Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 11: Chụp Ảnh Cưới
Ngày chủ nhật cuối tuần.
Gia Khang đến rước Khả Hân đi chơi. Anh đứng trước cửa nhà cô, lấy điện thoại gọi cho cô. Trong nhà cô nằm ường trên giường, nghe tiếng điện thoại đổ chuông cô với tay lấy điện thoại và nghe máy khi mắt vẫn còn nhắm híp.
– Thức dậy, thay đồ đi cùng anh đến nơi này.
– Anh đi mình đi, để em ngủ.
Chưa nói thêm câu thứ 2 thì cô đã tắt máy.
Gia Khang hoàn toàn bó tay với tính ham ngủ của cô.
Nhưng điện thoại Khả Hân lại đổ chuông.
– Đừng gọi em nữa, để em ngủ.
– Em làm việc khuya đến vậy sao. Giờ này vẫn chưa dậy?
Nghe giọng đó Khả Hân tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy.
Là Hoàng Khải.
– Ừm._ Giọng Khả Hân đột ngột thay đổi.
– Anh đến nhà em được không?
– Lát nữa em có hẹn rồi, không có ở nhà đâu.
Khả Hân lại là người cúp máy trước. Cô thở dài, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thôi đành thay đồ đi chung với Gia Khang vậy. Và cô bước xuống giường mang đôi dép màu trắng đi tới tủ đồ, lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Lát trở ra với bộ Jumpsuit short vải kaki áo sát nách màu nâu, bên trong là chiếc áo thun 3 lỗ màu đen. Chảy sơ tóc cho hết rối rồi cô mang đôi giày sandal cao gót màu nâu, với lấy chiếc túi xách và điện thoại rồi rời khỏi phòng.
Ra khỏi nhà thấy Gia Khang đứng dựa lưng vào xe đang đợi cô thì một cảm xúc ấm áp bao trọn tim cô.
Gia Khang như một hot boy trong bộ quần áo giản dị, chiếc áo thun cổ chữ V dài màu nâu đậm, tay dài ôm sát cơ thể, qua đó thấy được múi cơ trên người anh. Bên trong cũng mặc chiếc áo thun ba lỗ màu đen cùng với chiếc quần bò. Khác hẳn với vẻ nghiêm túc thường ngày trong chiếc áo sơ mi mà anh trở nên phong trần hơn trong bộ đồ này.
Không hẹn mà cả 2 cùng mặc đồ cặp.
Thấy Khả Hân đi ra, Gia Khang cong môi cười. Anh qua bên phải xe, mở cửa cho Khả Hân vào. Khả Hân như tiểu thư, ngạo nghễ bước lên xe. Sau đó Gia Khang cũng liền lên xe, bánh xe bắt đầu lăng.
Cô không biết là anh sẽ chở cô đi đâu và cô cũng không hỏi. Cho đến khi chiếc dừng lại ở một nơi khiến cô bàng hoàng khi thấy 2 chữ áo cưới. Về phần Gia Khang, trái ngược với vẻ bàng hoàng của cô thì là vẻ thản nhiên của cô. Anh nói vào thôi, gỡ dây an toàn ra. Khả Hân lúc này mới lên tiếng.
– Gia Khang em không muốn kết hôn. Em mới 23 tuổi đang là sinh viên năm cuối, vẫn chưa tốt nghiệp.
– Đâu phải đến tiệm áo cưới chỉ cần phải vợ chồng mới được.
Gia Khang mở cửa xuống đầu tiên, Khả Hân thở dài, biết vậy cô ở nhà gặp Hoàng Khải cho rồi nhưng cũng mở cửa bước xuống.
Giống như Gia Khang đã sắp xếp tất cả rồi, khi bước vào cửa hàng thì nhân viên đi tới, Gia Khang nói gì đó thì một lát sau nhân viên đem bộ váy cưới kia ra, anh bảo cô thay vào. Cô nhận áo cười rồi nhìn anh nghi ngờ nhưng cũng vào thay. 3 phút sau tiếng kéo màng vang lên, một cô gái xinh đẹp bước ra từ tranh vẽ và hình ảnh ấy đã thu toàn bộ vào mắt của Gia Khang. Gia Khang bước tới ôm lấy cô. Cô đẩy anh ra, chu mỏ và nói: dê xòm.
Gia Khang không giận mà cười, anh bẹo má cô và bảo đợi anh.
Trong lúc Gia Khang vào trong thay đồ thì nhân viên trang điểm cho cô. Gương mặt xinh đẹp đó trong gương có phần đăm chiêu vì cô nghĩ cô sẽ không bao giờ mặc váy cưới được nữa, cứ nghĩ chỉ có thể đứng từ xa nhìn nó nhưng bây giờ đã có dịp.
Đang nhìn mình trong gương, chợt hình ảnh ấy mờ đi trong gương rồi lại hiện rõ lại. Với tình trạng đó Khả Hân không hề có một cảm xúc lo lắng hay hoảng sợ gì cả mà ngược lại cô rất bình tĩnh như đã biết trước sự việc.
Nhân viên trang điểm Khả Hân không quá cầu kì, họ chỉ uốn phần đuôi tóc của cô thôi và trang điển nhẹ một chút trên gương mặt như thế cũng đã lộ ra vẻ đẹp của tuổi thanh xuân kia.
Lúc Gia Khang bước ra cũng là lúc Khả Hân đã trang điểm xong. Cả 2 vào trong chụp ảnh. Vì đây là tiệm áo cưới lớn nhất thành phố nên có một studio riêng. Khả Hân chui vào trong một chiếc gương và chụp ảnh. Bộ ảnh có một số ảnh riêng của cô và anh, cũng có một số ảnh hai người chụp chung. Đến lúc chụp chung, Gia Khang ôm eo Khả Hân từ phía sau, lúc đầu khiến Khả Hân hơi đơ người nhưng lúc sau đã quen. Khi đổi kiểu, người chụp anh bảo 2 người thân mật hơn nên phải quay mặt nhìn vào nhau. Khi Khả Hân quay mặt vào, Gia Khang liền ôm lấy cô và đặt lên môi cô một nụ hôn trước toàn thể mọi người. Và đây là nụ hôn đầu của họ sau 3 tháng quen nhau. Đương nhiên là Khả Hân khá bất ngờ và ngượng khi Gia Khang đúng là một con cáo già, điều đó làm cô im lặng suốt đường về.
Xe Gia Khang đậu trước nhà Khả Hân. Khả Hân mở cửa định bước xuống xe thì tay cô bị anh nắm lại. Cô nhìn anh với vẻ hờn dỗi làm anh dở khóc dở cười.
– Em vẫn còn giận sao?
– Không có
– Trả lời cục ngũn còn nói không._ Gia Khang đưa tay định bẹo má cô thì bị cô hất ra khiến anh không giận mà còn cười.
– Thôi được rồi anh xin lỗi, anh hứa lần sau sẽ không như vậy.
– Còn có lần sau?
Gia Khang phì cười, ý cườn tan sâu vào đáy mắt của anh.
– Khả Hân, em định khi nào thì 2 chúng ta đám cưới._ Gia Khang ôm cô từ đằng sau.
– Chuyện đó sẽ xa lắm, bây giờ em chỉ muốn học cho xong năm cuối nữa thôi.
– Được, anh sẽ chờ em.
Khả Hân ngẩn người, tại sao tim cô lại xuất hiện cảm xúc khó tả như thế. Cô cụp mắt một lúc rồi quay người lại đẩy anh ra và nói đùa.
– Cho anh chờ đến già luôn.
Rồi cô xoay người vào trong, Gia Khang ở ngoài không biết làm gì ngoài việc lắc đầu cười. Đợi cô vào trong đóng cổng lại và vẫy tay tạm biệt anh thì anh mới thực sự về.
Khả Hân mang một tâm trạng vui vẻ mà không biết lí do vào nhà