Nữ Thần Du Ngoạn Mạt Thế

Chương 14: Rời khỏi thành phố


Đọc truyện Nữ Thần Du Ngoạn Mạt Thế – Chương 14: Rời khỏi thành phố

Sau khi để Ru đi trước,qua tầm 15 phút thì Hàn Thiên Nguyệt lại ném Salem trên lưng là một cái điện thoại di động nữa ra khỏi xe.Bên ngoài bắt đầu có tiếng gào thét của tang thi,khi Ru vừa trở về xe thì vừa lúc một thanh âm ư ư a a đầy dâm đãng của nam vang lên khắp cả ngã tư đường.Một đám người trong xe đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tôn Ngạo Vũ với ánh mắt rất ư là ba chấm.

“Gì chứ,chỉ là sở thích cá nhân thôi mà!Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi có được hay không!!!”Tôn Ngạo Vũ đỏ mặt liếc sang Hạ Khải Hi đang đen mặt bên cạnh.

Hạ Khải Hi mặt đã đen hơn đít nồi,trong lòng thì lôi hết mười tám đời tổ tông của Tôn Ngạo Vũ ra mà chửi một lượt,cái thanh âm kia mà cũng dám cài làm nhạc chuông,hắn hận không một tát chụp chết cái tên khốn chết bằm bên cạnh mình,nếu biết trước hắn đã cống hiến điện thoại của mình thay vì để tên chết tiệt này đưa ra rồi.Hạ Băng Linh ở đằng sau khi thấy biểu hiện của ông anh trai cùng với ánh mắt đầy xin lỗi của Tôn Ngạo Vũ khi nhìn anh trai thân ái nhà mình thì cô liền biết có chuyện gì đang diễn ra rồi,cô cười đầy ẩn ý liếc nhìn Tôn Ngạo Vũ.

“Khụ,nhìn xem kìa.Salem đang dẫn dụ thêm bọn tang thi chạy đi!”Hải Siêu khó xử,ho khan một tiếng rồi đánh vỡ bầu không khí đầy kì quái trong xe.

Cùng lúc này,đám người Khúc Phi Yến ở phía sau khi nhìn thấy xe của đám Hàn Thiên Nguyệt đang chạy lại tắp vào bên đường,chờ cả một lúc lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì thì nghi hoặc.

“Bọn họ đang làm cái quái gì vậy?”Một nữ sinh vẻ ngoài xinh xắn khó chịu lên tiếng.

“Ai mà biết,chúng ta làm sao giờ,Vương Luân?”Một nam sinh đeo kính quay lại nhìn Vương Luân ngồi ở phía sau hỏi.

“Trước cứ chờ đi,chúng ta còn phải nhờ họ để tới được căn cứ N.Chỉ cần đảm bảo chúng ta bám sát theo họ là sẽ an toàn thôi!”Vương Luân thở dài nói.

“…” Tất cả cũng biết điều liền im lặng chờ động tĩnh của nhóm Hàn Thiên Nguyệt.Lúc này,không ai chú ý đến ánh mắt đầy oán độc cùng khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ của Khúc Phi Yến khi đưa mắt nhìn tới trong xe của Hàn Thiên Nguyệt.

Lúc cả đám nhìn thấy hai con mèo trắng đen lần lượt được thả ra thì đầy nghi hoặc.


“Bọn họ lại đang muốn làm cái gì vậy?Thả hai con mèo đó ra thì làm được tích sự gì chứ!!!”Một giọng nói nữ đầy chanh chua vang lên kéo theo sự chú ý của mọi người trong xe.

“Kệ bọn họ,chúng ta chỉ cần an toàn bám theo sát là được,lo gì chứ!”

“Ừ,đúng đó.Có chết cũng là bọn chúng chết trước,chúng ta cần gì phải lo.”

“Được rồi,tất cả im lặng đi.Chờ xem tình hình đã”Vương Luân lúc này lên tiếng ngăn cho đám người trong xe làm ồn tránh lại thu hút tang thi tới thì nguy.

Bên trong xe,Hàn Thiên Nguyệt thu lại thần thức liền cười nhạt,muốn đám người bọn cô làm bảo tiêu không công mở đường cho bọn chúng sao? Đây gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không nhỉ?

Mộ Lăng Huyền cũng nghe được mấy lời của đám sinh viên phía sau,hắn nhìn sang Hàn Thiên Nguyệt đang cười nhạt bên cạnh liền biết cái đám nhóc kia chắc chắn là thảm rồi.Nếu như bọn chúng biết dừng lại ở điểm chửi rủa rồi đòi thức ăn của Hàn Thiên Nguyệt thì có lẽ là sẽ sống được tới căn cứ N,cái đám này vậy mà dám xem bọn hắn là cái máy dọn tang thi cho chúng,trực tiếp chạm vào cái vảy ngược không chỉ của Hàn Thiên Nguyệt mà còn có hắn nữa.Sự kêu ngạo của một vị thần không phải ai cũng có thể đụng vào.

“Vũ,cậu lái xe cán trực tiếp qua tang thi khi có thể,giữ vững tốc độ.Tiểu Linh cùng Hi thì lên nóc xe hỗ trợ Vũ dẹp tang thi lao tới xe.Tôi,Nguyệt Nguyệt cùng Hải Siêu sẽ xuống dọn đường,nhớ là phải hết sức cẩn thận đó.”Mộ Lăng Huyền bắt đầu phân công nhiệm vụ từng người,cũng không ai lên tiếng phản đối gì.

“Hải Siêu,để Ru theo anh đi.Nó sẽ giúp anh rất nhiều đó,phải hết sức thận trọng.Kiệt sức lập tức trở lại xe ngay không được ỷ mạnh.”Hàn Thiên Nguyệt ném Ru vào trong lòng Hải Siêu rồi nghiêm giọng cảnh cáo.

“Tôi đã biết!”Hải Siêu rất biết điều mà gật đầu như gà mổ thóc.

“Tốt,vậy chúng ta bắt đầu”Mộ Lăng Huyền ra hiệu bắt đầu kế hoạch.


Hai anh em Hạ Khải Hi vừa xuống liền leo lên nóc xe vào tư thế chuẩn bị.Còn ba người Mộ Lăng Huyền,Hàn Thiên Nguyệt và Hải Siêu thì cầm kiếm bắt đầu hướng thẳng tới chợ mà chạy tới,bắt đầu công cuộc chém giết tang thi đầy máu tanh.

Khi ba người vừa rẽ vào chợ đêm thì Tôn Ngạo Vũ lập tức nhấn ga lao theo vào.Động tác của đám người Hàn Thiên Nguyệt rất nhanh khiến cho đám sinh viên ở phía sau ngẩn người ra một hồi thì mới hoàn hồn nhấn ga chạy đuổi theo xe Tôn Ngạo Vũ.

Hàn Thiên Nguyệt cùng Mộ Lăng Huyền cầm kiếm xông thẳng vào bầy tang thi mà dùng mọi chiêu kiếm thuật chém tang thi thành từng mảnh,Hải Siêu ở phía sau chạy tới mà há hốc mồm nhìn ai người phía trước song kiếm hợp bích mà hái đầu tang thi như hái lúa.

“Anh hai,hai cái người kia không biết rốt cuộc có cho người khác sống hay không nữa.Bưu hãn đến quái thai như thế là cùng!”Hạ Băng Linh lắc đầu thở dài cảm thán.

Hạ Khải Hi giựt giựt khoé miệng một chút liền không nói gì mà bắt đầu chuyên tâm tạo ra mũi tên nước phóng tới những con tang thi đang tới gần xe của bọn họ.

“Mọi người cẩn thận một chút,tang thi hình như có chút tiến hoá rồi!”Đúng lúc này,Mộ Lăng Huyền liền hướng tới đám Tôn Ngạo Vũ cảnh báo.

“Hả,cái gì chứ?!Tiến hoá á!”Hạ Băng Linh lập tức tiếp thu thông tin mới được biết liền khiếp sợ nhìn đám tang thi đang xông tới xe với vẻ linh hoạt hơn mấy ngày trước.

“Không còn sợ ánh mặt trời,tay chân linh hoạt không còn cứng ngắc như mấy ngày trước,sức lực cùng sức bật cũng cao hơn.”Hàn Thiên Nguyệt vừa chém đôi một con tang thi nữ vừa phân tích.

“Ực…”Đám người Tôn Ngạo Vũ vừa nghe liền khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.Tang thi chỉ mới vài ngày đã tiến hoá như thế thì tiếp theo con người làm sao có thể sống tiếp đây!

Bên này đám Hàn Thiên Nguyệt khí thế hừng hừng chém giết tang thi để mở đường thì chiếc xe chở đám người Vương Luân,Khúc Phi Yến phải chật vật với đám tang thi đang bu lại ngày càng đông.Xe của bọn họ cũng không phải dạng xe đã được cải tạo rắn chắc như xe của Hàn Thiên Nguyệt,khi tang thi vây công xe của bọn họ lại không có ai dám chạy ra mà giết để mở đường nên dẫn đến tang thi chặn hoàn toàn đường đi khiến cho chiếc xe không thể nhích lên được.Một đám người trong xe lúc này hoảng loạn mà bắt đầu kêu gào cầu cứu đám người Hàn Thiên Nguyệt.


“Hàn Thiên Nguyệt,cô không thể thấy chết mà không cứu!!!”Một nữ sinh chịu hết nổi liền gào lên.

“Mau cứu chúng tôi với!!!”

“Hàn Thiên Nguyệt,đồ con điếm.Mau tới cứu bọn tao mau!!!”Khúc Phi Yến lúc này thật sự điên luôn rồi,cô ta gần như mất lí trí mà gào thét mắng chửi Hàn Thiên Nguyệt mà mặc kệ ánh mắt dị thường của những bạn học trong xe.

Nhưng tiếc là bọn họ đã quên chiếc xe đang đóng kín cửa kèm theo tiếng tang thi đang gào thét bên ngoài cửa,chẳng ai ở ngoài nghe được âm thanh cầu cứu của đám người Vương Luân trừ Hàn Thiên Nguyệt cùng Mộ Lăng Huyền tai thính mắt tinh nghe được toàn bộ.Bốn người Tôn Ngạo Vũ thì chỉ nghe được thấp thoáng tiếng thét chói tai của đám sinh viên mà thôi.

“Nguyệt,bọn họ…”Hạ Băng Linh nhíu mày nhìn chiếc xe đang bị đàn tang thi bu kín ở phía sau.

“Không cần quan tâm,chúng ta phải thoát khỏi đây trước đã!”Hàn Thiên Nguyệt chỉ lạnh nhạt liếc về phía sau một chút rồi quay đầu tiếp tục chém giết tang thi.

Hạ Băng Linh lúc này cũng biết,ốc không mang nổi mình ốc thì sao có thể ra tay giúp người được.Cô im lặng tiếp tục xem như không nghe thấy tiếng la hét mà bắt đầu phóng hoả cầu giết mấy con tang thi đang có ý định trèo lên nóc xe.

Ba người Tôn Ngạo Vũ,Hạ Khải Hi cùng Hải Siêu cũng rất biết điều mà im lặng làm nhiệm vụ của mình.Bọn họ cũng biết,trong mạt thế này bản chất con người không còn như trước khi mạt thế nữa.Bây giờ chỉ có ích kỉ,đố kị,tham lam,dục vọng lộ ra rất rõ ràng,họ chỉ cần không cẩn thận sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

Hàn Thiên Nguyệt lúc này vận dụng linh lực điều khiển băng bao bọc lấy toàn bộ thanh kiếm rồi vung tới trước một đàn hơn hai mươi con tang thi đang lao về phía cô mà chém tới,chỉ thấy kiếm vừa vung xuống lập tức toàn bộ tang thi bị đóng băng rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ chỉ trong vòng một nốt nhạc.Bốn người Tôn Ngạo Vũ,Hạ Khải Hi,Hạ Băng Linh,Hải Siêu nhìn thấy mà khoé miệng co giật lợi hại.

Mẹ kiếp!Cô ta rốt cuộc có còn là con người nữa hay không vậy?Cùng tộc phi nhân loại với Mộ đại thiếu chắc?!Tam hệ dị năng đó!!!

Đám người Tôn Ngạo Vũ mới lúc đầu nhìn thấy Hàn Thiên Nguyệt xông vào đàn tang thi mà hất tung một chiếc xe hơi ven đường mà nghĩ rằng cô có dị năng hệ lực lượng mà không hề nghĩ tới đó bất quá là do sức mạnh thân thể sau khi ăn tẩy tuỷ đan của Hàn Thiên Nguyệt mà thôi. Vì cái hiểu lầm xinh đẹp này mà cả đám người Tôn Ngạo Vũ và Hải Siêu càng thêm kính trọng khi nhìn Hàn Thiên Nguyệt.


Bên kia,Mộ Lăng Huyền cũng không hề yếu thế.Dùng linh lực điều khiển hắc hoả bao trùm toàn bộ thanh kiếm rồi vung kiếm chém về hướng một nhóm đông tang thi đang chạy tới,mấy con tang thi chỉ cần bị dính một chút hắc hoả vung ra từ kiếm của Mộ Lăng Huyền lập tức bị cháy đến tro cũng không còn.

“Chậc,anh cũng phí sức thật đó.Đến hắc hoả,dị hoả đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng dị hoả của thần giới anh cũng đem ra làm lửa giết tang thi,quá uổng phí rồi!”Hàn Thiên Nguyệt liếc thanh kiếm hừng hực lửa đen trong tay Mộ Lăng Huyền mà tắc miệng.

“Dùng nó thì giết tang thi sẽ nhanh hơn,đỡ phải dọn xác chắn đường”Mộ Lăng Huyền chỉ nhún vai rồi tiếp tục vung kiếm lửa trong tay mà dọn đường.

Vì có hai cái quái thai phi nhân loại dẫn đầu mà Hải Siêu cùng hai anh em Hạ Khải Hi giết tang thi càng liều mạng,Tôn Ngạo Vũ thì dùng toàn lực né tránh tang thi ở đầu xe,chỗ nào không né được thì trực tiếp cán đi ra mà tốc độ vẫn giữ vững vàng.

Hải Siêu cùng hai anh em Hạ Khải Hi,Hạ Băng Linh chém giết tang thi khoảng một giờ thì hao sạch dị năng,cả ba phải trở về xe để hồi phục.Còn về phần Hàn Thiên Nguyệt cùng Mộ Lăng Huyền thì vẫn xông lên trước dọn ra một con đường máu nhỏ cho xe chạy qua,khi chạy băng qua chợ đêm và xác định tang thi không còn nhiều thì hai người lập tức thu kiếm nhảy nhanh lên xe rồi để Tôn Ngạo Vũ tiếp tục ủi mấy con tang thi lang thang mà đi qua,bọn họ an toàn rời khỏi thành phố HC mà hoàn toàn quên mất đám người đi theo sau họ.

Vì lo tìm cách rời khỏi khu chợ đêm mà đám người Tôn Ngạo Vũ không hề phát hiện ra một vấn đề rất ư là quan trọng,đó là 2/3 tang thi trong khu chợ đều nhắm tới chiếc xe của đám sinh viên kia mà nhào tới như có gì đó thu hút chí mạng với chúng vậy.Chỉ có Hàn Thiên Nguyệt cùng Mộ Lăng Huyền nhìn thấy chiếc xe bị đàn tang thi nhấn chìm mà thôi.

Khi xe chạy đến chiều thì đám Hàn Thiên Nguyệt đến được một trạm dừng chân có cây xăng ở ven đường.Trước cửa hàng có hai chiếc xe tải mini,trước cửa hàng cũng có dấu hiệu bị đồ chặn lại từ bên trong.

“Hình như bên trong có người sống.Chúng ta vào trong nghỉ ngơi.”Hàn Thiên Nguyệt đề nghị.

“Tối nay chúng ta ở tạm chỗ này một đêm đi.Đi cả ngày mọi người cũng mệt rồi.”Mộ Lăng Huyền gật đầu nói.

Mọi người cùng gật đầu,chạy xe trong đêm khá nguy hiểm vẫn là nghỉ một đêm rồi chạy tiếp vậy.Mọi người bắt đầu xuống xe thì trong cửa hàng cũng đi ra một nhóm người có ba nam và hai nữ,trong tay là cầm những thanh sắt cùng rìu cứu hộ,trên người mặc những bộ quần áo dính đầy máu đen hôi thối của tang thi.

Lúc này,Hạ Khải Hi tiến lên chào hỏi với đám người vừa đi ra từ cửa hàng đi ra.Khi Hàn Thiên Nguyệt vừa xuống xe thì một giọng nói kinh ngạc vang lên.

“Cô…cô là Hàn Thiên Nguyệt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.