Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này... Bổn Tọa Muốn!

Chương 20: Dấm (4)


Đọc truyện Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này… Bổn Tọa Muốn! – Chương 20: Dấm (4)

Hắn nhìn nhìn phía dưới, hỏi Trịnh Lam Dực

– Nữ nhân kia, ngươi tính làm thế nào?!

– Hửm?! À….đánh cho tỉnh….rồi bắt khai thôi!! – Trịnh Lam Dực nhún vai trả lời

– Vậy hơi quá?! – hắn nhìn y

– Tiểu Diên Diên….ê……hắn là ai?! Có phải hắn là Mạc Nguyệt Hắc Thiên?! Hay là tên nào đấy trà trộn vào?! – Trịnh Lam Dực trợn mắt, lôi Tần Úy Diên bên cạnh hỏi tới tấp

– Khả năng là Quỷ tộc đấy!! Giết hắn đi!! – Tần Úy Diên không ngăn cản mà còn cầm kiếm chĩa vào hắn

– Các ngươi phản ứng làm gì mà căng vậy?! – hắn ngẩn người

– Bộ hắn quan tâm nữ nhân là chuyện không thể tin?! – cô hỏi

– Lục địa này có diệt vong cũng chỉ đứng sau chuyện này!! – Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đồng loạt gật đầu

– Ồ… – cô ngẩng đầu nhìn hắn

– Chuyện này…. – hắn nhìn cô, lại lườm Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên

– Ồ…. – cô nghiêng đầu một cái

– Phong nhi… – hắn có chút lo lắng nhìn cô

– Ồ…..

– Phong nhi, ngươi đừng nghĩ linh tinh! – hắn lập tức trở nên bối rối


– Ngươi là ai?! – cô hỏi một câu làm hắn chết lặng

– Phong nhi…

– Ngươi là của ai?! – cô nói tiếp, đều đều và thong thả

– Của ngươi! – hắn nhanh chóng trả lời

– Vậy…tại sao ngươi lại quan tâm đến nữ nhân khác?! – cô nghiêng đầu, âm giọng hạ xuống

– Ta…..

– Có bổn tọa chưa đủ với ngươi?! – cô đánh gãy lời hắn

– Không….

– Nữ nhân khác có gì mà bổn tọa không có?! – cô lần thứ hai chặn họng hắn

– Phong nhi……

– Tiền bạc bổn tọa không thiếu, quyền thế bổn tọa có thừa, dung mạo bổn tọa kém đến vậy?! – cô hỏi, âm giọng gần như sắp đóng băng xung quanh

– Không phải……

– Vậy…ngươi thích nữ nhân khác hơn bổn tọa?! – cô nhắm mắt lại, hỏi tiếp

– Không phải…..

– Vậy…..

– PHONG NHI!!

Hắn hét lớn một tiếng, chặn đứt lời cô, làm mọi người xung quanh giật nảy, chạy ra xa. Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô, bốn mắt đối nhau. Hắn hít một hơi thật sâu, đặt cô ngồi lên bệ lan can, liền một hơi nói với cô, vẻ mặt thập phần nghiêm túc:

– Phong nhi, ta với ngươi đã thành thân. Từ nhỏ đến lớn, ta đây chưa từng chạm qua nữ nhân, ngoại trừ nương ta. Ta đối với ngươi là thành thật yêu thương, hoàn toàn không có một chút lừa dối nào. Nữ nhân khác đối với ta, so với nam nhân, không hơn không kém.

– A…?! Bốn câu…..chuyện lớn….mịa….tý nữa liệu có cả Tiên tộc, Khổng tộc, Quỷ tộc, Yêu tộc đến đây không?! – Trịnh Lam Dực trố mắt

– Khả năng! – Tần Úy Diên nghi ngờ nhìn hắn, gật gật đầu

– Thống lĩnh, y là chủ tử a?! – Ám khều khều Âu Dương Lâm

– Ừm…khó nói! – Âu Dương Lâm sờ cằm, đánh giá

– Vương, y không nói dối! – Nguyệt ở một bên nhìn hắn làm hắn rùng mình, nói với cô

– Thập phần chắc chắn. – Uyển ở bên cạnh Nguyệt cũng gật gật đầu, vô cùng đáng yêu

– Tin được! – Thần nhìn hắn, sau đó liền cọ a cọ ngực nữ nhân của mình


– Chấp nhận! – Hồng Ngục Đào gật gật đầu, quay qua Thần, làm cái “BỐP”

– Ừm….. – cô hơi bất ngờ nhìn hắn, y nào có ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy a?!

– Vương, tại sao khi hắn nói mấy lời kia, người lại tức giận?! – Thần cùng ba người kia, vốn là một phần của cô, nên cô như thế nào, họ cảm nhận được. Thần vốn là người vô cùng không khách khí, bất cứ là ai cũng không nể mặt, đến cô y cũng chỉ nể bảy phần.

– Ân…khá khó chịu. Ta cũng không biết làm sao nữa?! – Cô như đã quen, nghiêm túc suy nghĩ

– Vương, không lẽ….người….ghen sao?! – Nguyệt ngập ngừng một lúc, sau đó liền nói

– Ân… ghen?! – cô nghiêng đầu khó hiểu

– A….

Những con người kia đồng loạt nhìn cô, sau đó ngẩn người, mỗi người mỗi suy nghĩ, quy lại một câu – Ghen kìa bây!!!!!

Hắn ngẩn người, nhìn cô đang nhíu mi suy ngẫm, sau đó liền bật cười làm không ít người phía sau bị dọa nhảy dựng. Hắn ôm cô lên, cho trán mình chạm vào trán đối phương, miệng cong lên một độ cong mê hồn. Trịnh Lam Dực, Tần Úy Diên, Âu Dương Lâm, Ám, Huyên Loan Tả, Cảnh Trinh San cùng chúng hắc y huyết y đồng loạt lui xa, mồ hôi lạnh túa ra – Mẫu thân, ác ma cười!! Là cười đấy!! Liệu con có an toàn trở về?!

Cô không hiểu nhìn hắn, thấy hắn cười, lại càng nghi hoặc – Ghen?! Vui đến vậy sao?!

Hắn hiện tại tâm trạng thực tốt, bế cô lên, nói:

– Phong nhi, bổn thái tử thích ngươi!!

– Ân… bổn tọa cũng thích ngươi!! – cô gật gật cái đầu nhỏ

– Về động phòng thôi!!!

Hắn cười đến nở hoa, xoay người, hoan hoan hỉ hỉ bồng cô về cung. Đám Hồng Ngục Đào nhìn nhìn, “Bùm” một tiếng biến mất, không làm phiền vương bọn họ cùng vương hậu động phòng. Âu Dương Lâm cùng Ám ngẩn người, nhanh chóng triệu tập hắc y trở về theo. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên trợn mắt, sau đó nhìn nhau. Trịnh Lam Dực cầm tay Tần Úy Diên, vẻ mặt thập phần nghiêm túc:

– Tiểu Diên Diên, chúng ta đi động phòng!!!!

– Chưa thành thân…động cái đầu ngươi!! – Tần Úy Diên lườm y

– Tám năm trước, chúng ta đã thành thân!!! – Trịnh Lam Dực mười phần chắc chắn nói


– Chỉ là hai người cùng mặc y phục đỏ, không bái đường, không tính!!! – Tần Úy Diên bật lại

– Cái đấy quá rườm rà, bỏ qua! – Trịnh Lam Dực xua xua tay

– Hừ!!!! Bổn giáo với ngươi không quen!!!

Tần Úy Diên tức giận, giật tay mình ra khỏi tay đối phương, lửa giận hừng hực phất tay rời đi. Những hắc y của Ma Minh Ngục nhìn giáo chủ nhà mình, cũng đi theo. Trịnh Lam Dực trơ trọi đứng đấy, quay đầu hỏi Huyên Loan Tả:

– Sao lại thế?!

– Tại vì ngươi ngu ngốc!! – Huyên Loan Tả kéo Cảnh Trinh San, nói

– Tiểu San, chúng ta về làm chuyện người lớn! Mặc kệ y!

– Ân… – Cảnh Trinh San thế nhưng lại rất nhu thuận để Huyên Loan Tả kéo đi

– Ớ…. – Trịnh Lam Dực há miệng, quay sang đám huyết y

– Đường chủ…người hảo ngốc!! – đám huyết y nói xong liền bỏ chạy

– Các ngươi!!!!

Trịnh Lam Dực giậm chân, xoay người đuổi theo ái nhân…….Ở cách đó không xa, trong rừng cây mù mịt, “con quỷ” kia đang dựa vào thân cây. Chăm chú nhìn phía trước. Tiếng nói ghê rợn vang lên:

– Về nói với Quỷ vương, địch thủ…toàn ác ma!!

– Vâng!

Một giọng nói không kém phần ghê rợn đáp lại, một hắc ảnh phía sau “con quỷ” kia liền biến mất. “Con quỷ” kia cũng không nán lại lâu, nhanh chóng rời đi…….Các đó cả mấy trăm dặm, cô quay đầu, nở một nụ cười thập phần quỷ dị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.