Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối): Chương 17 phần 1
Chương 17
“Kaylee ơi!” Bố tôi mở cửa phòng, gọi với sang từ phía đầu bên kia của hành lang.
Tôi đẩy vội anh Tod ra, nhanh tới mức cả căn phòng như quay cuồng trước mắt chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên và thấy bố đang đứng trân trối ngoài cửa phòng, không thốt nên lời.
“Cháu chào chú Cavanaugh.” Anh Tod đứng dậy chào bố tôi, trong khi bố vẫn đang bối rối, chưa biết nên trả lời như thế nào.
“Tod, cháu có thể để bố con chứ nói chuyện riêng một lát được không?” Cuối cùng bố lên tiếng.
Anh Tod quay sang nháy mắt với tôi. “Anh sẽ đợi ngoài phòng khách.” Nói xong anh vụt biến mất, làm cái ghế phía sau xoay tít thò lò.
Bố tôi thở dài đi vào trong phòng, và đóng cửa lại. “Con làm ơn bảo cậu ta đi lại như người bình thường khi ở đây được không?”
Tôi nhún vai. “Anh ấy đâu phải là người bình thường ạ.”
“Vậy là giờ chuyện này sẽ trở thành thường xuyên hả?”
“Con cũng không biết có thể thường xuyên đến mức nào, bởi vì con đâu còn mấy thời gian.”
Bố tôi cúi xuống chỉnh lại cái ga rồi ngồi xuống cuối giường. “Trong hoàn cảnh này bố cũng không muốn nói gì đâu, nhưng con không nghĩ là chuyện này hơi nhanh à, Kaylee?”
Lại thêm một cái nhún vai nữa. “Con nghĩ còn tuỳ vào quan điểm của từng người. Chứ với anh Tod thì chuyện này xảy ra lâu rồi, không phải là mới đây.”
Bố tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. “Ừ, bố cũng đoán như thế.”
Tôi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn bố. “Bố cũng biết ạ?”
“Về tình cảm của cậu ta dành cho con á? Chuyện đó rõ rành rành thế còn gì, Kaylee.”
Với mọi người, chứ không phải với tôi. “Có phải vì thế mà bố luôn tỏ ra khắt khe với anh ấy không?”
“Bố đâu có khắt khe với cậu ta. Nhưng phải thừa nhận là bố càng ngày càng ấn tượng với cậu ta, nhất là sau những gì cậu ta đã làm cho con tuần vừa qua. Nhưng đúng là nếu mọi chuyện khác đi…” – Nghĩa là, nếu tôi không chết – “… bố không nghĩ cậu ta là một sự lựa chọn tốt dành cho con.”
Tôi phì cười. “Bố nên biết là phụ huynh không có quyền lựa chọn bạn trai cho con cái. Thông thường con cái chọn ai thì bố mẹ phải chịu thôi.”
“Đã hiểu.” – Bố thở dài – “Nhưng nghiêm túc mà nói, con nghĩ mình có tương lai gì với một chàng trai đã chết hả Kaylee?”
“Con mới mười sáu tuổi. Ngay cả nếu con không chết đi nữa thì tương lai xa nhất mà con nghĩ đến lúc này cũng mới chỉ dừng lại ở đại học. Hơn nữa khoảng cách không phải là vấn đề với anh ấy.” Một trong những ưu điểm của thần chết chính là cách thức di chuyển…
“Kay, có thể con chưa nghĩ tới tương lai, kể ra nếu không có những chuyện này xảy ra, nhưng Tod thì có. Tương lai của cậu ta là vĩnh cửu, Kaylee ạ. Tương lai có lẽ là tất cả những gì cậu ta nghĩ tới.”
“Con lại không nghĩ thế bố ạ. Con nghĩ anh ấy thuộc túyp sống với hiện tại chứ không phải tương lai. Bởi vì anh ấy thừa hiểu tương lai của mình là thế nào rồi. Cảm giác khi phải đối mặt với sự vĩnh cửu chắc là sợ lắm bố nhỉ?” Và đó là điều tôi sẽ không bao giờ biết…
“Ừ, chắc thế.”- Bố tôi ngừng lại một lát rồi nói tiếp – “Nhưng điều bố muốn nói là mấy chuyện đó không quan trọng. Tod không phải là lựa chọn hàng đầu của bố dành cho con, và nếu là bình thường bố sẽ yêu cầu cậu ta phải tuân thủ theo đúng các phép tắc xã giao thông thường – không được hiện ra bất cứ lúc nào cậu ta muốn, tuyệt đối cấm hiện ra trong phòng con,và không được ngồi chơi quá mười một giờ đêm. Nhưng hoàn cảnh bấy giờ không hề bình thường, và bố muốn con được hạnh phúc.”
“Ý bố nói thế là sao ạ?”
Bố tôi thở dài, quay hẳn người sang đối diện với tôi. “Tức là Tod được chào đón ở đây. Nhưng không có nghĩa là ở chỗ này đâu nhé.” – Bố chữa lại, liếc mắt chỉ cái giường nơi hai bố con tôi đang ngồi – “Nói chung là cậu ta được chào đón ở nhà chúng ta.”
“Con cảm ơn bố.” – Và đột nhiên tôi lại thấy muốn khóc – “Đã ai nói với bố, bố là một ông bố tuyệt vời chưa?!”
Nỗi đau đớn và ân hận hiện rõ trên các vòng xoáy trong mắt bố. Bố siết nhẹ lấy tay tôi và thay đổi chủ đề. “Thế… Nash đón nhận chuyện này thế nào, chuyện con và Tod ý? Con đã nói chuyện với cậu ta chưa?”
“Con không nghĩ là anh ấy sẽ nghe máy nếu biết là con gọi.” Nhưng tôi đã mượn máy Emma nhắn tin cho Sabine để hỏi thăm tình hình của anh ấy. Chị ta nói anh ấy vẫn đang rất giận và chưa muốn chấp nhận sự thật, rằng tôi nên tránh đi để anh ấy tự vượt qua chuyện này.
Bố tôi thở dài. “Bố không trách cậu ta.” – Và tôi cũng không trách anh ấy – “Kaylee, bố phải đi gặp bác Brendon, nhưng bố không muốn để con ở nhà một mình…”
“Bố ơi, hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Tôi khăng khăng.
“Con không thể nói chắc điều gì. Bố đang định gọi điện nhờ Alec, nhưng nếu Tod đang có mặt ở đây, và cậu ta đồng ý ở lại…”
“Cháu nghĩ cháu có thể thu xếp được ạ…” Anh Tod từ ngoài phòng khách nói vọng vào. Và tôi bật cười phá lên.
“Hừm, ta cũng đoán vậy.” Bố tôi lẩm bẩm.
“À, bố ơi.” – Tôi nhảy xuống khỏi giường lúc bố đi ra cửa – “Bố mang cái này cho bác Brendon xem…” – Tôi mở máy tính ấn nút in trang mạng có bức ảnh thầy David Allan của trường Crestwood – “Biết đâu lại cùng là gã incubus mà bác ý biết…”
“Bố nghĩ chắc không đâu, nhưng cứ thử xem sao.” – Bố cầm lấy tờ giấy tôi vừa đưa và khoanh tròn mặt tay Beck bằng bút mực đỏ – “Đừng khiến bố phải ân hận vì đã để hai đứa ở nhà một mình.” Bố cảnh cáo, lúc tôi đi theo bố ra ngoài phòng khách.
Tôi tiễn bố xong, quay vào nhà thì thấy anh Tod nãy giờ vẫn đang đứng nhìn theo mình chăm chú. Nếu bố tôi mà nhìn thấy ánh mắt bây giờ của anh chàng thần chết, chắc chắn bố sẽ không chịu rời khỏi nhà.
“Anh thấy bố em nói đúng đấy.” – Anh Tod thì thầm vào tai tôi, lúc tôi vòng tay ôm lấy cổ anh -”Không còn thời gian cho sự ân hận nữa.”
Sáng thứ tư, tôi đậu xe đối diện với xe của Sabine ở trong bãi và tránh không đi qua chỗ tủ đựng đồ của anh Nash trên đường tới lớp, nhưng vẫn không tránh được các tin đồn đang lan nhanh như vũ bão khắp trường. “Cậu ta lừa dối anh Nash ý hả?” – Môt cô bạn cùng lớp tiếng Pháp với tôi hỏi ầm lên, mà không hề biết rằng tôi đang đi ngay sau lưng – “Mình cứ nghĩ phải ngược lại cơ đấy. Anh chàng kia là ai?”
Cô gái đi bên cạnh nhún vai. “Trước giờ mình chưa thấy anh ta bao giờ. Nhưng trông cũng được lắm.”
Thật khó để không phá lên cười khi nghĩ tới cảnh anh Tod sẽ phổng mũi thế nào nếu nghe được những lời này. Đáng tiếc nó phải trả giá bằng chính hình ảnh của tôi.
“Thế… nghĩa là giờ anh Nash tự do đúng không?” Cô gái kia hí hửng hỏi.
“Đúng rồi đấy! Giờ anh ấy tự do thật nhưng hai người chẳng có cửa đâu.” – Tôi bước lên đi ngang với họ, hả hê khi thấy nét mặt hốt hoảng của cả hai – “Còn nếu các cậu vẫn cứ cố, Sabine Campbell sẽ không để cho các cậu yên đâu.” – Mặc dù Sabine chỉ mới chuyển đến chưa được bao lâu nhưng không ai trong trường là không biết chị ta – “Chị ta đáng sợ thế nào các cậu cũng biết rồi đấy.”
Hai cô bạn kia ngay lập tức đứng khựng lại và há hốc mồm nhìn tôi, còn tôi tủm tỉm cười suốt dọc đường tới lớp.
“Tối qua có chuyện gì xảy ra không? Anh Tod có đến nhà cậu không?” – Emma thì thào hỏi, lúc tôi ngồi xuống ghế. Hiển nhiên khuôn mặt đỏ bừng của tôi không đủ làm cậu ấy thỏa mãn.
“Có. Anh ấy ở lại đến nửa đêm rồi phải đi làm.”
“Và…? Hai cậu có làm chuyện đó không?”
“Suỵtttt!” – Tôi liếc mắt nhìn quanh lớp học, hai má đỏ ửng lên. Cũng may là chưa có ai nghe thấy – “Không, bọn mình không làm gì hết.”
“Có phải vì anh ấy đã chết không?” – Cô nàng hạ giọng hỏi tiếp – “Đấy có phải là vấn đề không? Máu trong người anh ấy vẫn tuần hoàn bình thường chứ hả?”
“Emma! Không, đấy không phải là vấn đề.” – Có không nhỉ? Tôi chưa bao giờ hỏi anh Tod chuyện đó. Nhưng mỗi lần chạm vào anh ấy, tôi thấy anh rất ấm, chứng tỏ máu vẫn lưu thông tốt – “Chẳng có vấn đề gì hết. Bọn mình chỉ mới đến với nhau chưa đầy hai mươi bốn tiếng mà.”
Emma nhíu mày, như thể tôi đang nói tiếng Hy Lạp. “Còn lúc nào thích hợp cho chuyện đó hơn lúc này chứ? Anh ấy đã chờ cậu nhiều tháng rồi, mà cậu cũng không còn nhiều thời gian.” – Mặc dù đã cố làm mặt can đảm nhưng cậu ấy vẫn không giấu được nỗi đau đớn khi nói ra điều đó – “Và mặc dù nói ra thì hơi ích kỷ nhưng mình vẫn muốn được nhận cuộc điện thoại tâm sự sáng – hôm – sau của cậu. Nó giống như một nghi thức trưởng thành không thể thiếu của mọi thiếu nữ.”
“Cậu đùa mình đấy à.”
Cậu ấy nhún vai. “Mình không nói là cậu nên ngủ với anh Tod để chúng ta có thể thực hiện cú điện thoại tâm sự cuối cùng đó. Nhưng, nếu cậu lựa chọn con đường ấy mình xin thề danh dự sẽ không đánh giá cậu.” – Emma đặt một tay lên ngực – “Và sẽ đãi cậu một bữa kem thỏa thích.”
“Mình sẽ ghi nhớ chuyện đó.”
“Mình cũng chỉ mong như vậy. Thế… chuyện đó có kỳ quặc lắm không?” Xung quanh, các bạn khác dần ổn định lại trật tự, háo hức nhìn lên bảng ngắm thầy Beck.
“Cái gì kỳ quặc cơ?” Việc anh Tod đã chết? Việc tôi sắp chết? Việc rất nhiều người đã chứng kiến màn chia tay của tôi với anh Nash, sau khi hôn anh trai của anh ấy?
“Việc cậu đến với anh Tod, sau khi coi anh ấy là bạn suốt một thời gian dài.”
“Cũng hơi hơi.” – Tôi thừa nhận, không buồn che giấu nụ cười hạnh phúc của mình – “Nhưng không phải vì mình đã biết anh ấy.” Trên thực tế tôi lại thấy như vậy hóa ra lại hay. Chúng tôi không phải tốn thời gian ấy chuyện làm quen này nọ, ngoài vụ anh ấy lén theo dõi tôi – nhưng tôi đã quyết định sẽ tha thứ cho anh, với điều kiện không bao giờ được lặp lại chuyện ấy nữa.
Giờ, nếu tôi có thể khiến anh Nash tha thứ cho tôi trong hôm nay hoặc ngày mai…
“Vậy là giờ cậu và anh Tod là một đôi hả?”
“Mình cũng không biết. Đặt tên cho nó làm gì vô ích, khi mà bọn mình chỉ còn có một ngày bên nhau.”
Mặt Emma nhăn lại và tôi ước gì có thể rút lại những lời vừa rồi.
“Sao cậu có thể tỏ ra bình tĩnh thế?” – Emma thì thào hỏi, giơ tay quệt nước mắt, giống như đang lau vết nhòe của bút kẻ mắt – “Như kiểu cậu không buồn quan tâm ý.”
“Mọi người ai cũng nói giống cậu.” – Tôi thì thào trả lời, cố gắng hạ giọng nói nhỏ nhất có thể – “Thế theo cậu mình nên phản ứng như thế nào hả Emma? Đây đâu phải là chết vì ung thư. Mình không hề bị ốm, ơn Chúa, nhưng mình thậm chí không có nổi một tháng để nói lời tạm biệt với mọi người. Mình không thể hét lên với thế giới rằng mình sẽ không còn ở đây nữa, sau ngày mai. Vì thế mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc bình thản sống nốt hai mươi bốn giờ tới, cố quên đi cái kết cục khó tránh của mình, bằng cách tập trung vào việc tiêu diệt gã thầy giáo incubus kia.” Và dành thời gian ở bên anh chàng thần chết, có điều tôi đã nhận ra tình cảm của anh quá muộn để có thể thực sự khám phá nó.
Và cố giải thích cho anh Nash hiểu tại sao tôi lại hôn anh trai anh ấy, sau đó cầu xin một sự tha thứ mà anh chẳng có lý do gì phải ban cho chúng tôi.
“Mình hiểu. Mình xin lỗi.” – Emma sụt sịt rút một tờ giấy ăn ra. “Chỉ là… mình có cảm giác cậu đang rời bỏ mình. Năm cuối trung học của mình sẽ ra sao nếu không có cô bạn thân nhất ở bên cạnh?”
“Ừ, mình rất tiếc vì chuyện đó.” Nhưng ít ra cậu ấy vẫn có năm cuối…
“Mình ước gì có thể…” Emma định nói tiếp nhưng tiếng chuông báo muộn giờ vang lên, và thầy Beck đi ra đóng cửa lớp lại.
Ngày hôm nay môn Toán đặc biệt chán hơn mọi ngày, nguyên nhân chính là với mỗi phút trôi qua ở đây, cuộc đời tôi lại ngắn đi một chút. Và tôi cũng không còn nhiều thời gian để phung phí kiểu đó.
Tôi lẳng lặng ngồi nhìn thầy Beck chữa đống bài tập về nhà tôi chưa hề động tới, sau đó gọi mọi người lên bảng trả lời câu hỏi về bài giảng hôm nay. Phải thừa nhận là lúc ở trên lớp, hắn ta không có bất kỳ hành vi không phù hợp nào. Và tôi đã phải liên tục nhìn về phía cái bàn trống của Danica để nhắc nhở bản thân rằng không phải tôi tự tưởng tượng ra mọi chuyện.
Ngay khi tiếng chuông hết giờ vang lên, tôi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn tôi và Emma – như một con thú đang rình mồi – vì thế tôi giả vờ lúi húi lục ba – lô tìm đồ, cho tới khi chúng tôi là người cuối cùng trong lớp. Sau đó tôi nắm lấy tay Emma, rồi cố nén cảm giác buồn nôn đang dâng trào trong cổ họng, quay ra mỉm cười đầy ẩn ý gã thầy giáo incubus kia.
Emma ra đến cửa vẫn còn quay lại giơ tám ngón tay lên và thì thào “8 giờ.” Hắn ta gật đầu, mắt sáng bừng lên như hai đốm lửa phập phồng, lúc Emma kéo tay tôi đi ra hành lang.
Nơi tôi xém chút nữa thì va phải anh Nash và Sabine.
“Anh nói chuyện với em được không?” Anh Nash hỏi, trước cả khi tôi kip hoàn hồn khỏi cú suýt-va – chạm vừa rồi. Có vẻ như anh ấy đã chủ động tới tìm tôi. Bởi vì cả anh ấy và Sabine chẳng có lý do gì có mặt ở đây vào giữa tiết một và tiết hai thế này.
“Được ạ.” Còn bốn phút nữa là vào tiết sau nhưng lúc này trường học đối với tôi chẳng còn quan trọng nữa. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để tôi giải thích với Nash về chuyện đã xảy ra và lý do tại sao. Để tôi tận mắt chứng kiến xem anh ấy đối mặt với việc chia tay của chúng tôi như thế nào. Để xin anh tha thứ cho anh Tod, ngay cả nếu anh không thể tha thứ cho tôi – tôi rất đau khổ khi lại là người xen giữa hai anh em bọn họ và tôi muốn ít nhất giải quyết được chuyện đó, trước khi để vuột mất cơ hội.