Nữ Vương Đại Nhân

Chương 15


Đọc truyện Nữ Vương Đại Nhân – Chương 15

Hoa Chiêu xách theo đống đồ vừa mới mua ngồi vào một cửa hàng bánh ngọt ở tầng một. Có lẽ là do tất cả mọi người trong trung tâm thương mại đều đã chạy đi xem Bùi Lị Nhã nên trong tiệm chẳng có lấy một bóng người.

Bên trong cửa hàng cũng chỉ còn lại một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, có lẽ vì chức vụ nên không thể chạy đi xem minh tinh, chỉ đành ngồi tại bàn xem di động, nhìn hiện trường trên Weibo.

Chuông cửa kêu lên, bước vào là một vị mỹ nữ xinh đẹp, một chút cũng không hề thua kém so với hoa nhài công chúa, ngay lập tức hắn liền phấn khởi tinh thần, đứng dậy chào đón.

“Hoan nghênh quý khách! Tiểu thư đây là đến một mình sao?”

Tiếng chào đón quá mức nhiệt tình làm Hoa Chiêu có điểm mơ hồ, nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.

Chàng trai “phừng” một cái liền đỏ mặt.

Hoa Chiêu chọn một vị trí có quang cảnh và tầm nhìn khá tốt liền ngồi xuống.

Chàng trai trẻ dường như bình phục lại sau màn kích động vừa rồi, giọng nói cũng trở lại bình thường hơn nhiều.

“Đây là thực đơn, tiểu thư nhìn xem một chút, có vừa ý món nào không?”

“Cậu có đề cử món gì không?”

“Ở chỗ chúng tôi có bánh gạo nếp cẩm vị xoài cùng bánh kép xoài rất được ưu chuộng, ngoài ra còn có đá bào dâu tây kem cheese, bạn có thể dùng thử xem.”

Hoa Chiêu lật qua loa mà xem tờ thực đơn, “Ừm, vậy dâu tây…Xin lỗi, chờ tôi một chút.”

Hoa Chiêu mở ra di động, là Ân Thiên Lãng: Tới ngày “nghỉ lễ”, không được uống đồ lạnh.

Nhịn không được mà cười cười, người nam nhân này thật quá cẩn thận rồi, quản nhiều thật!

Bụng đúng là cảm thấy có chút âm ẩm đau, cô đành phải gạt bỏ dục vọng muốn ăn đá bào, cuối cùng chọn một ly hai tầng kem sữa hạnh nhân cùng một miếng bánh kem phô mai.

Âm thanh từ microphone mơ mơ hồ hồ truyền đến, cô nâng má nhìn về phía đám người đông nghịt kia mà lâm vào suy tư.

Nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không đúng, tại sao nhất cử nhất động của cô hắn điều nắm rõ trong lòng bàn tay vậy, chẳng lẽ thật sự đã biết việc cô chạy đến Thượng Thừa làm?

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ lại, cũng không hề để lộ chuyện gì, hắn cũng không biểu hiện nghi ngờ cô điều gì.

Với cả hôm nay hắn vẫn luôn cho rằng cô là đến trung tâm thương mại dạo chơi, bên cạnh người hắn còn có cả nhân viên cấp dưới làm việc, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.

Hoa Chiêu tự thôi miên bản thân như vậy😌


Sữa hai tầng kem cũng không tệ lắm, mùi hương rất thơm, béo ngậy ngon miệng.

Bánh phô mai thì mùi vị cũng không khác lắm, cảm giác dường như còn không ngon bằng cô tự tay làm.

Trong mấy năm này, có khi tay nghề của cô còn tốt hơn cả mấy người thợ bánh trong nước về phần làm bánh Âu ấy chứ.

Hoa Chiêu trước kia chỉ thích cùng ông ngoại và dì giúp việc cùng nhau làm ra các loại bánh quy mới, cũng không biết Ân Thiên Lãng biết được chuyện này từ nơi nào, liền mời về một vị thầy dạy làm bánh ngọt kiểu Tây Âu cực kì có danh tiếng, một tuần ba buổi, liên tục học trong nửa năm liền.

Khi vừa mới bắt đầu, cô có làm cái gì cũng đều không hề cảm thấy hứng thú, nhưng lại không muốn phụ lòng hắn, đành cố gắng làm, có nhiều lúc chỉ là làm cho có lệ để đốt thời gian.

Học hành được một khoảng thời gian, dưới sự chỉ dạy của đầu bếp, cô cũng có thể tự mình làm ra một chiếc bánh Tiramisu hoàn chỉnh, bỗng cảm thấy có chút xúc động, rồi lại thấy thật tốt đẹp.

Vào một ngày nọ, bỗng nhiễn trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng, vừa có cái suy nghĩ này liền gọi điện thoại hỏi Gian Dị, hỏi hắn xem ngày sinh nhật của Ân Thiên Lãng là vào ngày nào.

Giản Dị nói rằng hắn cũng không biết, nhưng rất nhanh hắn đã hỏi được kết quả.

Ấy thế nhưng lại là một ngày của đầu tháng trước, đã qua rồi.

Cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô vẫn cố lên tinh thần, không ngừng thực hành, chờ mong cuối tháng này hắn sẽ lại tới đây.

Lúc ấy là năm thứ hai khi cô tới nước Anh.

Ngày hắn đến đấy trước giờ vẫn luôn giống nhau, đều là một ngày gần cuối tháng.

5 giờ sáng cô đã tỉnh rồi, hoàn toàn không thể ngủ thêm được, đành rời giường đi rửa mặt trang điểm, ngồi chờ đến khi hắn đến.

Vừa lúc xuống tầng, người quản gia lại nói đêm qua tiên sinh đã đến rồi, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ.

Cô vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng, chạy tới tủ lạnh cẩn thận lấy ra một chiếc bánh kem mà cô đã tự tay làm từ hôm trước, để lên bàn ăn, chờ hắn tỉnh dậy.

Hoa Chiêu ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ cổ, mới 10 phút trôi qua cô đã chịu không nổi mà đứng dậy.

Vì thế cô đành cầm lấy bánh kem đi tới gian phòng của hắn, muốn gõ cửa nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ.

Hoa Chiêu bần thần đứng ở ngoài cửa rối ren tận hơn 20 giây, thì bỗng cánh cửa liền mở ra.

Hắn mặc một bộ quần áo ở nhà tối màu, đầu tóc hỗn độn, trong mắt còn mang theo chút buồn ngủ.

Giương mắt chăm chú nhìn cô, nói nhỏ, “Còn định đứng ở đây bao lâu nữa, tại sao không gõ cửa?”


Hoa Chiêu cảm thấy hơi xấu hổ, lại giả vờ làm như không có chuyện gì mà giơ bánh kem trong tay lên, “Em đền bù sinh nhật cho anh lúc trước nè, đây là chính tay em làm ra đó.”

Ân Thiên Lãng ngạc nhiên mà nhìn chiếc bánh kem tinh xảo xinh đẹp trong tay cô, nội tâm là một trận kích động, giờ thì hắn đã hiểu tại sao bỗng dưng tên Giản Dị kia lại gọi điện thoại mà hỏi ngày sinh nhật của mình.

Hôm qua hắn vừa kí xong một hợp đồng quan trọng, sau đó liền nhanh chóng đặt vé mà bay đến đây, khi đó chuyến bay gần nhất chỉ còn lại vé hạng thường, hắn cũng hoàn toàn không để ý, cách nhau tận 12 giờ đồng hồ, hắn chỉ muốn thật nhanh thật nhanh được nhìn thấy cô.

Cũng mới vừa chợp mắt được khoảng 3-4 tiếng, đầu hắn vẫn còn ong ong mơ hồ, nhưng giờ phút này được nhìn thấy cô mang đến chiếc bánh do chính tay cô làm, hắn cảm thấy vô cùng đáng giá, lại vô cùng mãn nguyện.

Cầm lấy chiếc bánh kem trên tay, hắn để cô vào phòng còn mình thì đi rửa mặt.

Hoa Chiêu ngồi ở mép giường, búng búng đệm, đảo mắt nhìn xem bốn phía.

Mỗi khi hắn đến đây, nơi này liền có rất nhiều, rất nhiều quần áo, giầy vớ, sách vở, tạp chí, đồ dùng sinh hoạt của hắn.

Cô có lẽ còn quen thuộc căn phòng này hơn cả.

Khi hắn không có ở đây, cô sẽ thường xuyên chạy đến căn phòng này, thậm chí có lúc còn nằm ngủ trộm trên chiếc giường lớn màu xám này.

Cô thích ở căn phong này, bởi vì ở trong này có hơi thở của hắn, sẽ khiến cô cảm thấy thật ấm áp, thật an toàn.

Tiếng nước chảy đã ngừng lại, rất nhanh hắn đã bước ra ngoài, khoác trên mình một chiếc áo tắm dài trắng muốt, vạt áo khẽ hở, lộ ra cơ ngực rắn chắc, mái tóc bị ướt mà rủ xuống, trên mặt cũng không còn biểu hiện mơ màng buồn ngủ khi nãy.

Thật mê người, lại thật gợi cảm, cô thế nhưng còn không tự chủ được mà nuốt ực một cái.

Ân Thiên Lãng cứ như có thể nghe thấy được tiếng lòng của Hoa Chiêu mà quay đầu lại nhìn cô, cô vẫn còn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Đây chính là lần đầu tiên hắn ăn mặc không chỉnh tề như vậy đứng ở trước mặt cô trong căn phòng của hắn, tiểu nha đầu này ấy thế còn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt không chút nào che dấu, làm trong lòng hắn liền toát ra một suy nghĩ bậy bạ.

Ân Thiên Lãng lập tức cảm thấy vừa nãy để cô vào phòng đúng là tự ngược bản thân mình.

Không được, hắn trước tiên vẫn phải tìm quần áo mặc vào trước.

Ân Thiên Lãng đi đến tủ đồ, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc áo ngực trắng tinh cực kì nổi bật dính ở gần chiếc áo sơ mi đen, hắn tức khắc cảm thấy yết hầu thật khô nóng.

Cả người hắn cứng đờ, cố gắng khắc chế chính mình.


Hắn vẫn luôn biết cô đã sớm ngủ ở trong phòng mình, thi thoảng còn có khả năng để lại một hai bộ quần áo.

Đồng thời, dưới đáy lòng hắn cũng âm thầm mà thề, sớm muộn cũng sẽ có một ngày nào đó hắn nhất định sẽ “ăn” cô, nhưng hiện tại vẫn không được, cô còn chưa đến hai mươi tuổi, nhịn nhịn một chút, chờ cô lớn hơn đã.

Thật vất vả mới bình ổn lại khát vọng trong cơ thể, hắn đi tới tủ sách, vẫy tay gọi cô.

“Có nến không?”

Hoa Chiêu trắng trợn táo bạo mà nhìn ngực hắn, mặt không đỏ tim không nhảy, nói:

“Có.”

Đi đến bên cạnh chiếc bàn, đưa ra nến cùng bật lửa vẫn luôn nắm trong tay.

Ân Thiên Lãng cắm nến, châm lửa

Hắn hỏi cô, “Em có phải cũng nên hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi hay không?”

“Được thôi.” Hoa Chiêu thoải mái, hào phóng cất tiếng hát dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, là bài hát chúc mừng bản tiếng Anh.

“Anh ước một điều ước đi!”

Hắn chưa bao giờ làm loại chuyện ấu trĩ như vậy, nhưng lại vẫn nghe theo lời cô mà nhắm lại hai mắt.

Trong khi hắn đang nhẩm nhẩm đếm số giây đoán chừng đủ cho 1 điều ước để mở mắt ra, thì cô đột nhiên tiến tới gần, ở trên khoé miệng hắn mà để lại một nụ hôn.

Hắn kinh ngạc, mở to mắt.

Cô đã chạy đến cửa rồi, ném xuống một câu, “Là quà sinh nhật tặng cho anh!”

Nhanh nhảu mà chạy xuống tầng.

Nghĩ vậy, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, lần lén lút khi đó chính là nụ hôn đầu của cô, cũng là nụ hôn đầu tiên của cô và hắn.

Sau đó, khi cô và hắn bắt đầu chính thức ở bên nhau, ở một đêm trắng sau khi “đại chiến mấy hiệp”, cô và hắn đều chưa ngủ, hắn mới hỏi cô rằng có phải là lần đó cô cố ý để lại nội y của chính mình trong tủ quần áo của hắn hay không.

Cô lúc ấy vùi đầu vào ngực hắn cọ cọ, ha ha mà cười. “Đúng nha, chính là muốn câu dẫn anh đó.”

Hắn tựa như muốn trừng phạt mà vỗ nhẹ vào mông cô, mềm mại nhẵn mịn, “Em có biết là lúc đó anh có bao nhiêu ý muốn “ăn” chết em không hả?”

“Biết.” Cô ngẩng đầu chớp chớp mắt, chân quấn lấy thân thể hắn, “Đôi mắt của anh nhìn em khi đó có thể phát ra ánh sáng đến nơi rồi.”

Ân Thiên Lãng nghiêng người, đè cô xuống, “Âm Âm, em thật biết trêu chọc người.”

“Anh không thích sao?” Cô vô tội mà mở to cặp mắt câu hồn kia, phong tình vạn chủng.


“Yêu, yêu muốn chết!” Hắn hung ác mà cúi người hôn cô, dùng hành động mà nói cho cô biết thế nào là yêu muốn chết đi sống lại.

Vỗ vỗ đầu, dẹp, dẹp ngay màn hồi tưởng “sắc” này, ngăn cản chính mình không thể tiếp tục lại hồi tưởng thêm nữa.

Ăn một chút đồ ăn ấm áp, hình như bụng đều đã thoải mái hơn rồi.

Hoa Chiêu ngẫm nghĩ vẫn là kêu chú Trương tới đón cô, không đến công ty nữa mà về thẳng nhà.

Mới vừa cầm điện thoại, Giản Dị đã gọi đến.

“Giản Tiểu Dị?”

“Âm Âm, đang ở đâu thế?”

“Trung tâm thương mại. Aiz, hôm nay đại minh tinh người ta còn đến đây, chàng trai nhà chúng ta như thế nào còn không có đến? Thật không giống tác phong của cậu chút nào.” Hoa Chiêu trào phúng trêu chọc.

“Đáng lẽ lịch trình của tôi là có qua đó, nhưng Ân lão đại nhà cô chính là bắt tôi phải làm một chuyện trọng đại khác, tôi vẫn luôn xử lý chuyện đó cho đến bây giờ mới xong, cho nên đến lúc này mới có thời gian rảnh mà uống miếng nước gọi điện thoại cho cô đây.”

Hoa Chiêu nhìn đám người cách đó không xa đang chậm rãi tan rã, “Hình như hoạt động kết thúc rồi, cậu khi nào thì đến?”

“Tôi đặt bàn tiệc ở Tây Á rồi, cho Bùi Lị Nhã đón gió tẩy trần, có muốn đến đây không?”

“Tôi biết ngay mà, ở nơi có mỹ nữ làm sao có thể thiếu vắng cậu. Kêu tôi qua đấy làm gì? Rắp tâm hại người.”

“Đâu có, tôi là người tốt, ngày trước không phải cậu với cô ta có một cái mâu thuẫn nhỏ hay sao? Nhân cơ hội này liền uống ly rượu xoá bỏ hận thù.”

“Chuyện đó thật ra tôi cũng không để trong lòng, huống hồ cô ta cũng đâu biết tôi là ai. Cơ mà, đối với vị mỹ nữ này tôi cảm thấy có chút hứng thú, được thôi, chờ đó, tôi chạy tới liền. Ngàn vạn đừng có mà phá hỏng chuyện của bản tiểu thư, biết chưa.”

“Biết rồi, xin chờ tiểu thư. Tây Á tầng 3, phòng bao đầu tiên.”

Cúp điện thoại.

Hoa Chiêu từ tốn ăn xong chiếc bánh, ra bên ngoài bắt lấy một chiếc taxi đi Tây Á.

Tây Á tầng 3.

Tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, Giản Dị ngồi xuống ở ghế chủ vị, Bùi Lị Nhã ngồi ở bên tay phải của hắn, theo thứ tự còn có người đại diện là Từ Lâm, giám đốc nghiên cứu và phát triển Đinh tổng, giám đốc thúc đẩy tiêu thụ là Kim tổng, tổng giám đốc bán hàng trực tuyến Lưu Duy, Vương Vũ, Đổng Vãn Lộ.

Ở giữa Đổng Vãn Lộ cùng Giản Dị còn thừa ra một chiếc ghế trống, trong lòng Đổng Vãn Lộ liền mừng thầm, tính toán xem làm sao có thể mang chiếc ghế này dịch qua một bên, đây chính là lần đầu tiên cô được gần gũi với Giản tổng như vậy.

Giản Dị thân thiết mà cười với cô ta, “Tiểu Đổng, không cần phải dịch chuyển đâu, chờ một chút sẽ có người đến.”

Đổng Vãn Lộ liền cảm thấy hơi xấu hổ, rồi lại ngầm đoán trong lòng, còn vị khách quý nào chưa đến ư?

Bùi Lị Nhã ngồi ở phía bên tay phải cũng bắt đầu suy tư, chẳng lẽ lại là ông chủ của mình Trần tổng? Hay là Ân tổng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.