dương của Trần Củ cứ chốc chốc lại nảy lên, âu phục và cà vạt mà cậu vốn không quen mặc cũng làm cậu hơi thấy không thở nổi.

Trần Củ hỏi thăm phục vụ rồi đi đến nhà vệ sinh, định rửa mặt cho tỉnh người ra một chút.

Nói thế nào thì cũng không quen đường, thế là Trần Củ vẫn đi trật hướng, ngang qua ngã rẽ chỗ cửa hiên, đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang theo sự miệt thị và coi thường, “Ha ha, tưởng dìm được tao à? Vòng giải trí cũng không phải do nhà họ Mạc hắn mở. Chờ đến lúc hai bộ phim tiếp theo quảng bá, làm công tác quan hệ xã hội tốt một chút là cái chuyện bé tí trước kia đều đổi trắng thay đen được hết.”

Chân Trần Củ khựng lại, nghe giọng nói… là Tiền Hà, vốn định quay người rời đi, thế nhưng nghe lời cậu ta nói hình như là có liên quan đến nhà họ Mạc?

Lại có một giọng nữ khác vang lên, nghe rất trẻ, “Cũng đúng, bây giờ tốc độ lãng quên của công chúng rất nhanh, thêm một thời gian nữa thì chuyện lúc trước sẽ phai đi ngay ấy mà. Có điều mày cũng may thật đấy chứ, mới vừa đá Mạc Dịch Nghiêm lại lượm được một chỗ dựa như thế, tuy rằng tuổi tác tướng mạo không bằng Mạc đại thiếu gia, nhưng tài nguyên thì lại không kém cạnh chút nào.”

Tiền Hà hắt một tiếng: “Trông dễ nhìn thì được ích lợi gì, tao mà tuồn chuyện xấu của hắn ra một cái, bảo đảm cả cái nhà họ Mạc đấy của hắn đều mất sạch thể diện.”

“Chuyện gì?” Cô gái hạ thấp giọng, trong giọng nói tràn ngập sự hiếu kì.

Tiền Hà nốc cạn ly rượu trong tay, nghiến răng nghiến lợi, “Tiên sư nó, Mạc Dịch Nghiêm là tên thái giám, ông mày theo hắn nửa năm, đm đến cương còn chẳng thấy hắn cương lần nào!”

“Phụt…” Cô gái kinh hãi suýt tí nữa thì bị sặc, “Thật… Thật vậy hả?”

“Ôi… Chỉ còn thiếu mỗi cởi hết rồi nhảy lên người hắn.” Lúc nói ra câu này, vẻ mặt của Tiền Hà trông rất khó coi, dường như đang nghĩ tới đủ thứ chuyện ngày trước, nghiến răng không cam lòng, “Hắn không đá ông thì sớm muộn gì ông đây cũng đá hắn. Có một lần tao đi diễn nên phải hóa trang, hắn lại còn không nhận ra tao cơ. Đã vô năng rồi thì chớ, đầu óc như có vấn đề ấy.”

Trần Củ nấp ở chỗ kín nghe thấy mà lòng bàn tay đều đổ cả mồ hôi, không dằn được bản thân khẽ run lên, không rõ là vì căng thẳng, hay là vì biết được “bí mật” của Mạc Dịch Nghiêm.

“Được rồi, đừng nói nữa, quay lại đi đã.” Tiền Hà nói xong thì ra ngoài, cô gái kia dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi cũng đi theo.

Trần Củ nghe thấy tiếng bước chân thì sốt ruột lui sang bên kia, cố gắng giấu mình vào trong góc, chỉ cần Tiền Hà đi thẳng qua thì sẽ không nhìn thấy cậu. Quả nhiên Tiền Hà và cô gái kia đều không phát hiện ra Trần Củ, đều đi lướt qua.

Lần nữa quay trở lại tiệc rượu, sắc mặt Trần Củ còn trắng hơn cả lúc trước khi đi, tinh thần hơi hốt hoảng. Muốn lấy một ly nước để uống, lại vô tình đụng trúng người ta. Trần Củ ngẩng đầu lên thì kinh hãi không thể thốt nên lời, không ngờ lại là Tiền Hà!

Tiền Hà cầm ly rượu trong tay, bị Trần Củ va vào một cái thì hết sức bất mãn, song lại không tiện bộc phát ở trước mặt nhiều người, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc xéo Trần Củ, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Trần Củ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, Tiền Hà… không ngờ lại không nhận ra cậu.

Hết Chương 47

oOo

Chito: Từ mai chắc là không mỗi ngày 1 chương được nữa rồi:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.