Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)

Chương 10: Sợ


Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 10: Sợ


Những ngày sau, Gia Khang đưa Khả Hân về nhà đều đặn. Và rồi đám cưới của Kiều Anh và Gia Phúc cũng đã diễn ra vì khi Gia Khang đưa Khả Hân về nhà lần đầu tiên thì Gia Phúc cũng đã cầu hôn Kiều Anh xong hết rồi, trên đường về tối hôm đó, Gia Khang đã nói với Khả Hân. Đương nhiên trong lễ cưới Khả Hân sẽ làm cô dâu phụ còn Gia Khang sẽ làm chú rể phụ.
Trong hôn lễ, Khả Hân mặt một chiếc váy cưới, cúp ngực, ôm xác thân người làm lộ rõ dáng người xinh đẹp kia. Máy tóc màu xanh được nổi bật. Khi Khả Hân đang đứng trong phòng chờ chung với cô dâu và đợi tới giờ lành thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Khả Hân ra mở cửa một người đàn ông đưa cho cô hộp quà màu hồng. Cô đem vào và cùng Kiều Anh mở ra. Thấy trong đó là nhánh hoa cẩm tú cầu. Và kèm theo đó là một bức ảnh của Gia Phúc chụp chung với một cô gái rất xinh đẹp, 2 người rất hạnh phúc. Và kèm theo đó là một tấm thiệp nhỏ ghi:
“Anh vẫn còn yêu em nhưng lại lấy cô khác. Liệu anh có hạnh phúc khi cô dâu đó không phải là em.
Ký tên: Thiên Lam”
Một bức thư làm Kiều Anh nảy lửa. Khả Hân nhíu mày và cầm tấm thiệp lên coi.
Gia Khang chợt bước vào, nhìn mặt Kiều Anh tối sầm anh hỏi Khả Hân, đúng lúc cô cũng có chuyện hỏi anh.
– Anh có biết bạn gái cũ của anh Gia Phúc có ai tên Thiên Lam không?
Nghe Khả Hân hỏi như vậy anh có chút ngỡ ngàng, tim anh chợt quặn đau lên.
Anh cầm lấy tấm thiệp mà Khả Hân đang cầm trên tay xem rồi bỏ xuống cầm tấm ảnh ấy lên xem.
– Hình như anh đã thấy cô gái này ở đâu thì phải?_ Dù vậy Gia Khang cũng phải trả lời cô dù đó có phải câu trả lời thật hay không.

– Quá đáng mà, ngay ngày cưới mà còn vậy nữa._ Kiều Anh tức giận.
Đúng lúc Gia Phúc vừa vào.
Kiều Anh nổi tính công chúa, cầm chiếc hộp ném vào người Gia Phúc khi anh vừa vào. Nhánh hoa cẩm tú cầu trong hộp rơi ra cùng với tấm hình. Gia Phúc nhặt lên xem và nói 2 chữ Thiên Lam vô tình làm ọi chuyện trở nên rối hơn.
– Em không muốn đám cưới gì nữa, hủy đi.
Kiều Anh một lần nữa nổi tính tiểu thư. Gia Phúc lúc này mới đọc dòng chữ trong lá thứ như cái thiệp đó, anh khá bất ngờ.
– Kiều Anh à, ngốc quá dù sao anh Gia Phúc vẫn cưới em mà. Đó là lời cô ta nói thôi làm sao tin được. Nếu Gia Phúc còn yêu cô ta, vậy lấy em làm gì?_ Khả Hân vào cuộc, khuyên can nhờ vậy cơn bão mới dịu xuống.
– Đúng đấy Kiều Anh, à không chị dâu. Dù sao vẫn còn em và cha mẹ. Chị yên tâm._ Gia Khang vỗ ngực nói nửa đùa, nửa thật.
Khả Hân bật cười nhìn anh.
Và mọi người cùng nhau nắm tay ra lễ đường. Cô dâu và chú rể thề nguyện trước chúa và trao nhẫn cho nhau. Khi trao nhẫn xong, đến phần cô dâu ném bó hoa. Khi bó hoa rơi xuống, đúng lúc rơi vào tay Khả Hân mà không chen lấn hay giành giựt gì cả. Thấy bó hoa rơi và tay cô, Gia Khang cười đắt ý, vậy là sắp tới sẽ là đám cưới của anh và cô.
Khi chú rể và cô dâu đi hưởng tuần trăng mật thì mọi người ra về. Dù mọi chuyện đã êm xuôi nhưng có lẽ chuyện đó đã làm mất đi sự tự nhiên và vui vẻ cặp vợ chồng kia.
Khi cô dâu chú rể chính đi thì chú rể phụ cũng láy xe đưa cô dâu phụ về. Trời bắt đầu ngả về chiều nhưng chưa tối. Gia Khang không trở Khả Hân về nhà mà đến một cánh đồng lau, Khả Hân lúc đầu rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng đi vào. Chiếc váy cưới cô vẫn chưa thay ra.
Đứng giữa cánh đồng lau rộng lớn Khả Hân có cảm giác nhỏ bé, anh đi tới ôm cô từ phía sau.
– Anh à! nếu sau này, người yêu cũ của anh gửi cho em 1 bức thư như thế thì anh sẽ giải thích với em như thế nào?
Khả Hân chợt hỏi, tuy lúc nãy cô khuyên Kiều Anh rất hay nhưng lúc đó cô chỉ là người ngoài cuộc, đến khi cô là người trong cuộc thì cô cũng mù quáng như Kiều Anh thôi.
Gia Khang cười, xoay người cô lại để cô đối mặt nhìn anh.
– Ngốc à, em là mối tình đầu cũng là mối tình cuối cùng của anh đấy hiểu không? Đừng suy nghĩ viễn vong nữa._ Gia Khang xoa đầu cô. cô chu mỏ, gật đầu như một đứa bé.
Gia Khang lại ôm cô vào lòng, khẽ nói vào tay cô.
– Làm vợ anh nhé!

Khả Hân liền đẩy Gia Khang ra và nói Ai thèm chứ. Và vụt chạy Gia Khang rượt theo cô. Đuổi theo 1 khúc thì anb bắt được cô và ôm chặt cô không buông.
– Mình đi biển được không?
Địa điểm cuối cùng trong ngày của họ là biển. Biển lúc hoàng hôn rất đẹp, màu nước biển ánh lên vẻ cam hồng của mặt trời. Khi hoàng hôn, cũng là mặt trời sắp lặng, mực nước biển dâng cao, mặt trời bây giờ chỉ còn lại phân nửa.
Ra biển lúc nào cũng vậy, vẫn từng cơn gió biển mang vị mặn của nước biển bay vào mũi của con người. Vẫn là từng cơn sóng biến dồn dập, gối lên nhau từng đợt từng đợt. Sóng biến cứ ập vào bời rồi đi, những lần như vậy để lại một con vật nhỏ của biển cả ở lại bờ cát. Cơn gió biển làm tung bay và rối bời máy tóc Khả Hân
– Anh có biết trong tất cả truyện cổ tích em thích nhất truyện nào không?
– Đó là truyện nàng tiên cá. Một câu truyện rất hay nhưng kết thúc không có hậu, giống cuộc đời thật của mỗi con người vậy._ Khả Hân sâu sắc, đứng trước biển, nhìn ra một nơi xa xăm nào đó ngoài biển.
– Nhưng truyện sau này đã được chỉnh sửa lại và có hậu rồi đấy. _ Gia Khang biện hộ dùm.
– Đó chỉ là sau này! Chứ cuộc đời sẽ không kết thúc có hậu đâu._ Từng kí ức về cái ngày đau thương đó hiện lên trong đầu cô.
Một kí ức đau thương và kinh hoàng mà cô không bao giờ muốn nhớ lại. Nhưng mấy năm qua nó vẫn luôn hiện về trong mỗi giấc mơ. Vẫn ám ảnh cô khi đêm về.
– Ai nói đời là một kết thúc không có hậu chứ, anh sẽ chứng minh điều đó cho em xem. Ngoan, nín đi, đừng khóc nữa._ Anh lau nước mắt cho cô Khẽ cười động viên cô.
Nhưng. . .
– Mỗi khi đứng trước em rất mâu thuẫn, vừa sợ nhưng vừa thích. Em thích vì vẻ đẹp của biển và sự dịu mát của gió và tính chất phác của con người nơi đây. Nhưng lại sợ, đứng trước biển em sẽ biến nguyên hình của một kẻ đầu hàng số phận. Em rất sợ hình ảnh mà em cố gầy dựng trong bao năm qua nhất thời biến mất và phải làm lại từ đầu.

Khả Hân bỗng khóc nấc lên và không còn nghẹn ngào như lúc nãy nữa. Cô như vậy làm Gia Khang yêu cô hơn và muốn che chở cho cô suốt đời.
“giá như khoảnh khắc này lắng đọng mãi như thế. Anh chỉ muốn thấy em là một Khả Hân yếu đuối để anh che chở chứ không phải là một con người thâm sâu”.
Nhưng họ không biết rằng có thể đây sẽ là khoảnh khắc cuối cùng mà họ bên nhau. Vì đằng trước là những âm mưu toan tính kẻ thù. Rất có thể âm mưu ấy sẽ làm họ chia cách và xa nhau mãi mãi.
. . .
5h chiều tại sân bay quốc tế , một chiếc máy bay hạ cánh, một lúc sau trong cửa ra vào xuất hiện một mĩ nam. Cao 1m80 trở lên, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng được cắt may tinh tế cùng với chiếc quần Âu. Gương mặt góc cạnh như được chạm khắc hoàn mĩ, tóc thì chải vuốt lên gọn gàng. Sự xuất hiện của anh ở sân bay trở thành sự chú ý của các cô gái trẻ kể cả tiếp viên hàng không.
Từ xa một người nam, nhỏ hơn anh 3 tuổi đi đến trước mặt anh. Phụ anh kéo hành lí. Nhìn đống hành lí đó thì có lẽ anh đã về nước luôn và sẽ không ra nước ngoài nữa. Nếu vậy thì không lâu sau một công ty PR lớn nhất ở Việt Nam sẽ xuất hiện.
Anh lên xe, ngồi ở ghế sau, ghế láy đưa cho chàng trai trẻ nhỏ hơn anh 3 tuổi đó cầm láy. Vừa rời sân bay thì chàng trai trẻ đó hỏi anh “giám đốc, nên về nhà trước hay đến nhà chủ tịch Triệu”
– Về nhà trước.
Việc gặp Khả Hân cứ để sau. Không gấp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.