Đọc truyện Nữ Vương Đại Nhân – Chương 16
Salad rau trộn được bày lên trên bàn tiệc, giám đốc Tiêu quản lí Tây Á cũng tự mình đến đây, đứng đằng sau Giản Dị hỏi, “Nhị thiếu, mở tiệc luôn bây giờ sao?”
Giản Dị thân quen mà vỗ vỗ bờ vai giám đốc Tiêu, “Chờ thêm một chút.”
Vừa nói xong, ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa.
Giám đốc Tiêu mở cửa, giật mình mà ngây ngẩn ra một lúc.
Một người con gái xinh đẹp kiểu như này, chỉ cần nhìn một lần tuyệt đối sẽ không thể nào quên được.
Giám đốc Tiêu tinh tường nhớ rõ, vào lúc tất niên năm ngoái, ông chủ đứng đằng sau Tây Á là Chính Sinh, có mở một bữa tiệc đoàn viên gia đình cực lớn ở phòng VVIP trên tầng bốn.
Ngài Chính Sinh ngày đó vô cùng hưng phấn, vui vẻ, nghe nói khi đó cả nhà đều tụ tập đông đủ.
Hắn dám khẳng định cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, chính là cô gái đi cùng Ân tổng ngày hôm đó. Ngày đó cô cùng Ân tổng thân mật tay cầm tay, mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều vô cùng tự nhiên, vô cùng thân mật.
Mà Ân tổng lại chính là cháu ngoại của Chính Sinh, người con gái của ông thì được gả vào Ân gia, còn người con trai của ông thì đang làm chính trị.
Giám đốc biết chừng mực, đương nhiên sẽ không mở miệng nói những điều ngu xuẩn nên vội vàng đi sắp xếp bữa tiệc.
Hoa Chiêu mỉm cười, nhanh chóng liếc mắt nhìn thoáng qua trong phòng, từng người trong bàn tiệc.
Giản Dị tiếp đón cô, “Chỉ chờ mỗi em, đến đây ngồi đi.”
Hoa Chiêu ngồi xuống vị trí bên tay trái của Giản Dị.
Mọi người còn lại trong phòng đều cảm thấy có chút giật mình.
Hai vị giám đốc bên ngành mỹ phẩm vẫn luôn nghĩ rằng người đến sẽ là Trần tổng hoặc Ân tổng, lại không ngờ người đến đây lại là một cô gái xinh đẹp khác.
Ba người còn lại bên phân bộ tiêu thụ có biết Hoa Chiêu, biết cả mối quan hệ anh em giữa Hoa Chiêu và Giản Dị nhưng giờ lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
Bùi Lị Nhã cùng Từ Lâm hai người nhìn nhau, không phải trước đó có nói là tình nhân thời quá khứ ư, tại sao lúc này nhìn không giống thời quá khứ vậy?
Cả một bàn toàn lão yêu quái, có biết cái gì cũng phải giả bộ cái gì cũng không biết, khách khí, khách khí mà cười.
Hoa Chiêu đại khái cũng có thể đoán ra trong đầu bọn họ đang nghĩ những chuyện gì.
Cô cong lên khoé miệng, cầm lên chiếc túi áo sơ mi vừa mua ban nãy, đặt vào trong lồng ngực của Giản Dị, nói giọng đầy ái muội, “Em đi chọn thật lâu mới có thể chọn được cho anh, là màu sắc mà anh thích nhất đó, nhìn xem có thích hay không?” Lời cho tên Giản Tiểu Dị này.
Đột nhiên lại bị Hoa đại tiểu thư đào cho một cái hố, Giản Dị nheo mắt, cái túi nặng ngàn cân này, hắn một chút cũng không muốn nhận, cười như không cười nói, “Trước ăn cơm đã, về nhà anh nhìn sau.”
Chuyện này, ai cũng đều có thể nhìn ra được quan hệ của hai người, có mối quan hệ anh em nào như vậy ư?
Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Thực ra trong lòng của Vương Vũ đang cực kì hâm mộ, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chính là bản thân mình lại không có cơ hội hưởng thụ.
Nội tâm của Đổng Vãn Lộ thì lại cảm thấy khá phức tạp, một mặt thấy thật may mắn khi Hoa Chiêu ở bên Giản tổng, chắc chắn sẽ cảm thấy chán ghét Vương Vũ. Một mặt khác lại cảm thấy ghen ghét, nếu có thể đổi là chính mình chạy đến bên người Giản tổng, một con rùa vàng như vậy, còn phải phiền muộn thêm điều gì sao?
Đồ ăn nóng hổi rất nhanh đã được đem lên.
Mọi người khách khí mà bắt đầu động đũa.
Giản Dị giơ lên ly rượu, hướng đến bên phải là Bùi Lị Nhã mà mời.
“Đầu tiên, thật sự là do lịch trình buổi sáng của tôi bị thay đổi, phải xử lí một chuyện gấp khác nên không thể đến hoạt động được, thật xin lỗi! Tiếp đó, tôi đại diện cho bên mỹ phẩm Thượng Thừa cảm ơn Bùi tiểu thư dù có bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn có thể bớt ra chút thời gian mà tham gia hoạt động của cửa hàng ngày hôm nay.”
“Giản tổng thật quá khách khí rồi, đây vốn dĩ là chuyện mà tôi nên làm. Đều là người quen cả, hãy cứ gọi Lị Nhã là được!” Bùi Lị Nhã cũng nâng ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào ly của Giản Dị, rồi lại nhìn Hoa Chiêu mà cười, “Gọi như vậy, vị tiểu thư này sẽ không có ý kiến chứ?”
Hoa Chiêu nhún nhún vai, “Tất nhiên, tôi là người rất hào phóng. Còn có, tôi đây họ Hoa.”
“Ha ha a, vậy thì tốt rồi, Hoa tiểu thư.” Bùi Lị Nhã lắc chiếc ly, uống thêm một ngụm rượu.
Tổng giám đốc tiêu thụ Kim tổng cũng nâng ly mà kính Bùi Lị Nhã, “Bùi tiểu thư, cảm ơn cô vẫn luôn kiên trì phối hợp với công tác của chúng tôi.”
Bùi Lị Nhã khiêm nhường, uống tiếp một ngụm, khẽ cười một cái với người đại diện đang đứng bên cạnh.
Từ Lâm hiểu ý, nâng ly đối với Giản Dị, “Giản tổng, Lị Nhã tuy nói là nghệ sĩ của giải trí Thượng Thừa, nhưng ai mà không biết, Thượng Thừa là tập đoàn, hơn nữa, chúng ta ngồi ở đây, tất cả đều là người một nhà. Ly rượu này tôi kính ngài, cảm ơn ngài đã quan tâm Lị Nhã của chúng tôi từ trước đến nay!”
Giản Dị cười cười, “Từ quản lí nói quá rồi, Trần tổng có một người nhân viên như này, thật đúng là may mắn của công ty.”
Từ Lâm cười, “Quá khen. Còn cần Giản tổng có thể nói tốt vài câu giúp Lị Nhã, khi ở trước mặt Trần tổng. Năng lực của Lị Nhã mọi người cũng đều đã rõ như ban ngày, mức độ phổ biến xét ở trong giới cũng được coi là một trong những hoa đoán xuất sắc, bây giờ nếu có thêm một bộ phim được đầu tư lớn thì không còn gì bằng”.
Giản Dị gật đầu, “Nghệ sĩ xuất sắc dưới tay của Trần Trì đúng là rất nhiều, cạnh tranh cũng càng ngày càng kịch liệt. Nhưng Lị Nhã đây chính là hoa đán đứng đầu, có thiếu ai cũng không thể thiếu tài nguyên của Lị Nhã được.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thị trường giới giải trí lớn như vậy, Bùi tiểu thư chắc chắn sẽ có tiền đồ vô hạn.” Lưu Duy cũng theo đó phụ hoạ.
Nói đến chuyện này, có lẽ cũng nên dừng ở đây thôi. Bùi Lị Nhã cười cười, “Hoa tiểu thư, chúng ta cùng nhau uống một chút đi! Hôm nay thật đúng là có duyên, buổi sáng đến bây giờ, chúng ta cũng gặp nhau đến 2 lần.”
Hoa Chiêu lắc lắc ly rượu, “Duyên phận này chính là do tôi chủ động cầu đến, tôi đã ngưỡng mộ Bùi tiểu thư thật lâu, vẫn luôn muốn chân chính gặp mặt, hôm nay thật vất vả nhờ tới Giản tổng của chúng ta mà có thể chạy tới nơi này. Đây, tôi kính cô, thần tượng!”
Hoa Chiêu uống cạn ly rượu trong tay.
Giản Dị cũng không ngăn cản cô, tất nhiên biết ngày thường tửu lượng đã sắp luyện thành thần rồi, chút rượu này có đáng là gì.
Bùi Lị Nhã cũng uống xong một ly, ý cười doanh doanh, “Hoa tiểu thư, thật ra với điều kiện của cô, cô không tiến vào giới giải trí thật đáng tiếc. Có phải hay không là do Giản tổng không nỡ a?”
Giản Dị đang ăn đồ ăn, vội xua xua tay phủi sạch quan hệ, “Không, không, chuyện này không có liên quan đến tôi, tôi đây không có quản lí được cô ấy.”
“Thật vậy sao? Vậy là do Hoa tiểu thư chính mình không muốn? Cũng đúng, giới giải trí phức tạp như vậy, vẫn là đừng quá dễ dàng mà tiến vào.”
Hoa Chiêu đặt đũa xuống, “Chuyện này đúng là tôi chưa từng nghĩ đến, Giản tổng, nếu không ngài nói với Trần tổng một chút, lấy quan hệ của ngài cùng với Trần tổng thân quen như vậy, giúp tôi kí một cái hợp đồng xem.”
Giản Dị không nói gì, thầm nghĩ, mặt mũi của hắn còn không có lớn bằng mặt mũi của đại tiểu thư cô đâu!
Bùi Lị Nhã thấy thế, che miệng cười, “Vậy xem ra đúng thật là Giản tổng luyến tiếc rồi. Cũng đúng, một đại mỹ nhân như vậy, kim ốc tàng kiều[1] còn không có kịp đâu!”
[1]:kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp.
Tất cả mọi người đều cổ động mà cười.
Lưu Duy bình thường luôn cùng Giản Dị tiếp xúc nên thân quen nhiều hơn, nói chút lời đùa, “Giản tổng của chúng ta chính là thương hoa tiếc ngọc, quan hệ anh trai em gái của hai người thật là tốt nha, không biết còn tưởng rằng là một đôi tình nhân đó ha ha ha!”
Vương Vũ cũng phụ hoạ nói giỡn, “Đó tất nhiên là tình nhân! Gọi anh trai em gái cho có nhiều tình thú!”
Giản Dị cười không nổi, sắc mặt banh lại cực kì khó coi, trừng mắt nhìn hai tên kia.
Hai người kia liền sửng sốt, không biết đã nói sai cái gì, bình thường ở mấy bữa tiệc như này thi thoảng bọn họ vẫn sẽ nói vài câu vui đùa như vậy, cũng chưa từng khiến mặt Giản tổng đen như vậy!
Hoa Chiêu vẫn tự nhiên như thường, nói cười, lại kính Bùi Lị Nhã một ly, “Nếu một ngày nào đó tôi thật gia nhập giới giải trí, vậy mong Bùi tiểu thư có thể chiếu cố ít nhiều.”
“Điều đó là tất nhiên, tôi xuất đạo sớm, tính toán cẩn thận cũng đã được vài năm rồi, tôi chắc có thể giúp đỡ một chút mấy người mới.”
….
Uống quá nửa chai, Hoa Chiêu liền cảm giác được chính mình ra mồi hôi, bụng cũng ngầm đau lên.
Giản Dị hỏi cô, “Bị làm sao thế? Có chỗ nào không ổn à?”
Hoa Chiêu kề sát vào hắn, nói khẽ bên tai, “Bà dì cả đến.”
“A? Vậy tôi đưa cô về trước. Lão đại mà biết, hắn ta sẽ đánh chết tôi.”
“Không cần đâu, cậu làm gì thì làm đi, tôi gọi tài xế đến đón là được.”
Mọi người trong một bàn tiệc đều nhìn hai người kề tai thì thầm, không hề để tâm đến ai, nhất thời suy nghĩ bay bổng.
Hoa Chiêu nhu tình mật ý mà cười.
Giản Dị trong lòng kêu gào khổ sở, nhưng hắn lại không thể nói với ai, bắt đầu thấp thỏm mà lo lắng một ngày nào đó sẽ bị Ân Thiên Lãng tính sổ.
Chính mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể lấy lại trong sạch, chết tiệt, nữ nhân này đúng là chỉ e thiên hạ không loạn!
Hoa Chiêu đứng dậy, chào hỏi rồi lấy cớ còn có việc nên đi trước.
Giám đốc của Tây Á tự mình đưa cô tới cửa.
Xe của chú Trương cũng đã đến rồi.
Hoa Chiêu lên xe liền ôm bụng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về đến nhà, thế nhưng được thím Trương báo là Ân Thiên Lãng đang ở trong nhà.
Hoa Chiêu dùng ánh mắt nhìn về phía chú Trương dò hỏi, chú Trương vẻ mặt trung thành và tận tâm, “Lúc tôi ra ngoài, tiên sinh còn chưa trở về.”
Hoa Chiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ân Thiên Lãng đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà, ngồi ở trên sô pha trong phòng khác xem tài liệu.
“Ông xã, sao hôm nay bỗng nhiên trở về sớm vậy?” Hoa Chiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới có hai giờ chiều.
“Hôm nay công việc kết thúc sớm nên có thể sớm tan làm, còn tưởng rằng em đang ở nhà.” Hắn không có quay đầu lại, vẫn như cũ chăm chú nhìn tư liệu trên tay, ngửi được thoang thoảng có mùi rượu, khẽ cau mày.
Hoa Chiêu có chút chột dạ, đi đến đằng sau sô pha, đặt hai tay trên vai hắn, “Ồ, không phải bây giờ em đã trở về rồi sao?”
“Cho rằng sau khi em đi dạo trong trung tâm thương mại xong sẽ về nhà luôn.” Hắn quay đầu lại nhìn cô, hơi nhướng mày, “Anh nhớ rõ em có mua đồ.”
“À……Đúng vậy, có lẽ để quên trên xe, chút nữa nhờ chú Trương lấy là được.”
Chú Trương nghe thấy tiếng liền lặng lẽ chạy ra ngoài.
Hoa Chiêu không một tiếng động vòng qua sô pha, ngồi vào bên cạnh hắn.
Ân Thiên Lãng bỏ tài liệu xuống, nhìn cô.
Thím Trương mang tới một chén nước đường, “Phu nhân, mau uống chén nước đường đỏ này đi! Đây là buổi sáng tiên sinh dặn dò làm cho ngài, chờ ngài trở về uống!”
Ân Thiên Lãng nhận lấy chén nước, có chút nóng, đặt lại trên bàn trà.
Thím Trương lui ra ngoài.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo lấy tay cô, tiến đến gần sát mà nhìn khuôn mặt ửng hồng vì uống rượu của cô.
“Uống rượu?”
“Một chút.”
“Với ai?”
“Giản Dị”
Ân Thiên Lãng vẫn tiếp tục nhìn xem cô.
“Hôm nay không phải ở trung tâm thương mại có hoạt động hay sao? Em có nhìn Bùi Lị Nhã, nên cũng muốn nhìn một chút xem đại minh tinh sẽ có mặt mũi ra sao, đáng tiếc nhiều người quá không đi vào được. Đáng lẽ dạo phố xong sẽ trở về, nhưng Giản Dị bỗng nhiên mời em đến, hắn mở tiệc cho cô ấy.” Hoa Chiêu nghĩ thầm, hình như không có câu nào nói dối nha.
Ân Thiên Lãng tựa hồ một chút cũng không hề nghi ngờ, giúp cô ấn ấn huyệt Thái Dương, “Đau đầu không?”
“Có một chút.”
“Bây giờ, anh nên cho em giải rượu trước, hay là uống nước đường đỏ trước đây?”
“Anh quyết định.”
Ân Thiên Lãng giống như nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Ừm, vẫn là uống giải rượu trước đi.”
Nói xong, hắn liền tiến sát đến, khẽ ngậm lấy cánh môi kiều diễm của cô.
Hoa Chiêu trợn mắt trắng, đây mà là biện pháp giải rượu cái quỷ gì!
Cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ thêm nữa, hơi thở nam tính của hắn liền mạnh mẽ xâm lấn.
Hắn đè lên cô, lưng cô dán chặt với lưng tựa sô pha, đầu hơi ngẩng lên mà thuận theo hắn. Hai tay hắn chống ở hai bên, bao phủ lấy cả người cô, đem cô vây lại trong vòm ngực. Hắn dùng sức liếm mút đôi môi cô, cô chống đỡ không nổi mà khẽ “ưm” một tiếng, khớp hàm khẽ mở, đầu lưỡi linh hoạt của hắn liền thuận thế tiến vào.
Lại không buông tha cho cô, câu lấy chiếc lưỡi thơm mềm của cô, mút nhẹ, môi lưỡi triền miên.
Bụng nhỏ của cô dần nóng lên, phiêu phiêu muốn dục tiên, hắn mới buông cô ra.
Cô mê mang mà mở mắt ra, đôi mắt mông lung bởi một tầng hơi nước, cô cảm thấy chính mình giờ càng say, hơn nữa ở nơi nào đó còn mất máu quá nhiều.
Ân Thiên Lãng cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, ngực kịch liệt phập phồng, tựa đầu vào đầu cô, chậm rãi bình ổn lại.
Hắn khẽ nói, “Phương pháp giải rượu này không tốt lắm, vẫn nên bổ huyết trước.”
Cô gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm.
Bưng lên chén nước đường đỏ thẫm giúp cô, “Đã hết nóng rồi.”
“Anh uống trước đi.”
Hắn thật sự múc lên mà uống một ngụm, “Cũng không tệ lắm, rất ngọt.”
Rồi tự mình múc từng thìa cho cô uống.
Hoa Chiêu ngoan ngoãn uống hết, còn ăn thêm hai miếng táo, chưa chi đã bị hắn kéo lên giường bắt nghỉ ngơi.
Ân Thiên Lãng ngồi trên mép giường, tay đặt trên bụng cô, lúc nặng lúc nhẹ giúp cô xoa xoa, Hoa Chiêu thoải mái mà hưởng thụ, chỉ trong một lúc đã chìm vào giấc ngủ.
Đóng cửa phòng lại cho cô, hắn xuống tầng gọi chú Trương, “Phu nhân có để quên đồ ở chỗ Giản Dị bên kia, chú đi lấy về đi.”
“Vâng.” Chú Trương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xoay người đi.
“Chờ chút,” Ân Thiên Lãng do dự, “Quên đi.”