Đọc truyện Nữ Thần Du Ngoạn Mạt Thế – Chương 13: Chuẩn bị rời đi
Trở về đám người Hàn Thiên Nguyệt.Khi cả đám quyết định qua đêm trong kho hàng bỏ hoang này để sáng sớm mai rời khỏi thành phố HC,khi trời bắt đầu tối dần thì mọi người khoá cửa kho hàng lại rồi cùng chia nhóm ra ngồi xuống.Nhóm người chia làm hai bên,một nhóm là sinh viên và bên còn lại thì tự tách ra làm hai,nhóm những người thường và một nhóm toàn dị năng giả gồm Hàn Thiên Nguyệt,Mộ Lăng Huyền,Tôn Ngạo Vũ,Hạ Khải Hi,Hạ Băng Linh,Hải Siêu,Ly Dạ và hai con mèo Salem,Ru.
Lúc này,đám người Mộ Lăng Huyền ngồi thành một vòng.Mệt mỏi cả một ngày khiến ai cũng bắt đầu mệt mỏi và đói meo,lôi đồ ăn ra bắt đầu bữa tối của mình.Vì điều kiện lúc đầu nên khi chia đồ thì đám Mộ Lăng Huyền được chia một nửa trong đống vật tư thu được ở siêu thị.
Hiện tại,bên người của Tôn Ngạo Vũ là mấy thùng đồ hộp cùng mấy bọc nilong mỳ gói,bánh quy,nước uống.Dù bây giờ có thêm đám người Hàn Thiên Nguyệt cũng không sợ thiếu phần ăn,huống chi nhóm của Hàn Thiên Nguyệt lại có bốn cái balo đồ ăn to đùng.
“Chậc,bây giờ nên ăn gì đây?”Hạ Băng Linh xoa cái bụng xẹp lép của mình rồi nhìn một đống đồ trước mặt mà nhăn nhó.
“Nấu súp đi,tớ có chút rau củ cùng thịt heo đông lạnh đây này,để lâu không được nên nấu luôn đi!”Hàn Thiên Nguyệt nhẹ nhàng lôi ra một bịch rau sấy khô cùng bịch thịt đông lạnh.
“Ách,nhưng chúng ta không có nồi để nấu a!!!”Tôn Ngạo Vũ méo mặt nói.
“Trên xe có,Dạ đi lấy đi!”
Ly Dạ đứng dậy đi ra sau xe Hummer lấy ra một cái nồi lớn mới tinh đem tới.Một đám người trợn mắt nhìn cái nồi một lúc thì Hạ Băng Linh không kìm được mà giơ ngón tay cái cho Hàn Thiên Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt,cậu thật lợi hại.Mạt thế rồi mà vẫn mang theo nồi để nấu ăn.”
“Tớ thích dã ngoại nên mấy cái nồi đó là để sẵn ở đó từ lâu rồi.Nếu không có bếp ga mini thì cũng để chưng thôi!”Hàn Thiên Nguyệt nhún nhún vai bất đắc dĩ nói.
“Ừm,dụng cụ đầy đủ nhưng có ai biết nấu sao không? Em là đầu hàng rồi!”Hạ Băng Linh nhìn một đống linh tinh trước mặt mà ngơ ngác.Cô ở nhà cũng là đại tiểu thư làm gì xuống bếp bao giờ,còn lúc đi huấn luyện hay làm nhiệm vụ đều ăn lương khô a~.
“Anh cũng không biết!”Hạ Khải Hi tỉnh bơ nhìn sang Tôn Ngạo Vũ.
“Nhìn tớ làm gì?Tớ cũng đâu biết nấu làm sao đâu!”Tôn Ngạo Vũ dở khóc dở cười.
“Tôi cũng không biết!”Hải Siêu nói xong liền lùi về góc tường thu nhỏ sự tồn tại của mình.Những người này đều là thái tử công chúa có thế lực ở thủ đô,một người thường như hắn không dám chọc vào a~.
Cuối cùng ba người đều hướng mắt nhìn lại bóng hồng cuối cùng trong đội mà tha thiết.
“Chậc,nhìn gì mà nhìn,Huyền.Anh tới nấu đi!”Hàn Thiên Nguyệt giựt giựt khoé miệng rồi lấy tay chọt chọt cái tên nào đó vẫn im lặng ngồi nãy giờ.Không phải cô không biết nấu mà là một chữ LƯỜI to tướng nha!
“Ừm,em có gia vị không?”Mộ Lăng Huyền khi bị chọt cũng không khó chịu mà nhẹ nhàng hỏi Hàn Thiên Nguyệt.
“Có đây!”Hàn Thiên Nguyệt chỉ liếc một cái rồi lôi mấy hũ gia vị từ ba lô ra.
Về phần ba người Tôn Ngạo Vũ thì vẫn còn trong trạng thái hoá đá,bọn hắn từ nhỏ tới lớn ở bên cạnh Mộ đại thiếu gia nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn nghe lời một nữ nhân mà xắn tay áo đi nấu ăn.Hải Siêu thì cũng khá bất ngờ khi biết thiếu gia của Mộ gia lại biết nấu đồ ăn.Còn về phần mỗ nữ nào đó thì vẫn thản nhiên ngồi đó bóc kẹo ra ngậm trong khi chờ đồ nấu chín mà không hề ý thức được ánh mắt của ba người Tôn Ngạo Vũ nhìn mình đầy sung bái.Còn Ly Dạ thì tự giác ôm hai con mèo leo lên xe nằm trong đó.Dù sao Dạ cũng không phải người nên cũng chả hứng thú gì với đồ ăn loài người,hai con mèo thì càng không ăn bình thường.Mấy người Tôn Ngạo Vũ cũng thấy lạ muốn hỏi nhưng cũng biết ai cũng có bí mật của mình nên đành ngậm miệng im lặng,bọn hắn từ bé đã lớn lên cùng Mộ Lăng Huyền nên cũng biết lúc nào nên nói lúc nào không.
Chính thái độ này của ba người mà khiến Hàn Thiên Nguyệt càng cảm thấy thuận mắt,còn về Hải Siêu thì đã trực tiếp lùi vào dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi vì vết thương trên người cũng có vẻ khá nặng.
Khúc Phi Yến ở bên kia khi nhìn đám người Mộ Lăng Huyền bắc bếp nấu súp rồi lại nhìn bánh qui khô khốc trong tay mình mà tức đến khuôn mặt vặn vẹo,trừng mắt oán hận nhìn Hàn Thiên Nguyệt đang nhàn nhã ngậm kẹo,nếu mắt của ả có thể giết người thì chắc Hàn Thiên Nguyệt đã bị chọc thành tổ ong rồi.
Khi bữa ăn kết thúc,mọi người không đi nghỉ ngay mà ngồi lại cùng tìm hiểu nhau một chút.Riêng Hải Siêu vì vết thương trên người nên chỉ nói được vài câu thì tới một góc nằm nghỉ ngơi.Qua cuộc nói chuyện này mà Hàn Thiên Nguyệt cũng biết thêm vài thứ về ba người Tôn Ngạo vũ,Tôn Ngạo Vũ thì phóng khoáng,Hạ Khải Hi điềm tĩnh thì đầy mưu trí cùng với sự gian xảo của thương nhân,Hạ Băng Linh vẻ ngoài bốc lửa nhưng bản tính lại hoà đồng,yêu ghét rõ ràng và cũng rất dễ nóng nảy.
“Nguyệt Nguyệt,hình như là cậu sống cùng cha đúng không?Sao chỉ có mình cậu vậy?”Hạ Băng Linh chớp mắt tò mò.
“Chắc là ông ta còn sống rất tốt ở biệt thự với vợ kế cùng con gái.Tớ bây giờ chỉ có một mục đích là tới thủ đô an toàn để gặp ông ngoại thôi!”Hàn Thiên Nguyệt nhún vai nói.
“..Xin lỗi,đáng lẽ tớ không nên nhiều chuyện.”
“Không sao cả.Tớ quen rồi cậu đừng xin lỗi.”Hàn Thiên Nguyệt mỉm cười với Hạ Băng Linh rồi dựa người vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
“…”Tôn Ngạo Vũ,Hạ Khải Hi,Hạ Băng Linh đưa mắt nhìn nhau,không biết nói gì cho không khí bớt ngượng ngạo.
“Được rồi,mọi người nghỉ sớm mai còn phải rời đi.”Mộ Lăng Huyền lúc này lên tiếng phá vỡ bầu không khí không mấy vui vẻ này rồi cũng dựa người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mội người lúc này chỉ có thể thở phào rồi tự tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi lấy lại sức.
— —–Bé là tuyến ngăn cách ngày và đêm—- ——
Sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng,đám người Mộ Lăng Huyền đã thức dậy và bắt đầu sắp xếp vật tư lên chiếc Hummer của Hàn Thiên Nguyệt.Nhóm người thường lúc ở siêu thị không đi theo nhóm Mộ Lăng Huyền rời đi để đến căn cứ gần nhất là căn cứ N mà ở lại tìm người thân của mình.Vì vậy nên nhóm Mộ Lăng Huyền đi chung chiếc Hummer đã cải tạo của Hàn Thiên Nguyệt,hai chiếc xe buýt mini kia thì để lại cho đám người thường.
“Hử,Thiên Nguyệt.Sao anh không thấy Ly Dạ đâu vậy?”Tôn Ngạo Vũ vừa ôm một thùng nước suối vừa hỏi.
“Sáng sớm nay em để anh ta đi làm chút việc rồi!”Hàn Thiên Nguyệt giải thích.
“Nguyệt Nguyệt,tớ thấy đám sinh viên kia là có ý muốn theo chúng ta đó.Cậu nhìn bọn họ kìa!”Hạ Băng Linh tới bên cạnh cô thì thầm nói rồi chỉ vào đám người đang lục tục lên xe buýt phía bên kia.
“Có lẽ là muốn chúng ta làm bảo tiêu để an toàn tới căn cứ N đi! Không cần để ý họ,có sống tới lúc tới căn cứ hay không còn phải nhìn bản lĩnh của bọn họ.”Hàn Thiên Nguyệt cười lạnh nhìn cái đám sinh viên ngày hôm qua còn mắng chửi cô mà giờ lại đang thu dọn đồ để theo đuôi bọn cô,xem cô là thánh mẫu sao?!
“Ực!!!”Ba người Tôn Ngạo Vũ cùng Hải Siêu khi nhìn thấy nụ cười của Hàn Thiên Nguyệt mà tự giác nuốt một ngụm nước bọt.Bọn họ cùng chung một suy nghĩ,đám sinh viên kia xui xẻo rồi!
Sau khi sắp đồ lên xe,Tôn Ngạo Vũ cầm lái còn Hạ Khải Hi thì ngồi kế lái,Hải Siêu thì ngồi ngay phía sau ghế lái còn bên cạnh là Hạ Băng Linh đang phồng má trợn mắt liếc mỗ nam nào đó chiếm mất chỗ bên cạnh Hàn Thiên Nguyệt,Mộ Lăng Huyền và Hàn Thiên Nguyệt cùng hai con mèo ngồi ở băng sau cùng.
“Được rồi,tiểu Linh.Em đừng có trợn nữa,lọt tròng mắt bây giờ,mau chỉ đường đi!”Tôn Ngạo Vũ bó tay nhìn Hạ Băng Linh đang phồng má trợn ai kia mà bất đắc dĩ lên tiếng.
“Hừ,có một con đường ngắn nhất để rời khỏi thành phố HC nhưng khá nguy hiểm vì chỗ đó là chợ đêm.Mạt thế lại diễn ra vào nửa đêm nên em e là chỗ đó khá đông tang thi á!”Hạ Băng Linh vuốt vuốt cằm nói.
“Chúng ta chỉ cần vượt qua khỏi chợ đêm là hoàn toàn rời khỏi thành phố HC đúng không?”Hàn Thiên Nguyệt lúc này lên tiếng hỏi.
“Ừ,vì con đường kia nối thẳng ra đường đi thủ đô.Hiện tại là mạt thế nên tớ nghĩ đường cao tốc không thể sử dụng được vì có nhiều nguy hiểm ở hai bên đường hoang vắng,cả việc sẽ có xe bị bỏ giữa đường nữa.”Hạ Băng Linh gật đầu nói,cô dù gì cũng là một cái bản đồ sống,chuyên đi phượt khắp nơi trong nước để du lịch sau những đợt tập huấn tàn khốc.Những con đường đất nào cô cũng đi qua mà ghi nhớ rất sâu nên hiện tại lại phát huy được sự hữu ích của một phượt thủ.
“Vậy thì đi qua đi,không chèn được thì xuống xe giết tang thi mở đường.Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời tối!”Mộ Lăng Huyền gật đầu quyết định.
“Ok,vậy thì đi thôi!”Tôn Ngạo Vũ khởi động xe rồi bắt đầu chạy hướng chợ đêm mà Hạ Băng Linh đã chỉ.Còn đám người Khúc Phi Yến ở phía sau vừa thấy xe của đám Mộ Lăng Huyền chạy đi thì lập tức bám theo sau.
Xe chạy trên đường cũng gặp không ít xe đang chạy khỏi thành phố,một số người không có xe thì lưng đeo ba lô nặng trịch,tay xách nách kẹp đủ túi này nọ mà chạy đi.Trên mặt ai cũng thể hiện sự tiều tuỵ cùng sự tuyệt vọng,tóc tai thì rũ rượi,quần áo trên người thì rách rưới bẩn thỉu dính máu đen hôi thối của tang thi mà lết đi trên đường.Thỉnh thoảng cũng có vài người gào thét,lao ra chặn đầu xe để xin đi nhờ nhưng chẳng ai thèm đoái hoài tới mà chỉ biết nhấn ga mà lao đi.
“Mạt thế…thật sự…tàn khốc đến đáng sợ!”Hạ Băng Linh nhìn ra ngoài cửa sổ xe mà than nhẹ.
“Mạt thế chính là thời kì mà bản chất thật sự của con người lộ rõ nhất.Cường sinh nhược tử,cường giả vi tôn.Mọi người nên tập làm quen với việc này đi là vừa.”Hàn Thiên Nguyệt nhắm mắt nói một câu khiến cho cả xe lâm vào trầm mặc.
Mộ Lăng Huyền cũng nhắm mắt dựa vào ghế dưỡng thần.Hắn cùng Hàn Thiên Nguyệt đã nhìn quá rõ bản chất của con người từ rất lâu rồi,sống nhiều năm như vậy cũng từng đi du ngoạn qua vài thế giới,những thứ như mạt thế này cũng không tàn khốc bằng những tranh đấu ở các thế giới tu chân,luôn tôn sùng chủ nghĩa cường giả vi tôn,chỉ cần sơ xuất một chút liền thi cốt không còn.Mạt thế này bất quá chỉ mới là khởi đầu mà thôi!
Khi đám người chạy tới đầu đường ngã ba rẽ vào chợ đêm thì Hàn Thiên Nguyệt bảo dừng xe rồi tắp vào bên đường.Cô cùng Mộ Lăng Huyền dùng thần thức dò xét xung quanh,đúng như Hạ Băng Linh nói,ngay chợ đen có rất nhiều tang thi đang đi lang thang,chỉ mới nhìn sơ qua đã thấy có hơn mấy trăm con tang thi ở con đường chợ đêm.Đó là hai người còn chưa tính một số con tang thi ở hai toà nhà chung cư xung quanh chợ đen,tất cả gộp lại cũng hơn một ngàn con chứ không ít ỏi gì.
Hàn Thiên Nguyệt thu hồi thần thức rồi nhìn Mộ Lăng Thần lắc đầu,bọn họ nếu muốn vượt qua chợ đen này e là phải tốn không ít công sức đâu.Đám người Tôn Ngạo Vũ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hàn Thiên Nguyệt cùng Mộ Lăng Huyền liền biết phía trước chắc chắn có khó khăn.
“Huyền ca,chúng ta phải làm sao đây?”Hạ Băng Linh thấy mọi người đều im lặng đến đáng sợ mà chịu không được lên tiếng hỏi.
“Với số lượng tang thi trong chợ gộp với trong hai toà nhà chung cư thì tỉ lệ chúng ta vượt qua là bằng không.”Mộ Lăng Huyền trầm tĩnh nhíu mày nói.Số lượng quá nhiều,nếu bọn hắn vừa vào là đã bị đè chết rồi chứ đừng nói tới việc chém giết tang thi.
“Hít..”Cả bốn người đều hít một ngụm khí lạnh.Đến hai cái quái thai phi nhân loại như Mộ Lăng Huyền cùng Hàn Thiên Nguyệt mà còn có tỉ lệ vượt qua bằng không thì tuyệt đối là số lượng không hề nhỏ một chút nào.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”Tôn Ngạo Vũ quay đầu lại nhíu mày nhìn hai người ở cuối xe.
“Bây giờ mà quay đầu lại đi đường khác thì e là không kịp,chúng ta chỉ có thể tìm cách lùa một nửa tang thi đi rồi chạy qua thôi.Tôi có ý này!”Hàn Thiên Nguyệt nói rồi nhìn hai con mèo đang nằm ườn trên người mình cùng Mộ Lăng Huyền.
Cả Salem và Ru cùng lúc dựng thẳng lông lên vì lạnh xương sống,cả hai cùng quay đầu nhìn Hàn Thiên Nguyệt đang nở nụ cười đầy từ ái ngọt ngào mà khóc không ra nước mắt.Bọn nó rốt cuộc trêu ai ghẹo ai?Sao lại bị ác ma này tính kế rồi!