Đọc truyện Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi – Chương 19: Vận mệnh thay đổi 3
“Thì… người này đi.” Tôi chỉ ứng viên bên dưới, thật ra là tôi chỉ bừa, bộ
dạng khí thế bức người của cô ta khiến người ta không dám xu nịnh, chẳng may khiến cô ta bùng nổ thì lại tự chuốc hoạ vào thân.
“Ừm, anh đưa cậu ta đến phòng nhân sự nhập hồ sơ, rồi xuống kho làm
quen với trình tự quản lý. Nếu không đủ người thì báo cáo với tôi. Thế
nhé!” Lâm Tịch đứng dậy đi khỏi phòng.
Tôi nhìn người trước mặt, không cao không thấp, dáng người cũng được, so với những ứng viên trước, chỉ người này là ăn mặc com lê chỉnh tề
hơn một chút. Người này ấy mà, cũng ăn mặc thoải mái giống tôi, dáng vẻ
không thật nổi bật nhưng cho người ta cảm giác khá thật thà.
“Cậu đi theo tôi.” Tôi cũng là nhân viên mới phục chức hôm nay, không ngờ đã có cấp dưới rồi.
Cậu ta theo sát sau tôi, chạm chạm vai tôi hỏi: “Giám… giám đốc, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Tôi không phải giám đốc, tôi chỉ là quản kho, cứ gọi tôi là Ân Nhiên.”
“Ân đại ca, em học giáo dục từ xa… trên thông báo tuyển dụng có ghi học lực chính quy… đến phòng nhân sự có phải phỏng vấn lần nữa
không?”
“Không đâu, cậu được nhận rồi.”
Cậu ta bỗng gập người với tôi: “Cảm ơn Ân đại ca, cảm ơn Ân đại ca!”
Tôi cúi nhìn hồ sơ, tên cậu ta là An Tín.
Sau khi nhập hồ sơ, tôi đưa cậu ta đến kho, hướng dẫn việc quản kho,
một số việc cũng khó dạy, chủ yếu là tự học, lâu dần rồi sẽ hiểu. Cậu ta cũng rất nhanh nhẹn, ngay sau đó đã đến chỗ công nhân làm thêm giúp
chuyển hàng.
Tôi thì lấy một chồng giấy tờ ra, đúng là chỉ có thể hình dung bằng
từ “loạn tùng phèo”. Tôi còn phải chạy đến phòng hành chính tìm tài
liệu, đến cửa văn phòng Bạch Khiết, tôi đứng lại xem cô ấy có trong đó
không. Cô ấy xuất quỷ nhập thần, lúc nãy tôi ở phòng họp phỏng vấn cô ấy tình cờ đi qua sao? Lẽ nào cô ấy được điều sang bộ phận khác? Tôi rất
muốn hỏi đồng nghiệp nào đó, nhưng họ không coi tôi ra gì đâu, aiz, lòng người nóng lạnh dễ đổi thay, sau này tôi phát đạt, sẽ tra khảo từng
người một!
Khi tôi đang ngó nghiêng thì phía sau có người, mùi hương dịu nhẹ
quen thuộc, đúng, đây chính là mùi nước hoa của Bạch Khiết. Khứu giác
con người có chức năng rất lạ, theo các nhà khoa học đã nghiên cứu, chỉ
có khứu giác là sẽ mãi mãi không bao giờ quên, giống như mười năm trước
bạn rất quen thuộc với một mùi nào đó, ví như mùi thuốc lá, mùi rượu,
hoặc mùi nước hoa, mười năm nay không hề dùng, hôm nay là ngày sau mười
năm bạn lại ngửi thấy mùi hương đó, trong não lập tức hiện lên những
cảnh tượng quen thuộc gắn liền với mùi hương đó. Cảnh tượng diễn ra giữa tôi và Bạch Khiết như cuốn phim quay chậm, từ từ hiện lên, Bạch Khiết
với ngũ quan tinh tế, dáng người thướt tha, khí chất nho nhã, từng bôi
thuốc giúp tôi ở nhà cô ấy, từng đến kho ở ngoại thành thăm tôi. Chúng
tôi từng thân thiết như thế..
Tôi từ từ quay đầu lại, đúng là cô ấy, nhưng tôi sợ nhìn vào mắt cô
ấy, dù rằng cô ấy hiểu lầm tôi, nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt là thứ
vũ khí đáng sợ nhất thế gian.
Tim tôi đập thình thịch, một người dù là nam hay nữ, có thể yêu rất
nhiều người, nhưng chỉ có một người có thể khiến anh ta (cô ta) tim đập
như thế này.
Tất cả giấy tờ đều phải đối chiếu lại, thế cũng tốt, có thể sẽ tìm được lỗi nào đó của Hoàng Kiến Nhân, chơi cho hắn chết luôn.
Nhưng hiện giờ tôi toàn nghĩ về Bạch Khiết, tôi cứ nghĩ mãi, ánh mắt
vừa rồi cô ấy nhìn tôi sẽ thế nào? Là ghét bỏ? Ghê tởm? Khó chịu? Thất
vọng? Hay không thể tin nổi? Có rất nhiều khả năng, nhưng nói chung
không phải sự mong chờ.
Nhìn cậu An Tín bận rộn chuyển hàng, tôi nhớ đến mình trước đây.
Trước đây tôi rất cừ, một mình làm việc của mấy công nhân liền. Sao bây
giờ lại không được? Cứ bảo mấy công nhân kia không phải đến nữa, tự mình làm là được rồi. Nhưng giấy tờ hiện nay nhiều hơn trước rất nhiều, e là một mình làm không nổi…
“An Tín, cậu lại đây!” Tôi gọi An Tín.
Cậu ta quệt mồ hôi chạy lại: “Ân đại ca, gọi em A Tín là được rồi.”
“A Tín, chỗ hàng họ chuyển cậu đã vào sổ chưa?”
“Em ghi chép hết rồi.”
“Tại sao cậu lại chuyển hàng?” Tôi hỏi.
“Vì… bình thường em làm những việc này quen rồi… Thấy họ làm vất
vả thế, bèn… Có phải kho có quy định không được giúp chuyển hàng
không?” Tôi bỗng có ấn tượng tốt với cậu nhóc này.
“A Tín, cậu chịu được khổ không?”
Cậu ta không trả lời tôi, nói: “Ân đại ca, em muốn… muốn mời anh ăn cơm…”
“Tại sao?”
“Đây… đây là công việc đầu tiên trong đời em. Nếu không phải anh giúp thì có lẽ… Ân đại ca, em muốn mời anh ăn cơm.”
Tôi vốn định từ chối nhưng cậu ấy nói rất kiên quyết, ánh mắt như rực cháy, dường như để nói ra lời mời này cậu ấy đã phải hạ quyết tâm rất
lớn. Tôi không nhẫn tâm từ chối, liền nhận lời, cậu ấy lại tiếp tục vui
vẻ chuyển hàng.
Sao cái tên Hoàng Kiến Nhân chết tiệt kia vẫn chưa đến? Chắc bọn
chúng đã biết tin tôi quay lại rồi, chắc là đang chuẩn bị đối phó với
tôi. Tôi nhất định không được lơ là…
Xem giấy tờ đến phát mệt, tôi nằm lăn ra bàn làm việc nghỉ ngợi, tôi
thấy mình thật lăng nhăng, thấy Sa Chức thì thích Sa Chức, thấy Bạch
Khiết lại gạt Sa Chức sang một bên…
Cứ nằm thế đến lúc ngủ mất…
Khi tỉnh lại thì đã tám giờ tối, công nhân chuyển hàng về hết từ lâu, tôi vẩy vẩy hai cánh tay tê rần, rồi đứng dậy đá đá chân.
Nhưng, đây là kho hàng sao? Từng thùng hàng được xếp ngay ngắn, gọn
gàng, kho hoàn toàn sạch sẽ. Tôi định làm xong giấy tờ sẽ quét dọn,
nhưng đã có người làm trước rồi.
A Tín tay cầm chổi lau nhà đi ra, thấy tôi tỉnh thì cười nhe hai hàm răng trắng bóng: “Hì hì, Ân đại ca dậy rồi à?”
“Cậu dọn dẹp đấy à?”
“Vâng… rảnh rỗi không có việc gì.”
“Không phải… cậu có thể về từ lâu rồi sao?”
“Em… đợi anh đi ăn cơm, thấy kho không được sạch lắm, chưa được sự đồng ý của anh đã quét dọn một chút.”
“Không sao, chuyện này không cần tôi đồng ý.”
Trong lòng tôi thấy thật ấm áp, đến cái thành phố lạnh lẽo này lâu như vậy, cuối cùng đã gặp được một người…
Cậu ta gọi một cái taxi, tôi cũng không biết cậu ta đưa tôi đi đâu.
Cậu ta đưa thuốc cho tôi, tôi xua tay: “Tôi không biết hút…”
Taxi đi ra tận ngoại thành, tôi càng ngày càng thấy khó hiểu, phải ra tận đây ăn cơm sao?
“Đến rồi!” A Tín nhảy xuống, trả tiền xe.
Tôi cũng xuống theo, đến rồi? Đây là đâu? Một vùng tối mù, đưa tay ra cũng khó nhìn được năm ngón tay.
“A Tín… Cậu đưa tôi đến đâu đây?”
“Em ở đây.”
Nghĩa địa ư? Đây là đâu? Ở phía xa là từng đống từng đống nhấp nhô, ẩn hiện.
A Tín lấy di động ra soi đường dẫn tôi đến bên dưới chân một cây cầu. Ở đó có một túp lều đơn sơ, bên dưới túp lều đó là rất nhiều thứ rách
nát, cậu ta đưa tôi lên một cái cầu thang ngắn làm từ những sợi thép.
Vào đến bên trong thì tôi sững sờ, bên ngoài nhìn rách nát như thế nhưng bên trong có quét một lớp sơn hồng, lại còn có cả điều hoà!
Một cô bé ít tuổi hơn chúng tôi, ngồi ở bàn ăn, trên bàn bày những món ăn nhìn rất ngon.
Cô bé thấy A Tín thì nhảy lên: “Anh về rồi à!”
“Ân đại ca, ngồi đi, ngồi đi…” A Tín vội bảo tôi ngồi xuống.
Cô bé kia cười với tôi: “Chào n đại ca…”
Tôi sững sờ, dưới gầm cầu nơi ngoại thành hoang vu lại có hai anh em đặc biệt thế này sống…
Tôi cầm bát lên, gắp mấy miếng, món ăn thật thơm ngon, lâu lắm rồi tôi không được ăn bữa cơm gia đình thế này.
A Tín lấy răng bật nắp chai bia, tôi lấy đũa gảy cái nút chai: “A Tín, cậu ở đây sao?”
“Để Ân Nhiên đại ca chê cười rồi… Bọn em, bọn em sống như vậy. Hồi
nhỏ, khi mới có em gái, nhà nghèo quá nên không có gì ăn, bố em đành đi
trộm nhà trưởng thôn, bị người trong thôn đánh chết… Hai anh em và mẹ
cùng sống trong những lời chê cười của người đời. Mẹ em không chịu được
sự nghèo khổ đó, chạy theo người khác rồi. Khi ấy em năm tuổi, cùng em
gái đi ăn xin mấy tháng trời… thường xuyên bị ức hiếp. Mẹ không nỡ bỏ
hai anh em nên quay về thôn đón chúng em lên thành phố Hồ Bình. Đây là
bãi rác lớn nhất Hồ Bình, từ đó ba người nhà chúng em sống dựa vào bới
rác, nhặt đồ trong đống rác này bán cho các cửa hàng thu mua phế liệu.
Năm mẹ qua đời em mười ba tuổi, chỉ còn có hai anh em nương tựa vào
nhau…”
“Chúng em cũng như những đứa trẻ khác, cũng muốn được học hành. Chúng em thường xuyên nhặt được sách cũ, thế là mang về nhà đọc. Dù có tách
biệt với thế giới, hàng ngày chỉ nói chuyện với những người thu nhặt phế liệu, nhưng đọc sách dần dần cũng hiểu biết được chút ít. Sau này em
nghĩ, một người không có tri thức thì thật vô dụng. Em mua rất nhiều
sách giáo khoa, sáng nhặt rác, chiều học bài. Hai năm trước thì đăng kí
học từ xa…”
“Cái gầm cầu này là bọn em tình cờ phát hiện được, bèn làm thành thế
này, tốt hơn nhiều so với cái lều trước đây… Điện là em kéo trộm từ
chỗ máy bơm nước tưới tiêu ở ruộng, đường dây điện chôn dưới đất, người
khác sẽ không phát hiện ra… Mùa hè nóng, khi có đủ tiền em tiêu xa xỉ
một lần, mua cái điều hoà… Hai anh em tuy nhặt rác nhưng cũng biết vi
khuẩn là ngọn nguồn của vô số bệnh tật, mỗi lần về nhà đều phải tắm sạch sẽ chỗ con suối nhỏ ngoài ruộng, nhưng về đến đây vẫn phải tắm thêm lần nữa! Vì thế, chỗ ở rất sạch sẽ, Ân đại ca có thể yên tâm… Nhặt rác ở
đây mỗi tháng cũng kiếm được nghìn tệ, nhưng dù sao thì… Đã tìm việc
một năm rồi nhưng không có công ty nào chịu nhận cả…”
Cậu ấy cứ nói, nói rất nhiều, rồi cuối cùng lại kéo em gái quỳ xuống cảm ơn tôi đã nhận vào công ty…
Hôm sau đi làm, tôi đuổi những công nhân làm việc làng nhàng đi, rồi
cùng A Tín làm công nhân khuân vác. Mỗi tháng có thể thêm một nghìn rưỡi tệ… Cứ bận rộn suốt đến chiều, xếp xong xe hàng cuối cùng, A Tín rót
nước cho tôi. Tôi ngồi xuống lấy di động ra xem mấy giờ thì thấy một tin nhắn, của Bạch Khiết! Nội dung chỉ ba chữ: Cậu khoẻ không?
Bao nhiêu cảm xúc phức tạp trào dâng trong tôi, thế này là có ý gì?
Tin nhắn gửi lúc hơn hai giờ, bây giờ đã gần sáu giờ rồi, tôi đang nghĩ
có cần trả lời không.
Nhưng trả lời cái gì bây giờ? “Tôi rất khoẻ, chị không cần lo lắng” sao? Chẳng có gì đáng trả lời cả.
A Tín ngắt mạch suy nghĩ của tôi: “Anh Ân Nhiên, hết giờ làm rồi ạ?”
“Ừ.”
“Vậy em có thể đi dọn giường không?” Nhà A Tín quá xa, đành để cậu ấy ở cùng tôi trong kho, nhưng cậu ấy lại không ở cùng phòng tôi, chỉ xếp
một chỗ ở góc…
“Đi đi.”
“Cảm ơn anh Ân Nhiên.” Cậu ấy cúi người lễ phép. Cậu ấy chỉ nhỏ hơn
tôi mấy tháng, tôi không muốn cậu ấy gọi là anh, gọi Ân Nhiên là được
rồi, nhưng cậu ấy không chịu.
Lúc này Hoàng Kiến Nhân lộ diện, đúng là hắn ta đã sớm biết tôi trở
về, bộ dạng lấy lòng người khác: “Ân Nhiên, cậu đến rồi à? Tôi biết mà,
cậu có trình độ cao như vậy, nhất định lãnh đạo sẽ không nỡ để cậu đi
đâu mà.” Nhìn hắn, tôi chỉ hận là không thể lôi hắn vào một góc lấy gạch đập cho hắn một trận.
“Đúng vậy, trưởng ban Hoàng, anh cũng thật cừ, mới không gặp một thời gian ngắn mà đã thay đổi nhiều thế này!” Tôi cũng cười phụ hoạ.
Hoàng Kiến Nhân châm thuốc cho tôi: “Ân Nhiên, được biết cậu trở về
tôi vui mấy ngày liền!” Mở to mắt nói những lời giả dối đến mức buồn nôn thế này, đúng là tôi phải phục hắn sát đất.
“Vậy sao?” Hoàng Kiến Nhân mày mong chờ tao về sao?
“Đương nhiên rồi! Tôi còn đặt cả nhà hàng để chào mừng cậu nữa!” Nhìn bộ dạng chẳng có chút thành ý nào của hắn kìa, là Mạc Hoài Nhân sắp xếp chứ gì?
“Tiệc Hồng Môn sao?” Tôi hỏi.
“Tiệc gì cơ?” Đồ mù văn hoá, ngay tiệc Hồng Môn cũng không biết. Ức
Vạn đãi ngộ rất tốt, danh tiếng vang xa, chế độ kiện toàn, tuyển nhân
viên cũng vô cùng nghiêm khắc. Tất cả các mặt về nhân phẩm, năng lực đều phải suy xét kỹ càng. Vì thế tất cả nhân viên trong Ức Vạn đều là tinh
anh trong tinh anh! Đương nhiên cái tên Mạc Hoài Nhân vô năng kia cũng
có điều đáng cho tôi nghiên cứu. Còn về bộ phận kho bãi, công ty quá dễ
dãi rồi, chỉ cần không đủ người là có thông báo tuyển dụng ngay, có
người đến ứng tuyển, chọn mấy người đến đầu tiên là xong. Nào ngờ, không xảy ra chuyện thì thôi, chứ đã có là thành lớn chuyện!
“Anh mời tôi?” Tôi giả vờ hỏi có phải hắn ta bỏ tiền không, thực tế ý là muốn hỏi chỉ có hai người sao?
“Đương nhiên là tôi mời rồi, đón cậu mà! Mấy người trưởng ban Mạc
cũng đang đợi cậu…” Tôi biết mà, là chủ ý của Mạc Hoài Nhân, chắc chắn tên chó Đàm Đào Sênh cũng có mặt.
Đi, tôi sợ kho sẽ xảy ra chuyện. Không đi thì lại tiếc nuối không vào hang cọp không bắt được cọp con. Đúng rồi, còn có A Tín mà. “A Tín,
khoá kỹ cửa kho, cậu ở đây đừng đi đâu cả. Tôi sẽ gọi đồ ăn cho cậu.”
“Ồ, cảm ơn anh Ân Nhiên.” Tôi rất tin tưởng A Tín, cậu ấy thông minh nhanh nhẹn, quan trọng nhất là rất chất phác thành thật.
Tôi cũng muốn xem mấy lão yêu quái kia định giở trò gì nữa!
Trong cái thế giới này, chỉ cần có tiền, những nơi hủ bại nhiều vô
kể. Hoàng Kiến Nhân đưa tôi đến một khách sạn cao cấp, vào một gian
phòng bao, quả nhiên Mạc Hoài Nhân đã đợi tôi ở đó. Thấy tôi, hắn nắm
chặt tay, những lưỡi dao sắc nhọn giấu đằng sau nụ cười to toét: “Ai
da… Ân Nhiênđến rồi à, thế là bắt đầu tiệc được rồi!”
Tôi im lặng để xem hắn muốn giở trò gì. “Chỉ có ba người chúng ta thì uống không khoái lắm. Đợi tí, đợi tí nhé…” Nói rồi hắn lấy điện thoại gọi cho tổng đài, mấy phút sau có ba cô gái vào ngồi cạnh ba người
chúng tôi.
“Em qua bên kia ngồi cùng người anh em Ân Nhiên của anh.” Mạc Hoài Nhân kéo cô gái xinh đẹp nhất ngồi xuống chỗ tôi.
Tôi cũng thấy nhiều cô gái tiếp khách ở quán rượu rồi, chỉ là Mạc
Hoài Nhân dùng một bàn đầy thức ăn ngon, rượu ngon, và các cô gái, chỉ
để lấy lòng một tên phó quản kho nhỏ nhoi là tôi, có đáng không? Không
phải bị tôi đánh sợ rồi chứ? Hoặc là vì nguyên nhân khác.
Chúng tôi khó lòng từ chối thịnh tình của các cô gái, uống ba tuần
rượu, không chỉ các cô gái to gan hơn mà ngay Mạc Hoài Nhân và Hoàng
Kiến Nhân cũng to gan hơn, tay bắt đầu thò vào trong sờ sờ nắn nắn. Cô
gái bên cạnh tôi cũng không muốn cô đơn, đặt tay lên đùi tôi, thấy tôi
không có phản ứng thì chủ động cầm tay tôi đặt lên đùi mình. Tôi cười:
“Uống say rồi tôi có cảm giác được bay bổng lên chín tầng mây rồi.”
“Ừm…” Cô gái kia ngượng ngùng.
Hoàng Kiến Nhân đã không nhịn nổi nữa, kéo cô gái đang ngồi trên đùi mình ra ngoài.
Cô gái bên cạnh ghé tai tôi: “Anh đẹp trai thật… em không cần tiền…”
“Ừm, thế sau này, khách quen có được giảm giá không?” Tôi cũng bắt đầu đùa.
“Không ngờ… người anh em Ân Nhiêncủa chúng ta lại sành sỏi như vậy, thật không ngờ đó!” Mạc Hoài Nhân nói.
“Tự cổ gấu chó khó qua ải mỹ nhân, cũng như nhau cả thôi…” Tôi kính hắn một ly, nhìn hắn cười dâm đãng, giống hệt như khi sàm sỡ Bạch
Khiết, chỉ hận không thể cho hắn mấy cú đấm. “Trưởng ban Mạc, có việc gì anh nói thẳng đi.”
“Ân Nhiên à, nhớ hồi đó chúng ta có thật nhiều chuyện, nhớ lại thì
chúng tôi thật ấu trĩ… Nay cậu quay về, đó cũng là chuyện tất yếu.
Điều đó cho thấy duyên phận của chúng ta chưa hết, cậu nói xem có phải
không? Trước đây tôi hiểu nhầm cậu, còn hại cậu mất việc. Đó là lỗi của
tôi, tôi xin chịu phạt ba ly!”
Nói rồi hắn ta tự rót cho mình ba ly rượu. Tôi không ngăn cản, uống đi uống đi, rượu vào lời ra.
Tôi cũng thu lại dáng vẻ đường hoàng, hư hỏng một lần vậy, đưa tay
đặt lên đùi cô gái mặc váy ngắn bên cạnh: “Trưởng ban Mạc, nếu trước đây chúng ta cũng ngồi với nhau vui vẻ thế này, anh một ly tôi một ly, anh
có gái tôi cũng có gái, thì có đến mức đánh nhau sứt đầu mẻ trán không?”
“Tôi ngu ngốc, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, cũng không nhìn ra cậu là nhân tài! Tôi ở công ty cũng chẳng có hy vọng gì nữa, sau này
cậu phất lên đừng quên tôi đấy!” Hắn ta cứ tâng bốc nịnh nọt tôi, như
thế có tác dụng gì không?
“Trưởng ban Mạc, tôi chỉ là một quản kho nhỏ nhoi, dù có hi vọng, nhưng có lẽ đến tuổi anh cũng không lên nổi văn phòng…”
“Ân Nhiên, tôi trước đây là vì một người phụ nữ. Cậu cũng biết, cùng
một văn phòng cả, Bạch Khiết quyến rũ đừng hỏi, tuy cô ta không mê hoặc
đàn ông, nhưng cái thuần khiết đó lại hơn hẳn mọi thứ trên nhân gian.
Nhưng giờ nghĩ lại không thấy vậy, chỉ cần có hai, ba trăm tệ đàn bà thế nào chả có. Cùng lắm thì bảo hai cô gái đây mặc đồng phục công ty vào,
cảm giác không phải như nhau sao? Huống hồ đây đều là những cô gái sành
sỏi đã qua hàng trăm trận chiến, sự hưởng thụ đó… lẽ nào Bạch Khiết
lại cho được sao?” Nghe hắn hạ thấp Bạch Khiết như thế, ngữ khí cũng
tiếc nuối, xem ra hắn chưa đạt được mục đích, tôi thở phào.
Hắn ta ngừng một chút rồi nói: “Aiz, chú em Ân Nhiên, không phải cậu
và Bạch Khiết rất thân nhau sao? Sau đó tôi lại thấy cô ta không muốn
dính dáng đến cậu nữa lại đi theo một tên gì đó tôi không biết, nhưng
cũng khá đẹp trai, lái xe con nữa…” Người hắn ta nói là Trần Thế Mỹ.
“Chú em, Bạch Khiết không thể nào để ý tới những kẻ phàm phu tục tử
như chúng ta! Người cao quý như cô ta, chúng ta chỉ nghĩ đến trong mơ
còn được. Muốn thật sự chạm vào, không có trăm vạn thì không xong, cậu
nói đúng không?” Tôi rất khâm phục Mạc Hoài Nhân, dù tôi có địch ý sâu
sắc với hắn, nhưng chỉ mấy câu hắn đã kéo tôi sang chiến tuyến của hắn.
“Sau này chúng ta đừng mất thời gian đối đầu nữa! Tôi cũng sợ cậu
rồi, nắm đấm cứng như Võ Tòng ấy. Sau này chúng ta sẽ nương tựa nhau
cùng tiến bộ, cùng kiếm tiền!”
Tim tôi đập mấy cái: “Cùng kiếm tiền?”
“Không có gì… chính là chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến
bộ, phấn đấu vì chức vị cao hơn, đúng không?” Ánh mắt Mạc Hoài Nhân giảo hoạt như vậy, câu nói cùng kiếm tiền không đơn giản vậy đâu.
Tôi khinh thường hắn, nhưng tôi không thể đối địch với hắn được. Tôi
đã được lĩnh giáo những chiêu độc của bọn chúng rồi. Chúng có thế lực
lớn, đối địch chính diện với chúng là không thể. Từ câu nói cùng kiếm
tiền mà Mạc Hoài Nhân buột miệng nói ra lúc nãy, tôi thật sự cho rằng
việc hắn lôi kéo tôi không đơn giản, nhất định có liên quan đến kho
hàng. Thế thì chi bằng thuận theo ý hắn, giả vờ theo hắn, rồi tìm cơ hội xử lý hắn cũng chưa muộn.
Mạc Hoài Nhân và cô gái kia đùa giỡn nhau, cô ta nũng nịu: “Háo sắc!”
“Anh háo sắc sao? Tay anh có chạm vào em đâu…”
“Đáng ghét… chỗ kia kìa! Từ lúc uống rượu đã…”
Tôi vội nâng ly nịnh nọt: “Trưởng ban Mạc thật dũng mãnh, thật khiến tiểu bối hổ thẹn…”
“Chú em n Nhiên, sau này hãy theo chúng tôi! Tốt hơn nhiều so với đám công nhân hỗn loạn kia! Đảm bảo rất nhiều lợi ích! Này, nghe nói uống
rượu với Red Bull một lượng vừa đủ có thể biến Hawking thành Arnold, cậu nói xem là thật hay giả?”
“Ha ha, tôi chưa thử.” Khốn nạn, hắn ta cũng nghiên cứu sâu về chức năng sinh lý của con người quá nhỉ!
Hắn ta nói nhỏ: “Là thật đấy, tôi thử rồi, ở tuổi tôi uống thì một
đêm có thể ba lần! Nhưng với thanh niên trai tráng như cậu thì có lẽ cô
gái bên cạnh cậu ba ngày cũng không rời nổi giường… Ha ha ha…” Hắn
ta cười dâm đãng.
Cô gái bên cạnh tôi cũng hợp với Mạc Hoài Nhân, gọi phục vụ mang rượu và Red Bull vào.
“Chú em, tối nay ăn uống ngủ nghỉ do tôi chi hết! Cứ yên tâm mà làm
tới đi!” Nói rồi hắn bắt đầu cùng cô gái bên cạnh vừa uống vừa bật mấy
bài hát tục tĩu…
Cô gái bên cạnh tôi cũng sán lại, bầu ngực kia, cái rãnh kia, sự lẳng lơ kia, tôi muốn… cứ thế này, dù tôi là Liễu Hạ Huệ cũng nổ tung mất
thôi!
Uống xong mấy chai Mạc Hoài Nhân không chịu nổi nữa, lảo đảo dựa vào
cô gái kia đứng dậy: “Chú em, tửu lượng của tôi kém quá, thực sự…
không… uống nổi nữa, chúng ta… đi thôi. Lên nào… Để tôi đưa cậu
lên!”
Lúc này tôi cũng không còn sức lực gì nữa, cùng hắn lên tầng trên.
Bên trên là phòng nghỉ, Mạc Hoài Nhân thuê cho tôi một phòng, hắn một
phòng, cởi quần áo cô gái kia ngay ở cửa rồi kéo cô ta vào…
Tôi và cô gái kia cùng dìu nhau vào trong, tôi không nhịn được nữa
đẩy cô ta ra giường, đang định cởi quần áo thì cô ta cong người nôn hết
ra giường… Khốn kiếp…