Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 18: Vận mệnh thay đổi 2


Đọc truyện Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi – Chương 18: Vận mệnh thay đổi 2

“Ân Nhiên, anh tưởng lãnh đạo cấp cao chúng tôi đều ngốc hết sao? Lẽ nào
chỉ dựa vào lời nói của mấy nhân viên quèn mà có thể tuỳ tiện đuổi nhân
viên khác sao? Chắc chắn anh không ngờ, trước khi chúng ta chuyển về
đây, phòng thay đồ của đồng nghiệp nữ là phòng tài vụ của công ty trước. Họ đã lắp một cái máy quay ở góc bên trái cửa ra vào. Khi chúng tôi
chuyển đến đã tiện thể dùng nó, chúng tôi lấy tư liệu trong thời gian
vừa qua từ đó. Từ khi kho các anh chuyển về đây thì có một người mặc
quần bộ đội thường xuyên nấp ở góc trái cửa ra vào để nhìn trộm, còn
thường xuyên vào phòng thay đồ khi không có người.”

“Cái này… lẽ nào cô nhìn thấy mặt tôi?”

“Không.”

“Đã không nhìn được thì sao lại dám chắc là tôi?”

“Độ phân giải của máy quay vốn rất kém, hơn nữa điều chỉnh góc máy
cũng không tốt, chỉ quay được nửa người dưới, nên thấy rõ là chiếc quần
bộ đội của anh.”

Mẹ kiếp… Chiếc quần bộ đội thời thượng lại khiến tôi over.

“Sức hấp dẫn của Bạch Khiết với anh cũng lớn thật, lần nào cũng là cô ấy vào rồi anh mới nhìn trộm. Hơn nữa anh cũng chưa từng nhìn người
khác. Còn nội y thì càng chuẩn hơn, đồng nghiệp nữ khác anh chỉ lấy mỗi
người một cái, nhưng của Bạch Khiết thì có cái nào là anh đều không bỏ
qua.”

Trong Ức Vạn tầng làm việc nào cũng có phòng thay đồ để các đồng
nghiệp nữ tan làm không phải mặc bộ đồng phục vừa ngắn vừa nửa trong
suốt đi trên đường. Nhân viên nữ trong công ty đã quen để vài bộ quần áo trong tủ của mình, đương nhiên có cả nội y nữa.

“Tôi không làm! Tôi thật sự không làm!” Giá hoạ, nhất định là bọn chúng giá hoạ cho tôi!

Bạch Khiết hận tôi như thế, thì ra là vậy, sao cô ấy có thể chấp nhận việc đứa em trai mình nhận lại nhìn trộm thân thể của mình.

“Nếu có thời gian, cùng tôi đến phòng giám sát xem tư liệu là sẽ rõ
ngay thôi. Ở công ty mặc quần bộ đội, thường xuyên ra vào khu chứa đồ,
có lẽ chẳng còn ai khác đúng không? Hơn nữa nhân viên nam ở công ty toàn mặc đồng phục, có ai mặc quần bộ đội đâu?”

“Nếu tôi nói họ đổ oan cho tôi, cô có tin không?”

“Đổ oan? Chứng cứ đâu? Lần đó tôi đuổi anh có đầy đủ chứng cứ, không chỉ có nhân chứng vật chứng…”

Tôi nghẹn lời, hoàn toàn nghẹn lời…

“Anh muốn tôi xin lỗi, tôi xin lỗi thế nào? Xin hỏi tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi anh?” Lâm Tịch nói đúng, nhân chứng, vật chứng đều có
đủ, cô ta xin lỗi tôi cái gì chứ? “Tôi biết anh và mấy người Mạc Hoài
Nhân không hoà thuận, anh bảo họ đổ oan cho anh, nhưng anh có chứng cứ
không?”

Bọn khốn nạn, không chỉ khiến tôi mất việc mà còn hạ thấp nhân phẩm
của tôi xuống mức thấp nhất. Bạch Khiết cũng vì thế mà hiểu lầm tôi, lần này quay lại tôi không thể kích động nữa, tôi chỉ có thể từ từ nghĩ
cách tránh sự đả kích của chúng, rồi tìm cơ hội phản kích. Cứ thua như
thế thật không đáng!

“Khi nào anh đi làm?”

“Có tính ba tháng trước là thời gian thử việc không?”

Cô ta nhìn tôi khó tin mấy giây, nói: “Ngày mai đi làm, không tính thời gian thử việc.” Đùa tôi à…

Thấy cô ta đứng dậy, cầm túi sách lên, kéo thẳng lại quần áo, tôi vội nói: “Nhiều món thế này còn chưa ăn hết…”

“Anh gói về đi, hy vọng sau này đừng chọc giận tôi nữa!”

Hừ… là tự cô cáu kỉnh chứ liên quan gì đến tôi.

Sau khi Lâm Tịch đi, tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn nghĩ bụng, cô ta
không phải thần kinh có vấn đề thì là có vấn đề về thần kinh… Gọi
nhiều thế này mà không ăn, lại đắt như thế, không ăn thì quá phí. Tôi
ngồi ăn ngấu nghiến…

Chai rượu Đỗ Khang trên bàn khiến tôi nhớ đến bài Đoàn Ca Hành của
Tào Tháo: Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật

khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ
khang…

Tôi đang cảm khái thì cửa Phi Phụng Các mở ra, một cô gái thời thượng mặc chiếc váy trắng thướt tha bước vào, bước đến bên tôi không hề khách khí cầm chai rượu rót cho mình một cốc rồi uống.

Tôi nhìn một lúc lâu thì mới thấy bóng dáng và quầng sáng quanh người cô ta hợp lại làm một, miễn cưỡng nhận ra Sa Chức: “Sao… sao cô lại
biết… tôi ở đây? Ồ… ngại quá, tôi quên mất, vừa rồi… cô gọi à?”

“Anh đang làm gì vậy?”

“Uống rượu chứ làm gì? Tâm trạng… không vui!”

“Anh nghỉ việc rồi?”

“Cô đã biết rồi thì sao phải đến hỏi tôi làm gì?” Nhất định là cô ta đã đi hỏi nhân viên trong “Cánh cổng thiên đường”.

Rượu là thứ rất tốt… có thể giúp người ta quên đi phiền não, cũng
có thể khiến người ta mơ màng ảo tưởng, rượu cũng như thuốc phiện, khiến người ta phải say mê.

Sa Chức dìu tôi lên chiếc xe thể thao đỏ của mình, tôi muốn nhìn thật rõ chiếc xe chỉ có thể lái trong mơ nhưng trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Xe chầm chậm chuyển động, những làn gió nhẹ thổi qua, âm nhạc êm tai, mùi
hương dịu nhẹ từ cơ thể Sa Chức. “Tôi hút thuốc được không?” Tôi hỏi.

Cô ấy không trả lời, coi như chấp nhận, tôi châm thuốc, nhắm mắt lại, xe thơm người đẹp, mọi thứ thật tuyệt…

Sa Chức không nói gì, tôi cũng không dám chủ động nói chuyện. Tôi sợ
cô ấy sẽ dừng lại bảo tôi xuống xe… Vẻ đẹp của Sa Chức cho tôi một cảm giác đặc biệt, tôi đã không muốn từ chối từ lâu, nhưng tôi sợ nhìn thấy sự tự ti của mình, tôi không dám đối diện với khoảng cách thân phận
giữa hai chúng tôi.

Dòng Bình Giang chia thành phố Hồ Bình làm hai, trong thành phố có
tất cả mười ba cây cầu nối liền Giang Bắc và Giang Nam. Sa Chức đưa tôi
đến bên đình nhìn ra sông cạnh cây cầu trên con đường ven sông, tôi
không biết là cây cầu thứ mấy, mọi thứ tôi nhìn thấy đều rất mơ hồ.

Con đường ven sông này vô cùng sạch sẽ, thẳng tắp, đèn đường chỉnh
tề, mặt sông phản chiếu ánh đèn trên toà nhà cao tầng phía đối diện, tôi nghĩ đến hoa dưới nước, trăng trong kính…

Sa Chức đi vào đình, ngồi xuống chiếc ghế dài tựa vào lan can, mái
tóc buông chạm vai, tôi xuống xe, nhưng hai chân lại không nghe lời tôi, bước đi loạng choạng không vững.

“Ân Nhiên, trong xe có bia, mang ra đây đi.”

Tôi quay lại, lấy ra một két bia… Sa Chức ngay từ đầu đã muốn tìm tôi uống cùng sao?

Ngồi chỗ đối diện cách cô ấy rất xa, cô ấy khóc, dưới ánh trăng bàng
bạc, làn gió trong lành thổi bay mái tóc cô ấy, hai khoé mắt trào ra hai hàng nước mắt, những giọt nước mắt đẹp nhất, gợi cảm nhất, không khoa
trương, không cầu xin sự thương hại.

Tôi không muốn nói gì cả, không muốn hỏi cô ấy tại sao lại khóc, tôi
không muốn biết, không muốn biết điều gì cả. Tôi chỉ muốn lặng yên như
thế nhìn cô ấy, thưởng thức vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở. Con người
ai cũng thích nhìn những thứ đẹp đẽ, những gì quá đẹp được mọi người gọi là tác phẩm nghệ thuật, Sa Chức chính là một tác phẩm nghệ thuật.

Quệt nước mắt, cô ấy uống hết lon này đến lon khác… một lon, hai lon, ba lon…

Gió lạnh thổi qua, tôi dần tỉnh táo được một chút, thấy cô ấy uống
vui vẻ như vậy tôi cũng lấy một lon, đang định mở thì cô ấy ném cho tôi
lon khác: “Mở lon này đi!”

Tôi không biết có âm mưu, bật lon Sa Chức vừa ném sang, ai ngờ cô ấy
đã lén lắc lon bia đó, phụt một tiếng bia bắn ra ướt hết mặt tôi. Cô ấy
bật cười, tiến lại ngồi bên cạnh lấy giấy ăn lau cho tôi.

Mặt tôi và cô ấy rất gần nhau, lần này tôi phạm tội rồi, tôi ôm chầm
lấy cô ấy mà hôn điên cuồng. Đôi môi nóng bỏng của cô ấy, sự dịu dàng
của cô ấy… Lúc này đây cả thế giới này chẳng liên quan đến tôi…

Tay tôi đã luồn vào trong áo cô ấy, một chiếc xe con chạy qua, đèn pha chiếu thẳng tới, tôi và Sa Chức cùng lúc dừng lại…

“Về nhà!” Cô ấy cài lại áo, nói.

Sa Chức sống trong Hoa viên Anh Luân, tôi nhớ là Lâm ma nữ cũng sống ở đây, nhưng Hoa viên Anh Luân của Lâm ma nữ ở khu mới Tiểu Phố. Nhưng
cũng giống nhau cả thôi, đều là nhãn hiệu bất động sản nổi tiếng, đều là nơi ở của nhà giàu.


Sa Chức dừng xe, tôi xuống xe cười với cô ấy: “Sa Chức, cô sống ở đây à?”

Cô ấy gật đầu.

“Cô về nhà rồi, vậy tôi… tôi cũng về đây.”

“Cái gì? Tại sao lại về?” Cô ấy nghi hoặc nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc như không hiểu tôi nói gì.

“Cô về đến nhà rồi, vậy tôi cũng về nhà!”

“Nhưng tất cả đàn ông đưa tôi về đến cửa đều hỏi Sa Chức, anh lên nhà em một lát được không? Họ lấy đủ mọi cớ để vào nhà tôi ngồi một lát.
Nhưng tôi chưa từng cho ai lên cả. Còn anh… thế này đi, tôi mời anh
cốc cà phê!” Sa Chức nghiêng đầu cười khiến tôi lạnh gáy. Căn bản không
có dũng khí để từ chối, thế là tôi theo cô ấy lên nhà.

Nhà cô ấy rất rộng, không thua kém gì nhà của Lâm ma nữ, trang trí vô cùng xa xỉ, trong phòng khách là bộ sô pha bằng da rất to, chiếc bàn
trà rất rộng, đối diện với bộ sô pha là chiếc ti vi màn hình rộng siêu
mỏng và một dàn âm thanh màu vàng kim. Phía sau ti vi và dàn âm thanh là bức tường được ghép từ đá trắng Đại Lý, trên trần treo một chiếc đèn
chùm pha lê. Thì ra trên thế giới này nhiều người thượng đẳng đến thế… Giống như ở nhà Lâm ma nữ, tôi bắt đầu có cảm giác tự ti, cúi xuống
nhìn chiếc tất rách lộ ra trong đôi dép lê.

“Nhà tôi có máy pha cà phê, anh đợi một lát, để tôi cho anh nếm thử
cà phê Lam Sơn chính gốc!” Không biết cô ấy đang vui cái gì, lúc quay đi còn mở nhạc.

Tôi cảm thấy mọi thứ trước mặt mình là một giấc mơ, giấc mơ không gì đẹp bằng.

Từ sau khi bước vào nhà cô ấy, trong lòng tôi bắt đầu dâng lên cảm
giác tự ti, đột nhiên tôi nhớ ra mình chỉ là một tay bảo vệ mới nghỉ
việc, chuẩn bị bước lên tầm cao mới, mặc quần bộ đội, áo may ô đen làm
nhân viên khuân vác. Nhớ ra tôi là một người đàn ông đang vật lộn dưới
tầng đáy xã hội, nhớ ra trong túi tôi có mười lăm đồng tiêu vặt hàng
ngày, nhớ ra cái ổ chó của tôi, nghĩ đến việc sau khi tôi đi cô ấy sẽ
dùng khăn lau chỗ tôi vừa ngồi, nghĩ đến đôi dép tôi đang đi có lẽ cô ấy sẽ vứt vào thùng rác ngay sau khi tôi ra khỏi đây…

Xem ra tôi không có cả tư cách làm bạn với cô ấy.

Từ khi nào mà tôi lại tự ti như thế? Bắt đầu từ khi Mẫu Đơn phản bội
tôi chạy theo ông chủ có tiền, từ khi chuyển xuống ở dưới tầng hầm, từ
khi Lý Bình Nhi chửi tôi không có tiền, từ khi Lâm ma nữ cứ mở mồm là
chửi tôi người hạ đẳng…

Khi Sa Chức bưng cà phê ra, tôi đã quyết định, trong lòng chua xót:
“Tôi phải đi rồi, ngày mai còn đi làm nữa.” Nói rồi tôi đứng dậy chuẩn
bị thay giày.

“Không phải anh nghỉ việc rồi sao?” Dường như cô ấy rất tò mò về tôi.

“Tôi… tìm được việc mới rồi, tốt hơn làm bảo vệ một chút…”

“Sao không ngồi lại?” Cô ấy ngạc nhiên, “Anh thật sự không muốn ở lại sao? Cà phê tôi pha ngon lắm!” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt quyến rũ.

“Thôi.” Tôi vẫn đang nghĩ bảo vệ và nhân viên khuân vác bên nào tốt
hơn, lát nữa khi cô ấy lau sôpha, chắc chắn sẽ bị cô ấy lau cho không
còn chút lòng tự tôn nào nữa…

Tôi thay giày, nhân lúc cô ấy không chú ý cúi xuống ngửi đôi dép vừa
đi, không có mùi lạ, nhưng tôi vẫn nghĩ đến việc cô ấy sẽ vứt đôi dép
này đi.

“Đợi đã! Uống xong cốc cà phê rồi về, anh còn chưa tỉnh rượu.”

Đợi tôi đứng ở cửa uống hết cốc cà phê, cô ấy đưa tôi tờ chi phiếu: “Anh gọi taxi mà về.”

Tôi không nhận, dù trong túi tôi chỉ có mười lăm tệ, không đủ để ngồi taxi về: “Không cần, tôi có tiền… Có thể tặng tôi đôi dép này không?”

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi cầm đôi dép lê đi, đứng ở cửa tiễn tôi,
trước khi đóng cửa cô ấy nói: “Về nhà nhớ gọi cho tôi.” Rõ ràng tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy loé lên một tia sáng kỳ quái, nhưng tôi không biết rốt cuộc đó là gì… Nó gắn chặt lấy tôi, không thể xoá nhoà…

Khi xuống dưới nhà, tôi bỗng thấy thôi thúc muốn về nhà – Từ sau khi

đến thành phố Hồ Bình chưa một ai nói với tôi “về nhà nhớ gọi điện”, dù
là Bạch Khiết từng đối xử với tôi tốt nhất. Nghe câu nói đó, lòng tôi
bỗng thấy ấm áp, nhưng sự tự ti cuối cùng đã gạt đi suy nghĩ đó của tôi.

Một mình đi trên đường trở về cái ổ chó ở khu Đại Phố, ánh mắt phản
chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn, tay cầm đôi dép lê, tôi cảm thấy mình
giống như những người thu gom phế liệu vậy, chỉ có điều tôi nhiều hơn họ một thứ, bên tai luôn văng vẳng câu nói của Sa Chức: “Về nhà nhớ gọi
cho tôi.”

Có lẽ ông trời trêu ngươi, khi bạn thích một người, đồng thời suy
nghĩ cho người ấy đến mất ăn mất ngủ thì cô ấy lại biến mất không chút
tông tích… Rất nhiều đêm mất ngủ tôi hồi tưởng lại dung mạo, nụ cười
của cô ấy tối hôm đó. Biết bao đêm mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô ấy xuất hiện trong giấc mơ nói cho tôi biết tại sao cô ấy lại khóc…

Tôi giống như chàng trai trẻ biết yêu lần đầu, ngày nào cũng nhìn màn hình điện thoại, mong mỗi một điều: màn hình hiện lên số của cô ấy. Cô
ấy dường như biến mất hoàn toàn, tôi đã thử gọi cho cô ấy, nếu cô ấy
nhận điện tôi sẽ nói dối là ấn nhầm, lý do thật ấu trĩ… nhưng cô ấy
lại tắt máy rồi.

Nói xa vời quá, nói chuyện trước mắt đi.

Ngày hôm sau tối hôm đó, tôi dọn về kho của Ức Vạn. Tôi đã trở về rồi đây! Chạy thẳng vào kho sắp xếp mọi thứ. Vương Hoa Sơn đã không nuốt
lời, gian phòng nhỏ đã được cải tạo, tường trắng phau, còn có ti vi,
điều hoà, tôi bỗng chốc được thăng mấy cấp liền, từ người thu gom phế
liệu thăng lên tiểu tư sản rồi! Tốt xấu gì thì cũng có được căn phòng
ngủ rất đẹp.

Trong kho chỉ thuê mấy người công nhân khuân vác tạm thời, lương hôm
nào nhận hôm đó luôn. Tại sao chẳng có lấy một quản kho? Có phải lại
không làm tròn chức trách không? Tôi lên báo cáo với Lâm ma nữ, lúc đi
qua văn phòng của Bạch Khiết, tôi dừng lại nhìn vào trong, không thấy cô ấy đâu. Có phải… đã từ chức rồi? Trong lòng bỗng thấy hoảng hốt một
cách khó hiểu, aiz, hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình, hà tất phải mệt
óc vì một người phụ nữ không biết đúng sai.

Lâm ma nữ đổi thư ký rồi, còn sắp xếp một nhân viên tiếp đón ở cửa văn phòng, đặt một chiếc bàn làm việc… Cô thư ký ngồi đó.

“Chào cô, tôi là nhân viên mới ở bộ phận kho.”

“Chào anh, giám đốc đã dặn dò, chị ấy đang bận, sáng nay không gặp
bất cứ ai.” Cô thư ký trả lời, trước ngực cô ấy gắn biển tên: Hà Khả.
Cái tên rất hay.

“Ồ, vậy chiều tôi quay lại.”

Cửa phòng giám đốc mở ra, Lâm ma nữ nghe thấy tôi thì đích thân ra mở cửa, tay cầm giấy tờ chỉ vào tôi: “Vào đi.”

“Tuy anh là phó quản lý bộ phận kho nhưng chẳng qua cũng chỉ là cái
tên, trước đây công ty còn không có bộ phận này, giờ kho ngày một lớn
nên lập thêm. Vốn dĩ chức quản lý đã là thừa, phó quản lý lại càng thừa
hơn. Thêm cái chức này chỉ để khi anh đi nhận lương, bộ phận phát lương
sẽ yên tâm một chút mà thôi.”

Tôi biết cô ta đã mở miệng thì không thốt được lời gì tốt đẹp mà.

“Công việc của quản lý và phó quản lý khác nhau, bình thường đi họp,
truyền đạt quyết định bên trên đều do quản lý đảm nhận. Còn phó quản lý
thì phụ trách trông coi kho, điều động công nhân, làm giấy tờ…”

Nói thế có nghĩa là thêm một chữ phó là thêm một đống việc như vậy. “Giám đốc… quản lý là ai vậy?”

“Hoàng Kiến Nhân.”

“Hoàng Kiến Nhân?” Con chim đần đó sao lại trèo lên vị trí này được?
Mấy ngày gần đây tôi còn sung sướng nghĩ chắc hắn ta vì chuyện kia mà bị đuổi rồi. “Giám đốc, không phải Vương tổng nói đuổi hết nhân viên trong kho rồi sao? Tay Hoàng Kiến Nhân này…”

“Hoàng Kiến Nhân không trông kho, cũng không phải anh ta thất trách.”

Xem ra sau này vẫn sẽ bị giày vò kiểu “mày không chết thì tao chết” rồi…

“Chiều nay tuyển mấy công nhân chuyển hàng, anh theo tôi đi phỏng vấn họ.”

“Á!” Nhiệm vụ quan trọng như thế lại phân đến tôi sao? Tôi nhìn kỹ
nét mặt Lâm Tịch, không giống như đang đùa. Thường thì những người được
phỏng vấn người mới đều có khả năng cấp trung đẳng trở lên. Tôi là người có khả năng sao? Tôi là người có khả năng, rất có khả năng trong
“chuyện đó”…

“Từ tối hôm nay trở đi, hàng ngày anh bắt buộc phải có mặt trong kho từ mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng.”

“Vâng.”

“Công việc trong kho cũng chẳng có gì phải bàn giao, những người kia
bị đuổi hết rồi, anh hãy chỉnh lý lại giấy tờ của mấy tháng sau khi anh
đi.”


Cái quái gì… Giấy tờ trong mấy tháng tôi không ở đây? Chỉnh lý lại
thì bắt buộc phải tìm tư liệu từ tất cả các phòng ban có liên quan để
đối chiếu, như thế không phải tôi sẽ bận chết sao?

Thấy sắc mặt tôi khó coi, Lâm Tịch ngạo mạn ngẩng lên: “Lẽ nào chỉnh lý giấy tờ rất khó sao?”

“Không…” Tôi rất muốn khóc.

Lâm Tịch có thành kiến với tôi, nhưng cô ta có lấy việc công trả thù
riêng không thì tôi không rõ. Tôi thấy cô ta đối xử với tôi như thế là
bất công, nhưng cô ta cũng rất nghiêm khắc với người khác, chỉ có thể
nói đó là bản chất của cô ta thôi.

Loanh quanh thế nào Hoàng Kiến Nhân lại leo lên được chức quản lý bộ
phận kho? Thật khiến người ta phải suy nghĩ. Tôi ngã ra giường, nằm quay mặt vào tường suy nghĩ.

Tôi biết rõ hắn ta, năng lực không bằng một nửa tôi, làm việc không
nghiêm túc, không chăm chỉ, qua loa hời hợt, chẳng qua được cái mồm mép, con người khá đê tiện, biết cách nịnh hót… Nịnh hót? Tôi nhớ bố từng
nói, một số kẻ trên quan trường như cá gặp nước không phải vì chúng có
trình độ cao, chẳng qua là chúng biết cách ăn nói, biết lấy lòng mọi
người.

Xem ra đầu tiên tôi nhất thiết phải đứng vững đã. Hiện giờ có Vương
tổng đỡ lưng, tôi giống như có được Miễn Tử Kim Bài vậy, bọn chúng sẽ
không dễ gì đá tôi đi đâu. Nhưng chúng có dung nạp được kẻ thù không đội trời chung không? Tạm thời gọi chúng là “Bốn tên đê tiện” vậy, từ dưới
lên lần lượt là: Hoàng Kiến Nhân, quản lý bộ phận kho, từng hãm hại tôi; Đàm Đào Sênh, nhân viên bộ phận tiêu thụ, cùng trưởng ban Mạc Hoài Nhân bày mưu hãm hại trung lương, trừ bỏ những kẻ không theo mình; Mạc Hoài
Nhân, trưởng ban tiêu thụ, tên đáng để trời tru đất diệt này không cần
phải giới thiệu nhiều; phó tổng giám Tào, mối quan hệ giữa tôi và lão
này khá thâm sâu, tuy tôi và Lý Bình Nhi cho lão mấy viên gạch vào đầu
nhưng đó là lén lút, không phải tác phong của nam tử hán. Tôi không tin
trong công ty này không có ai dám chống lại đám người tà môn ngoại đạo
Mạc Hoài Nhân này. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi sẽ tập hợp từng
người một, sau đó sống chết với chúng một phen… Thôi vậy, từ giờ về
sau sẽ bị Hoàng Kiến Nhân giày vò rồi, xử lý xong hắn đã rồi tính tiếp
vậy.

Cũng không biết trong thời gian tôi không có ở đây, thiên thần Bạch
Khiết tỷ tỷ của tôi có bị tay Mạc Hoài Nhân kia làm gì rồi không.

Lần đầu tiên đi phỏng vấn người khác, tôi còn căng thẳng hơn những
người đến tuyển, chỉ có tôi và Lâm Tịch. Chết tiệt! Trước đây phỏng vấn
tôi có cả một bàn dài toàn người phỏng vấn, cứ như tôi lên sân khấu diễn kịch vậy.

Lâm Tịch đưa hồ sơ cho tôi: “Anh hỏi, tôi quan sát.”

Người đến phỏng vấn rất đông, không biết đã phỏng vấn bao nhiêu người nữa, khiến đầu óc tôi quay cuồng. Trong một lần vô tình ngẩng lên, tôi
nhìn thấy ngoài cửa là bóng dáng thướt tha, yêu kiều quen thuộc của Bạch Khiết, chiếc áo sơ mi nửa xuyên thấu vừa gợi cảm lại vừa dịu dàng, cộng với chiếc châm cài đầu màu bạc thu hút ánh nhìn nhưng không quá phô
trương, tất cả toát lên khí chất quý phụ dịu dàng nho nhã.

Cô ấy nhìn tôi kinh ngạc, sự kinh ngạc đó tôi có thể hiểu là: Cái tên phạm tội cưỡng dâm kia không phải nên bị đày đi sao? Sao lại quay lại
thế này?

Lâm Tịch đưa cái chân người mẫu của mình ra, dùng gót chiếc giày cao
gót giẫm cho tôi mấy phát mà tôi cũng không tỉnh lại. Đó là nữ thần tôi
ngày đêm mong nhớ mà! Trái tim tôi lại bắt đầu lo sợ, đôi mắt khó hiểu
lại đầy ý nhị đó đã định trước kiếp này tôi phải luân hồi vì cô ấy…

Lâm Tịch lại giẫm thêm một phát nữa, cuối cùng tôi cũng bừng tỉnh
khỏi giấc mộng, chúng tôi vẫn đang phỏng vấn một người. Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, hắng giọng che giấu sự thất thố của mình. “Mất hồn rồi
hả?” Giờ Lâm Tịch thỉnh thoảng lại đả kích tôi một, hai câu kỳ lạ.

Ứng viên đang phỏng vấn là người cuối cùng rồi, trước đó tuy là cưỡi
ngựa xem hoa nhưng tôi cũng đã thầm đánh giá họ. Với những người sau này có thể trở thành đồng nghiệp, tôi không thích ai gương mặt tươi cười
giả tạo. Người cuối cùng này luôn tươi cười, nhưng lại không giả tạo,
anh ta giới thiệu rất chân thành, rồi đĩnh đạc nói: “Người đi tìm việc
làm trước tiên phải suy nghĩ đến tiền lương, con người sống là vì bản
thân, nhưng lại không có trái tim biết hàm ân, báo đáp…”

Lâm ma nữ chỉ bút vào anh ta: “Anh, dừng lại!” khiến anh ta bối rối, sắc mặt hơi tái đi.

Lâm ma nữ quay sang tôi: “Phó quản lý Ân, Ân phó…” Sao tôi nghe thế nào lại giống như đang gọi tôi là “dâm phụ” nhỉ?

“Chuyện… chuyện gì?” Tôi vẫn chưa tiếp thu được cách gọi “Ân phó”.

“Phỏng vấn nhiều người như vậy rồi anh có ý kiến gì không?”

Hỏi tôi làm gì? Đúng thật là, chuyện tuyển người đều là do phòng nhân sự mà. “Lâm tổng giám, ừm… Tại sao… tại sao lại là hai chúng ta đi
phỏng vấn?”

“Vương tổng đã nói, kho bãi vô cùng quan trọng, không phải trò đùa.
Ông ấy bảo anh đích thân phỏng vấn để tìm một, hai người trung thành
giống anh. Anh đã hỏi nhiều người như vậy rồi rốt cuộc đã nhắm được ai
chưa? Tôi rất bận! Có phải tâm tư của anh để hết ở người phụ nữ nào đó
rồi?” Cô ta bực mình nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.