Bạn đang đọc Nước Mắt Của Em – Chương 65
Và anh sẽ cùng cô gái Đặng Dịu Hiền sống như những ngày mà hai người còn ở Mỹ…..
Mưa bắt đầu rơi và nhấn chìm mọi vật…trời cũng đã cuối thu rồi nên những cơn mưa như thế này cũng ko có gì ngạc nhiên nhưng sao mỗi khi mưa lại có cảm giác gì đó thật bùn bã cho sự chia ly đầy nước mắt.
-Nhã Kỳ cậu đi đâu vậy. Minh Thư cũng đã hạ sốt hơn cô lên tiếng khi thấy Nhã Kỳ chuẩn bị mở cửa và đi ra ngoài.
-Mình đi siêu thị mua một số đồ.
-Hay để mình đi cho. Mình có tí việc cần ra ngoài. Minh Thư ngồi bật dậy và dành đi với Nhã Kỳ.
Thấy Minh Thư cũng đã ổn hơn rồi nên Nhã Kỳ cũng mỉm cười để Minh Thư đi ra ngoài vì bây giờ Minh Thư nên ra ngoài sẽ tốt hơn là cứ ở mãi trong nhà.
Giương chiếc ô lên, Minh Thư đưa tay ôm lấy thân mình, đồng thời hơi khum lưng xuống. Cuối thu rồi, trời lạnh lên thấy rõ. Hòa mình vào màn mưa trắng xóa, Minh Thư cảm thấy xung quanh mình, gió đông đã thổi ào ạt từng cơn.
Nước mưa bắn lên ướt sũng đôi dép, Minh Thư ngao ngán.
Đưa tay chạm vào cánh cổng sắt đen ướt lạnh, Minh Thư rùng mình kéo nó ra. Cô hơi giật mình khi thấy qua màn nước mưa nhòe nhoẹt, một bóng người đang đứng bên ngoài, không ô dù, quay lưng về phía cô.
-Điên sao? mưa lạnh thế này, đúng là đầu óc không được tỉnh táo đó mà. Cô tự lẩm bẩm một mình.
Cô vốn rất tò mò, và thực sự là khá thương cảm đối với thân ảnh giống như đang run lên dưới màn mưa. Vì cô cũng đã từng như vậy cơ mà.
-Này, bạn gì ơi!. Nếu muốn trú mưa, hãy vào mái hiên chứ?.
Người kia quay đầu lại. là một chàng trai.
Minh Thư cảm thấy trái tim mình vừa bị chính mình đánh mạnh vào.
Mày đúng là đồ ngốc Minh Thư ạ. Mày ngốc đến nỗi không thể tự cưỡng lại sự tò mò đáng ghét của bản thân mà năm lần bảy lượt tự đưa mình vào hoàn cảnh trớ trêu.
-Sao anh lại ở đây? Sao lại đứng đây?. Minh Thư nhíu mày, ánh mắt cố làm ra vẻ lạnh lùng thờ ơ.
-Em khỏe rồi à?. Một câu hỏi khác, không liên quan.
-Có làm sao đâu mà không khỏe? Minh Thư cười.
-Em có chút việc. gặp sau. Cô nhanh chóng tìm lí do để tránh mặt anh lúc này.
Vội vàng bước qua Kelvin, tay cầm ô của Minh Thư gần như muốn run lên. Đôi mắt bỗng cay xè.
Mái tóc đen tuyền của Kelvin ướt sũng, anh dùng bàn tay lạnh ngắt giữ Minh Thư lại.
-Không thể cho anh được nhìn em một chút sao?
Trái tim này yêu anh sâu sắc
Anh có thấy sự do dự của em
Em nhớ anh đến phát điên
Người chỉ luôn che chở cho em
Người đã từng yêu em
Nhưng sao giờ đây chúng ta xa lạ đến thế
Khoảng cách ấy thật sự ngày càng dài
Và em biết là mình sẽ khó vượt qua được sự cô đơn của cuộc sống ko anh.
Minh Thư cảm nhận thấy trên má mình có vài giọt nước ấm nóng. Cô biết mình lại không thể điều khiển được cảm xúc của mình nữa rồi.
Nếu là trước kia thì anh sẽ là người lau những giọt nước mắt ấy cho cô nhưng giờ thì đâu phải. cô phải tự lau thôi. vì bàn tay ấy đã ko còn thuộc về cô nữa rồi.
Đã là của người khác rồi!!!!!!
Đêm nay ko em
Trời mưa lắm ướt tim anh
Từng bước chân lang thang
Con phố vắng tinh
Có lẽ giờ ta phải chia ly từ đây
Dẫu biết trước sẽ phải chia tay như bây giờ
Mà sao thời gian lại trôi nhanh quá
Có ai đâu ngờ
Anh sẽ ko níu kéo thêm một lần nữa
Bởi càng yêu em chỉ càng khiến em khổ đau
Những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi nhìu hơn.
Minh Thư quay người lại, dùng khuôn mặt đẫm nước nhìn anh, mỉm cười.
-Đã nhìn rõ chưa. Nước mắt hòa lẫn vào nước mưa khiến cho cô cũng ko thể biết được rằng nước mắt của mình và của anh rơi nhìu như thế nào.
Anh không hề kinh ngạc, võng mạc như bị ai đó đang tâm xé nát, đôi mắt trỗng rỗng.
Màn mưa không ngừng gào thét, nhưng xen lẫn giữa từng hạt mưa vẫn là những giọt nước mắt đau lòng.
Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói
Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên
Em có thể làm gì đây?
-Anh ở đây làm gì?
-Anh muốn thử cảm giác của em…vào hôm trời mưa ấy.
Minh Thư thẫn thờ. đêm hôm ấy…đối với cô…..thật sự rất tồi tệ và khủng khiếp.
-Anh thấy thế nào?
-Quả thực rất đau.
Chiếc ô trên tay cô rơi xuống.
Vũng nước bắn tóe lên. Cảm giác giá lạnh bao phủ lấy bờ vai Minh Thư.
-Anh thực sự cảm thấy đau sao? cảm giác của em hôm ấy, anh thực sự có thể cảm nhận được sao?
Minh Thư hét lên. Tiếng mưa gào thét bên tai cô. Đáng sợ hệt như tiếng mưa đêm ấy.
-Không. Anh chợt cười, nụ cười khó hiểu.
-Làm sao anh có thể cảm nhận được chứ? Bởi mỗi khi nghĩ đến việc em khóc, anh lại cảm thấy mình giống như đã chết đi cả ngàn lần rồi. đau gấp trăm ngàn lần cái lạnh của cơn mưa này.”
Minh Thư bật cười, mưa lại làm nhòe đi nụ cười.
-Anh xin lỗi…
Tiếng cười len lỏi giữa màn mưa nhỏ dần, Minh Thư thất thần, bật khóc. Cô cúi mặt xuống, gào khóc thật lớn. Tiếng khóc như vang vọng lên tận trời xanh, mạnh mẽ xé toạc và át cả tiếng mưa xối xả.
Kelvin nhìn cô, không thể gọi là đau đớn nữa, cái trong lòng anh lúc này….
Anh tiến đến gần Minh Thư, bước đi của anh thật chậm. bàn tay lạnh ngắt choàng qua vai Minh Thư, ôm cô vào lòng. Anh không khóc, vì đến nước mắt cũng chẳng đủ để nói lên nỗi đau trong trái tim anh.
Minh Thư vẫn khóc, cô gục đầu vào vai anh, đôi tay buông thõng. Nước mưa làm trôi đi những giọt nước mắt vừa chảy ra khỏi mắt, nhưng sao có thể rửa trôi đi vết thương và vết máu trong lòng người. Nỗi đau vỡ òa, cô khóc lớn hơn, tiếng khóc khiến lòng người day dứt.
Người đó tựa đầu vào vai cô, vài lọn tóc ướt tiếp xúc với da thịt cô khiến Minh Thư cảm thấy lành lạnh.
Vòng tay siết lấy eo cô hơn, người đó tham lam hít lấy mùi thơm từ người Minh Thư.
-Kelvin, Minh Thư gọi khẽ.
-Anh nhớ em.Tiếng nói nhỏ đong đầy yêu thương rót nhẹ vào tai Minh Thư.
-Bỏ em ra đi.
-Không.
-Dịu Hiền…
-Không quan tâm…
Minh Thư im lặng, cái cảm giác này cô mong chờ biết bao, cô thích được ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh và…khóc ướt áo anh.
– Minh Thư …đừng suy nghĩ gì cả, đừng suy nghĩ bất kỳ điều gì…
-Kelvin..
-Em không cần tin ai cả, chỉ tin anh thôi, chỉ nhìn vào mắt anh thôi. Kelvin xoay người Minh Thư lại đối diện mình, ắt cô nhìn vào mắt anh đúng như lời nói. Ai cũng có thể khóc, nhưng em thì không được. Em không được phép khóc, vì anh…sẽ rất đau long.
Minh Thư cúi gằm mặt xuống, cố gắng không để anh thấy mắt cô đang nhòe đi.
-Kelvin, em là người đến sau, là người thứ 3 xấu xa xen vào mối quan hệ giữa anh và Dịu Hiền, em không thế ở bên anh được. Minh Thư ngước lên nhìn anh, và mặc dù đã kiềm nén thế nào đi nữa, nước mắt cô không thế không rơi.
– Minh Thư …em nói gì thế?
-Kelvin, coi như em xin anh đi. Minh Thư nắm lấy tay Kelvin, từng giọt nước mắt rơi xuống như từng nhát dao đâm vào tim anh, và như xát muối vào tim cô. Hãy đối xử tốt với Dịu Hiền một chút, cô ấy đã yêu anh rất nhiều, là thanh mai trúc mã, là mối tình đầu, em không đủ can đảm để sánh với cô ấy, em không muốn là người đi cướp tình yêu của người khác…chúng ta chỉ mới bắt đầu nên có thể kết thúc dễ dàng nhưng anh và Dịu Hiền thì ko thể.
Từng lời nói ấy cô nói ra một cách khó khăn nhưng cô phải đành chấp nhận buông tay và tạm biệt anh.
Những lời cuối cùng trong câu nói của Minh Thư như bị kích động, tiếng nói thảm thiết xen với tiếng nấc nghẹn đau đớn. Đau đớn cho cả cô. Đau đớn cho cả anh.
– Minh Thư …xin em đừng nói những lời như thế có được không? Kelvin đau xót nhìn cô. Tình cảm anh dành cho Dịu Hiền là tình cảm của 3 năm trước, và bây giờ thì nó đã phôi phai. Người anh yêu là em, em phải hiểu điều đó chứ!
Đã nói là anh sẽ quên đi cô nhưng giờ đây anh đang níu cô kéo cô chăng?????thật sự anh ko thể dối lòng mình mặc dù đã cố cầm cự.
-Không, em không hiểu. Cô lắc đầu.
-Nhưng cô ấy vẫn yêu anh sâu đậm. anh không được làm như thế, không được làm cô ấy tổn thương!
-Tình cảm không thể ép buộc, anh có ở bên, thì anh và cô ấy đều không hạnh phúc, em có cần thiết phải đẩy người mình yêu ra xa như vậy không?
Minh Thư kéo giật tay về.
-Đúng rồi, là có em ở đây…có em ở đây nên anh mới không ở bên cô ấy. Vậy từ nay em không gặp anh nữa…em không đến làm phiền anh nữa….hãy để cho Dịu Hiền toàn tâm toàn ý yêu anh và chăm sóc anh. Mối tình đầu của hai người sâu đậm như vậy, chắc chắn chỉ vì khoảng cách thời gian mới khiến anh thay đổi. Chỉ cần cô ấy ở bên anh, mọi thứ sẽ quay trở về như 3 năm trước, như ngày chưa có em!
-Kelvin. Cô khẽ gọi tên anh.
-Anh có yêu em chứ?. Với đôi mắt nhạt nhòa vì nước mắt cay, Minh Thư hỏi anh.
-Có.
-Sẽ nhớ đến em chứ?
-Ừ.
-Nhớ nhé?
Một nụ cười buồn, nở ra giữa những giọt nước mắt….
-Ừ.
-Em đi đây. Bước chân của cô nhanh chóng quay bước đi trong màn mưa.
Chỉ cần câu nói đó của anh thôi. như vậy cô cũng cảm thấy xứng đáng cho tình cảm của mình rồi. đã đủ
Minh Thư từ từ quay người.
Cho dù có chết đi ngay lúc này, thì mãi mãi, hình ảnh Minh Thư quay lưng đi, âm thầm sánh bước cùng những giọt nước mắt, sẽ in trong tim Kelvin, sẽ dằn vặt và làm trái tim anh đau đớn biết nhường nào.
Dù anh có chết đi, cũng chẳng thể đổi được lại những giọt lệ của cô.
Tạm biệt
Người em đã từng yêu
Người mà em sẽ mãi khắc ghi trong lòng
Nhớ nhé
Hãy nhớ đến em
Người đã từng yêu anh rất sâu đậm.