Đọc truyện Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ – Chương 49: Tổng tài hun hun!
Nguyện Tác tắm xong đi ra, tóc tai ướt đẫm, hai má vẫn còn đỏ bừng bừng, thấy Mạc Dịch Trình không có ở đó thì thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch ban đầu vốn là xem phim tạm thời mắc cạn, Nguyện Tác định bụng hôm nay sẽ tập trung tinh thần đi nghiên cứu quyển tiểu thuyết “cao siêu” này. Đọc được hơn nửa bộ, Nguyện Tác mới muộn màng phát hiện “tổng tài bá đạo” và “bé thỏ nhỏ” không phải bạn tốt mà là một đôi tình nhân, hơn nữa đã tiến vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, phấn hồng các thể loại bay đầy trời, mặc dù mấy đoạn quan trọng toàn kéo rèm, nhưng đối với Nguyện Tác mà nói đã là cấm kỵ lắm rồi, dư sức để mặt đỏ tim đập.
Tuy… lúc đọc cảm thấy rất ngại, còn sợ bị Mạc Dịch Trình phát hiện, thế nhưng vẫn rất muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện, cuối cùng hai người họ có ở bên nhau không? Bạn trai cũ của tổng tài liệu có giở trò phá hoại? Trợ lý nhỏ vừa mới mắc mưa không biết có bị cảm không nữa?
Hơn nữa có vẻ Mạc Dịch Trình không phát hiện ra cái gì hết, hắn giúp Nguyện Tác sấy khô tóc xong thì giục cậu đi ngủ. Thế nhưng Nguyện Tác nằm trên giường lại không cách nào ngủ được, cậu trằn trọc lăn qua lăn lại, tò mò về nội dung tiếp theo của câu chuyện, cuối cùng nhân lúc đi vệ sinh lặng lẽ đem máy đọc sách vào phòng ngủ, trốn trong chăn, tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện…
Quả… quả nhiên trợ lý nhỏ bị ngấm nước nên đã ngã bệnh rồi, tổng tài gọi bác sĩ tư nhân đến, bản thân hắn thì sốt ruột đến mức đỏ cả mắt, lần trước lúc mình bị bệnh Mạc Dịch Trình cũng sốt ruột lắm…
Oa… Tổng tài canh chừng suốt một đêm, cuối cùng thì trợ lý nhỏ cũng hạ sốt, gọi tên tổng tài trong lúc mê man, tổng tài bèn… Úi… lúc này mà hun thì sẽ bị lây bệnh đấy!
Vậy mà vô tình thế nào Nguyện Tác lại thay nhân vật thành Mạc Dịch Trình, bắt đầu lo lắng, sau đó bỗng dưng nhận ra, mặt đỏ lên, chôn mặt vào gối một hồi sau mới ngước lên lại, may mà mình đang trốn trong chăn, dù Mạc Dịch Trình có xuất hiện bất ngờ cũng không sợ bị phát hiện!
Tổng tài quá đáng quá đi hà… Trợ lý nhỏ đã khóc rồi còn hun, hun cũng được đi, còn ở văn phòng… nhỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Nội dung câu chuyện càng phát triển, các thể loại mở rộng tình tiết thần thánh của Tố Y kéo đến lũ lượt cùng với mấy thức play không phù hợp với thiếu nhi… Giữa chừng Nguyện Tác đi vệ sinh, nhìn trong gương thấy mặt của mình đỏ không khác chi cái đèn lồng, cậu vội vã chạy bước nhỏ về giường, sau đó lại lén đọc tiếp.
Sáng hôm sau lúc thức dậy, Nguyện Tác mang theo vẻ mặt HE thỏa mãn và hai vành mắt đen thùi lùi.
Hình như Mạc Dịch Trình… cũng ngủ không ngon lắm, hai người ăn sáng cùng nhau, vì hôm nay Mạc Dịch Trình diễn vào buổi tối, hiếm khi ban ngày được nghỉ, kế hoạch vốn là đưa bé con ra vườn trái cây ở vùng ngoại thành thăm thú một vòng, kết quả là sau một bữa cơm cả hai mỗi người ngáp mười mấy cái, rốt cuộc đành thương lượng là hủy bỏ kế hoạch, đều định sẽ đi ngủ bù.
Mạc Dịch Trình đang ngủ giữa chừng thì bị tiếng điện thoại đánh thức.
Trần Thăng kinh ngạc vì Mạc Dịch Trình mà cũng có lúc ngủ nướng, lắm mồm mấy câu rồi vào chủ đề chính, nhà họ Trần tổ chức một cái vũ hội hóa trang, mong Mạc Dịch Trình có thể đến để gia tăng không khí.
Mạc Dịch Trình nhắm mắt lại, “Là nhà họ Trần tổ chức hay là Trần Thăng tổ chức?”
Trần Thăng cười bảo: “Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, tôi tổ chức còn không phải là nhà họ Trần tổ chức sao?”
Mạc Dịch Trình bất đắc dĩ, hỏi: “Ngày mấy vậy?”
Trần Thăng nói: “Ngày 7, thiệp mời gửi đi hết rồi, của cậu chắc cũng sắp đến rồi đấy.”
Trong đầu Mạc Dịch Trình nhanh chóng lướt qua lịch trình mấy ngày tiếp theo của mình một lần, đúng là ngày 7 khá rảnh rỗi. Nhưng nếu là các loại tiệc tối khác thì có lẽ đã từ chối rồi, gần đây mình bận rộn quá, thời gian ở bên Nguyện Tác đã ít lại càng ít. Có điều… vũ hội hóa trang à…
Trần Thăng thấy mãi mà Mạc Dịch Trình vẫn không nói lời nào thì nghĩ là hắn muốn từ chối, “Dịch Trình này, đám Khương Các, Trương Xa đều đến cả đấy, tôi cũng nghe Trường Cung nói Đô Đô có thể ra vào trò chơi rồi, vậy không bằng hai người cùng đến luôn đi!”
Mạc Dịch Trình suy nghĩ một chút rồi bảo: “Vậy được, trước hết cứ tính vậy đi, nếu như không kẹt công việc gì thì sẽ đến đúng giờ.” Hiện giờ thời gian ra vào trò chơi của Nguyện Tác nói dài không dài bảo ngắn cũng không ngắn lắm, xuất hiện một lát ở tiệc rượu để giao lưu với thế giới bên ngoài cũng tốt.
“Ha ha, đúng là bạn chí cốt.”
Mạc Dịch Trình cúp điện thoại, nhìn sơ qua trò chơi, bé con hình như đang nằm mơ, khóe miệng giương lên, Mạc Dịch Trình không nhịn được giơ tay chọt chọt vào hai má của Nguyện Tác trên màn hình. Đột nhiên trong đầu có một thứ cảm giác khác thường chợt lướt qua, cảm giác đó không nói rõ được, cũng không thể miêu tả rõ ràng.
oOo
Vào giờ cơm trưa ở đoàn phim, Mạc Dịch Trình nhận được điện thoại của Khương Các, vừa mở miệng đã đòi người với hắn.
“Dịch Trình, mấy hôm này Trần Củ là của tôi đấy nhé.” Giọng điệu của Khương Các vậy mà lại có chút khẩn thiết, xem ra là khá coi trọng Trần Củ, đây cũng là điều mà Mạc Dịch Trình mong muốn.
“Được.” Mạc Dịch Trình dễ dàng đồng ý, “Nhưng ít nhất cũng phải nói cho tôi biết cậu cướp trợ lý của tôi đi làm gì đã chứ?”
Khương Các nói: “Trước đó tôi vẫn đang giúp đạo diễn Lý chuẩn bị nhạc kết thúc cho phim điện ảnh mới, không hài lòng với mấy bản trước cho lắm, đến lúc nghe bài “Tinh Hà” của Trần Củ thì tự dưng lại thấy vô cùng thích hợp, đạo diễn Lý nói muốn gặp giọng ca gốc một lần, có thể là mấy hôm nữa sẽ thu âm.”
“Đạo diễn Lý Tây Lan hả?”
“Ừm.”
Mạc Dịch Trình thấy hơi bất ngờ, Lý Tây Lan là đạo diễn phim văn nghệ lớn trong nước, thậm chí còn nổi danh trên quốc tế, vài năm gần đây mấy bộ phim nhựa của ông đều thắng đậm cả ở phòng vé lẫn danh tiếng, bộ phim gần đây nhất là “Thời gian” lấy bối cảnh vườn trường ở thập niên 90, nguyên tác đã giành không ít giải thưởng lớn trong và ngoài nước, nay lại được chế tác thành phim điện ảnh dưới tay Lý Tây Lan, độ chú ý rất lớn. Nếu ca khúc của Trần Củ có thể được Lý Tây Lan tán thưởng, đây chính là một bước cực kì vững chắc để cậu đặt chân vào vòng giải trí.
“Khương Các.”
“Hở?”
Mạc Dịch Trình nói: “Cảm ơn cậu.”
Khương Các trầm mặc một chút, “Dịch Trình, tuy nói tôi với cậu là bạn bè, nhưng cậu cũng rõ con người tôi ra sao mà, tôi có nguyên tắc của tôi, Trần Củ tốt thật nên tôi mới giúp cậu ấy, không phải tôi giúp cậu hay cậu ấy, mà là âm nhạc.”
“Ừ.” Đây chính là điều mà Mạc Dịch Trình hy vọng nhất.
Mấy hôm nay tâm trạng của Nguyện Tác cực kì tốt, đầu tiên là Mạc Dịch Trình nói sẽ đưa cậu đến tham gia một vũ hội rất thú vị, tiếp theo nữa là cậu tìm thấy trên mạng mấy quyển tiểu thuyết khác của Tố Y, sau đó mua tiếp từng quyển từng quyển đu đến mức không rõ trời trăng mây gió, tiếp đó nữa là truyện tranh của cậu được một bậc thầy truyện tranh rất lợi hại chia sẻ lại, hơn nữa còn đánh giá rất cao, phút chốc lượng quan tâm đến truyện tranh của Nguyện Tác tăng lên cực kì đáng kể, số lượt thích đã có thể đạt đến 3 chữ số trong vòng 24 giờ.
Nhìn thấy sự trưởng thành cùng những thành tựu của Nguyện Tác, trong lòng Mạc Dịch Trình cũng rất tự hào. Thật ra trong việc vẽ truyện tranh của Nguyện Tác, nếu Mạc Dịch Trình muốn, hắn hoàn toàn có khả năng dùng nhiều cách khác nhau để hỗ trợ cậu, thế nhưng hắn không làm vậy, đây chính là cách hắn thể hiện sự tin tưởng và tôn trọng dành cho tinh linh nhỏ của mình, mà Nguyện Tác cũng dựa vào cố gắng của bản thân để chứng minh được điều này.
Đồng thời, bên nhà xuất bản cũng đã duyệt qua vòng cuối cùng tranh minh họa cho bài viết của Nguyện Tác, một bức tranh minh họa theo lối cổ phong của cậu cũng sẽ xuất hiện trên tạp chí kì tới, biên tập còn nói đến lúc đó sẽ gửi tạp chí mẫu cho cậu qua đường bưu điện, tiền nhuận bút cũng sẽ được gửi vào tài khoản đúng hạn trong tháng phát hành tạp chí.
Tuy rằng Mạc Dịch Trình đã dãn rộng không gian hoạt động và hạn chế thời gian đối với bé con, thế nhưng Nguyện Tác cũng rất hiểu chuyện, không để Mạc Dịch Trình phải lo lắng quá nhiều, mỗi lần ra công viên đều cố gắng chỉ đi trong vòng ba tiếng, hơn nữa mỗi tuần cũng chỉ đi nhiều nhất là hai lần.
Hôm nay, nhân lúc Mạc Dịch Trình đang làm việc, Nguyện Tác lại tiếp tục đến công viên.
Hình như ông Abel đang chờ cậu, trên bàn bày các công cụ để khắc tượng gỗ, vừa thấy cậu bèn kêu lại, hai người một già một trẻ ngồi chăm chú khắc tượng gỗ trông cực kì giống ông cháu, bà Annie thì cầm bản gốc của “Đồi gió hú” đọc đến say mê.
Giữa lúc nghỉ ngơi, Nguyện Tác nghĩ đến một chuyện bèn hỏi ông Abel: “Ông ơi, tinh linh có thể ở lại trò chơi mãi mãi không ạ?”
Tay ông Abel khựng lại, “Sao lại hỏi vậy?”
Thật ra Nguyện Tác cũng không biết nữa, không gian tinh tế mới là thế giới của cậu, ở đó có sứ mạng của cậu, thế nhưng thế giới này lại có Mạc Dịch Trình, rất nhiều khi cậu lại tự mâu thuẫn và lo lắng về ngày mà mình mãn cấp rồi rời đi, đặc biệt là lúc trước ông Abel còn nói ông nhận ra một tinh linh mãn cấp và đã rời khỏi, song vì sống ở cùng một thế giới với người chơi nên mọi kí ức đều bị xóa bỏ.
Ông Abel đặt cái dao khắc trong tay xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, “Nhóc con, có phải là nhóc sinh ra… tình cảm với người chơi không?”
Nguyện Tác sững sờ, không biết trả lời thế nào nữa. Cậu biết mình yêu thích Mạc Dịch Trình, thế nhưng không biết rốt cuộc nên định nghĩa thứ tình cảm này thế nào nữa, nó vừa là sự ỷ lại, vừa là nỗi quyến luyến, khác hẳn những tình cảm từ trước đến giờ mà cậu từng trải qua.
Lúc này bà Annie hạ quyển sách trên tay xuống, mở miệng nói: “Đô Đô, nếu như con muốn ở lại trò chơi mãi mãi, vậy thì phải đánh đổi rất nhiều.”
oOo
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngày 7 tháng 12, ngày diễn ra vũ hội hóa trang.
Quần áo tham dự vũ hội của Nguyện Tác đã được chuẩn bị xong trước đó, là một bộ âu phục được làm riêng, cùng đợt với Mạc Dịch Trình, âu phục của Mạc Dịch Trình màu đen, áo sơ mi cổ cao, cà vạt màu đen, trang phục xa hoa cùng khí chất nghiêm nghị khiến người ta chỉ dám đứng xa ngưỡng mộ, không dám lại gần. Kiểu của Nguyện Tác thì lại thiên về thoải mái hơn, trang phục màu trắng, cổ áo đặc biệt tô đen một bên, thắt nơ màu xanh nước biển làm cho cậu trông ngoài vẻ thanh tú ra còn có phần hoạt bát.
Nguyện Tác đứng trước gương, nhìn một bản thân có phần xa lạ. Ở không gian tinh tế, trang phục của cậu phần nhiều là chế phục hoàng gia, sau khi đến Trái Đất thì đa số là đồng phục học sinh và quần áo hưu nhàn thoải mái, trang phục giống như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
“Thế… Thế nào? Có phải là nhìn kì cục lắm không?” Nguyện Tác hỏi.
Mạc Dịch Trình nhìn Nguyện Tác đang ở trong trò chơi, thoáng sửng sốt, “Không đâu, hợp với em lắm.”
“Vậy, vậy thì tốt.” Nguyện Tác chỉnh chỉnh cái nơ của mình, rõ ràng vẫn còn hơi căng thẳng.
Mạc Dịch Trình có thể hiểu được, mặc dù bé con đã được tự do ra vào trò chơi được một thời gian, song tiếp xúc với người khác vẫn rất có hạn, nói chuyện ở khoảng cách gần hay giao lưu gì đó thì lại càng không có.
“Không cần hồi hộp đâu, ở đó có Trần Thăng và Trường Cung nữa, hơn nữa tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.”
“Ừm.”
“Hơn nữa còn có rất nhiều đồ ăn ngon, có thể tự chọn theo ý mình.”
“Ể?” Mắt Nguyện Tác sáng rực lên.
Mạc Dịch Trình bật cười, quả nhiên đối với bé con, sức hấp dẫn của đồ ăn mới là to lớn nhất.
Bởi vì thời gian ở bên ngoài trò chơi của Nguyện Tác là có hạn, để đảm bảo thời gian xuất hiện ở vũ hội, trên đường đi đến vũ hội Nguyện Tác vẫn ngồi ngốc trong điện thoại, lúc nhìn thấy vũ hội tư nhân của Trần Thăng từ xa, Mạc Dịch Trình mới kêu Nguyện Tác ra ngoài.
Mấy hôm nay Trần Củ đều xin nghỉ, cho tài xế khác đi cùng thì Mạc Dịch Trình lại không yên tâm lắm bèn bảo Hám Minh cùng đi.
Xe dừng lại, Hám Minh giương mắt nhìn Nguyện Tác bất thình lình xuất hiện ở ghế sau, mặc dù đã kinh qua một lần lúc đi giúp Trường Cung, song vẫn cảm thấy khó lòng tin nổi.
“Nhị thiếu, tôi chờ cậu bên ngoài.” Hám Minh không định đi vào trong.
“Đi cùng đi, là Trần Thăng và Khương Các, mọi người đều có qua lại mà.” Mạc Dịch Trình nói.
Hám Minh hơi do dự, gật đầu.
Trần Thăng ra ngoài nghe điện thoại thì vừa khéo nhìn thấy xe Mạc Dịch Trình bèn chạy qua đón người luôn.
Cửa xe mở ra, một cái chân dài của Mạc Dịch Trình tiếp đất vững vàng, bên ngoài đã có tiếng con gái nhỏ giọng hô hào. Một tay gài nút áo, ngăn Hám Minh lại, tự mình vòng qua bên còn lại mở cửa xe cho Nguyện Tác.
Hết Chương 46
oOo