Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối): Chương 16 phần 2
OK, đó không phải là một câu mở đầu tốt lành… Nhưng cũng không phải là tệ nhất, nếu so với lời thông báo gần đây của anh về chuyện tôi sắp chết. “Về chuyện gì?”
“Về Nash.” – Anh Tod nói, và mặc dù anh ấy không hề thoải mái khi phải thú nhận với tôi như thế này, nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là hối lỗi với việc mình đã làm – “Anh không nghĩ là cậu ta có thể quên em nhanh như thế đâu.”
“Vậy thì tại sao anh lại nói như thế?” Tại sao anh ấy phải nói dối tôi? Mặc dù bản thân tôi cũng không tốt đẹp hơn gì anh.
“Bởi vì em không phải dành cho Nash! Anh đã cố nói cho em hiểu điều đó, nhưng em đâu có chịu nghe. Anh đã nghĩ nếu em hiểu được rằng Nash sẽ tốt hơn nếu không có em, em sẽ chia tay với cậu ta vì bản thân cậu ta. Vì thế anh… đã phóng đại lên một chút về việc cậu ta sẽ dễ dàng quên được em, khi có Sabine ở bên cạnh. Nhưng anh đã đánh giá hơi thấp sự cố chấp của em.”
“Em thì lại nghĩ đó là sự tận tụy…”-Tôi lầm bầm nói.
“Em muốn gọi sao thì gọi. Nhưng Sabine càng tiến tới gần Nash, em lại càng kéo mạnh hơn, để cô ta không thể có được Nash.”
“Đó không phải là lý do tại sao!”
“Một cách cố ý thì không.” – Anh Tod nắm lấy tay tôi – “Đấy là lý do tại sao em không thể nhìn ra điều anh đã muốn chứng minh cho em thấy. Nhưng cuối cùng em cũng đã nhận ra, và em hôn anh, và nụ hôn ấy đã làm thay đổi mọi chuyện. Bây giờ anh chỉ biết chắc chắn hai điều.”
“Điều gì?” Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.
“Anh biết em và anh thuộc về nhau. Và anh biết giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa.”
Trái tim tôi như muốn nứt làm đôi và nỗi đau đớn bắt đầu rò rỉ ra ngoài. “Đấy chính là vấn đề, anh Tod ạ. Bây giờ chẳng còn chuyện gì là quan trọng nữa. Đó là lý do tại sao em đã hôn anh.”Tôi thừa nhận, và lần này tôi không tìm cách né tránh ánh mắt anh nữa.
“Em hôn anh bởi vì chuyện đó không quan trọng?”- Sự đau đớn thoáng vụt qua mắt anh – “Em thực sự nghĩ là nó không quan trọng à?”
“Ý em không phải như thế.” – Nụ hôn ấy có ý nghĩa với rất nhiều người. Với anh Nash. Với anh Tod. Thậm chí với cả Sabine. Và tôi cũng sẽ không phủ nhận những gì nó đã làm thay đổi trong tôi – “Ý em là… Chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là em sẽ phải chết, và hơn ai hết anh hiểu điều đó có nghĩa là gì. Nó vừa đáng sợ, vừa khó tin, nhưng ở một góc độ nào đó, nó lại giống như một sự giải thoát. Anh có hiểu điều em muốn nói không?”
“Có.” – Anh giơ tay gạt lọn tóc xoăn trên trán – “Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, bởi vì em sẽ không còn ở đây để mà gánh chịu hậu quả cho hành động của mình, anh hiểu thế đúng chưa?”
“Đúng.”
Mắt anh sáng bừng lên.”Vậy ý em muốn nói… được hôn anh là một trong những điều các cô gái nên trải nghiệm qua trước khi chết, đúng không?”
“Uầy, cái tôi của anh cũng to gớm.”
Anh nhún vai. “Nó giúp anh vượt qua được sự u ám của cái chết. Nhưng em đang né tránh câu hỏi của anh.”
“Em không nghĩ là anh đang nói nghiêm túc.”
“Cực kỳ nghiêm túc là đằng khác.” – Anh nhe răng cười – “Nói cho anh biết đi mà, Kaylee. Đám thần chết bọn anh không có nhiều dịp như thế này, vì thế anh sẽ phải làm cho ký ức này kéo dài thật lâuuuuu.” – Anh nói, và tôi có cảm giác như ai đó vừa hút hết sạch không khí ra khỏi phòng và để mặc cho tôi thở hổn hển. Anh ấy muốn lưu giữ ký ức ấy thật lâu? Ký ức tôi hôn anh ấy?
“Làm cho nó kéo dài mãi mãi?”Tôi thì thầm hỏi và ngay lập tức ước rằng mình đã giữ câu hỏi đó cho riêng mình.
“Ừ. Giống như một thước phim trong tâm tưởng.” – Anh tủm tỉm cười, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc – “Và giờ anh đang thu thập thêm thông tin cho thước phim ấy, bao gồm một cuộc phỏng vấn với người hôn mình. Vì thế, cô Cavanaugh thân mến, hãy cho tôi biết cô đã khao khát được hôn tôi từ bao giờ?”
Tôi rền rĩ kêu lên. “Anh đùa em đấy à?”
Lại thêm một cái nhún vai nữa. “Không hề. Trả lời anh đi.”
“Em không biết.” – Tôi ngồi dậy, hùa theo trò đùa của anh, và ngạc nhiên nhận ra rằng lần đầu tiên trong nhiều ngày qua, tôi không hề thấy căng thẳng và đề phòng, chờ đợi lưỡi hái tử thần vung lên – và điều mỉa mai nhất là tôi đang ngồi cạnh một Tử thần – “Em không hề dự định từ trước sẽ làm như vậy. Nhưng em thừa nhận gần đây cái viễn cảnh ấy cũng không phải là quá tệ.”
“Không phải quá tệ?” – Anh giả vờ ngẫm nghĩ – “Như vậy cũng đủ cho cái tôi của anh rồi.”
Tôi cười phá lên. “Mới thế mà đã đủ rồi cơ à?”
“Có thể là chưa. Nhưng chuyện gì mà em chẳng dám làm hả, Keylee.” Anh Tod nhìn thẳng vào mắt tôi. Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, một thứ cảm xúc mãnh liệt chợt cháy trong tôi, theo cái cách mà tôi không sao giải thích được. Chưa bao giờ tôi cảm thấy những cảm xúc sâu kín phô bày trụi và dễ tổn thương như thế này, nhưng đồng thời tôi thấy được che chở và bảo vệ. Dường như anh ấy có thể nhìn sâu vào trong mắt tôi, tới tận cùng những ngóc ngách của tâm hồn tôi mà trước giờ chưa ai thấy được. Và anh ấy xứng đáng được biết sự thật.
“Thôi được.” – Tôi khoanh hai chân lại theo tư thế yoga – “Em thừa nhận. Em không muốn chết khi chưa biết cảm giác đươc hôn anh như thế nào.” Và có thể tôi đã vài lần nghĩ tới chuyện đó dạo gần đây, sau khi chúng tôi dành quá nhiều thời gian ở bên nhau…
Tôi không biết mình đã hy vọng anh sẽ phản ứng như thế nào khi nghe thấy sự thật này, nhưng hiển nhiên không phải là cái chau mày đầy cảnh giác vừa rồi của anh.
Kế đó, anh ngả người ra sau ghế, như để giữ khoảng cách với tôi. “Giống như việc em không muốn chết khi chưa biết cảm giác ngủ với em trai anh như thế nào á?”
Phải tới lúc ấy tôi mới hiểu ra sai lầm của mình – có vẻ như càng lúc tôi mắc càng nhiều.
“Em đâu có ngủ với anh ấy. Cũng nhờ anh.” Bởi vì chúng tôi đã bị anh ấy làm gián đoạn bằng cái tin Thane được chỉ định làm thần chết của tôi.
“Đấy phải gọi là căn đúng thời điểm, Kaylee ạ.”
Tôi chớp mắt, há hốc mồm nhìn anh. “Anh đã biết à…?”
“Rằng em sẽ lên giường với Nash ý hả? Ừ.” Anh nhún vai như thể chuyện đó chẳng có gì to tát, nhưng nó chỉ càng khiến tôi điên tiết hơn.
“Anh đã ở đó? Theo dõi bọn em?” Đáng ra tôi không nên thấy ngạc nhiên mới phải. Thần chết muốn đi đâu, làm gì mà chẳng được. Nhưng khi biết cuộc sống cá nhân của mình bị xâm phạm vào đúng cái khoảnh khắc riêng tư nhất thì tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Ôi không, anh không có ở đó. Anh thậm chí còn không chịu được khi nhìn thấy Nash hôn em nữa là… làm gì khác. Nhưng nếu em cứ khăng khăng muốn biết thì anh cũng nói luôn: Lâu nay anh không còn theo dõi em nữa, Kaylee ạ. Hết rồi!” Anh Tod để im cho tôi nhìn thấy các vòng xoáy màu cô – ban của sự chân thành trong mắt anh.
“Nhưng anh đã từng làm như vậy?” Tôi vẫn chưa chịu tin, nhất là sau những gì anh đã làm trong quá khứ.
“Ừ, nhưng không vì mục đích cá nhân.” – Anh nhún vai, khoanh hai tay lại trước ngực – “Ngoài lúc đi làm ra anh có quá nhiều thời gian rảnh rỗi và không có nơi nào để đi. Vì thế anh đi theo dõi mọi người. Thần chết nào mà chẳng làm như thế để giết thời gian, nhưng thường thì anh chỉ quanh quẩn ở nhà mẹ anh thôi, bởi vì ngoài nơi đó ra anh chẳng biết đi đâu nữa. Đấy không phải là nhà của anh, bởi vì anh chưa bao giờ sống ở đó, nhưng anh luôn cảm thấy nó giống như là nhà, bởi vì gia đình anh sống ở đấy.”
Tôi không giải thích được cảm giác đau nhói trong lồng ngực lúc bấy giờ, nhưng nó đã làm dịu sự tức giận của tôi. “Anh bắt đầu theo dõi em từ bao giờ?”
“Sau chuyện xảy ra với bác dâu em.” – Cái tuần tôi phát hiện ra mình là một bean sidhe và bắt đầu hẹn hò với anh Nash – “Em là người duy nhất ngoài người thân trong gia đình anh biết về sự tồn tại của anh, vì thế anh đi theo Nash mỗi khi cậu ta tới nhà em và ngồi xem TV cùng bọn em.”
“Bọn em tẻ nhạt thế cơ à?” Đây là lần đầu tiên tôi nhìn bản thân và anh Nash qua lăng kính của người khác.
Anh Tod bật cười. “Ừ. Ơn Chúa! Nhưng rồi em giúp anh chuyện của Addy, mà chẳng vì lý do gì, chỉ vì anh nhờ em giúp. Và anh bắt đầu tự tới nhà em một mình, chỉ để nhìn thấy em.”
“Anh bắt đầu dừng lại từ khi nào?”
“Khi anh nhận ra rằng anh ghét nhìn thấy em ôm hôn em trai anh.”
“Em không hiểu.” Hoặc có thể là tôi đã bắt đầu lờ mờ hiểu.
Anh Tod nhẹ nhàng giải thích. “Mặc dù kể ra chuyện này anh cũng tự thấy mình hơi quái dị, nhưng em phải nhớ rằng cho tới khi gặp em, cuộc đời sau khi chết của anh giống như một tấm gương một chiều. Anh nhìn thấy mọi người, nhưng mọi người không bao giờ nhìn thấy anh. Không có sự tương tác qua lại. Không có sự liên quan. Không có ác ý hay ý định đen tối. Anh không giống như Thane. Anh không bao giờ rình rập những người có trong danh sách của mình. Anh chỉ… quan sát thôi. Sống một cách gián tiếp – đó là cách duy nhất anh có thể sống bây giờ.”
“Em hiểu…” Đột nhiên tôi cảm thấy thương anh Tod vô cùng. Anh ấy hẳn đã rất cô đơn…
“Tốt.” – Anh thở phào nhẹ nhõm – “Anh ngừng theo dõi em khi chúng ta bắt đầu gặp gỡ nhau ở ngoài đời.”
“Sau khi anh Nash bắt đầu mắc nghiện?” Tôi hỏi, và anh Tod gật đầu. Tôi không thể ở bên cạnh anh Nash trong thời gian anh ấy cai nghiện, bởi vết thương anh gây ra cho tôi quá lớn, và vẫn còn quá mới, chưa kể tôi rất sợ phải chứng kiến cảnh anh vật vã và bị tổn thương. Anh Tod đã tới chơi với tôi vài lần vào kỳ nghỉ Đông và chúng tôi… chẳng làm gì hết. Chỉ ngồi chơi xem YouTube và nghe nhạc, công khai tránh nhắc tới anh Nash và cơn nghiện của anh.
Đáng ra đấy chính là manh mối đầu tiên của tôi…
“Khi anh nhận ra mình muốn tiến tới trên mức tình bạn với em, anh bỗng thấy thật không công bằng khi anh lén đến gặp em như thế, mà không để em biết là anh đang có mặt ở đó.”
Nỗi tức giận khi nãy của tôi đã gần như tắt hẳn. “Nếu anh không theo dõi bọn em làm sao anh biết… việc em và anh Nash định làm ngày hôm đó?”
“Sabine đã gọi cho anh.”
Tôi nhắm mắt lại, cố kiềm chế để không giơ tay đập thật mạnh vào trán. Tại sao tôi không nghĩ ra chuyện đó nhỉ? Tôi đã gọi cho Sabine để xin lời khuyên, sau đó cúp máy khi anh Nash đến, và chị ta hẳn đã gọi ngay cho anh Tod… Sabine chết tiệt! Nhưng chị ta cũng đâu có hành động một mình…
“Điều gì khiến anh nghĩ rằng anh có quyền can thiệp vào sự riêng tư của em?” Tôi nghiêm giọng hỏi.
“Ngủ với Nash sẽ là một sai lầm và anh không muốn bất kỳ ai làm em tổn thương, kể cả chính em.”
“Anh không có quyền quyết định cái gì là sai lầm đối với em,Tod ạ.”
Anh cau mày bối rối. “Anh đã sai sao? Không lẽ em muốn làm chuyện đó?”
“Không phải.” – Nhất là giờ khi anh Nash và tôi đã chia tay, và tôi đã có thể nhìn thấy sự thật về động cơ của mình. Tôi vẫn chưa sẵn sàng làm chuyện đó với anh Nash, hay với bất cứ ai, trước khi tôi chết – “Nhưng đó không phải là điều em muốn nói. Em có quyền mắc sai lầm như bao người khác. Từ giờ anh đừng có làm như thế nữa đấy.”
“Thôi được.” – Anh lại khoanh hai tay trước ngực – “Nhưng anh không xin lỗi vì đã làm như vậy. Và em cũng thế.”
Tôi gật đầu. “Cũng phải. Thế…” Tôi ngập ngừng, không chắc là mình muốn biết câu trả lời cho câu hỏi mình sắp đặt ra – “Anh và Sabine bắt tay nhau để chia rẽ em với anh Nash đấy à?”
“Không. Cô ta đã cố thuyết phục anh ngay khi vừa mới chuyển đến đấy, nhưng anh nói với em rồi, anh không muốn là người chia rẽ hai em.”
“Nhưng anh cũng đâu có ngăn cản chị ta. Như thế có khác nào gián tiếp cố tình phá vỡ mối quan hệ của người khác?”
Lông mày anh Tod xếch ngược lên đầy thích thú. “Có gì là sai khi em đặt cược tất cả mọi thứ mình có để đạt được thứ em muốn có nhất trên đời?” Đó chính là điều Sabine đã làm.
Hay anh ấy đang nói về bản thân anh – rằng anh muốn có tôi hơn bất cứ thứ gì trên đời? Mạch máu trong người tôi chảy nhanh tới nỗi đầu tôi bắt đầu chao đảo. Anh ấy muốn có tôi hơn tất thảy mọi thứ ư? Khoan đã- tập trung nào…
“Điều đó là sai trái bởi vì anh không có quyền kết thúc mối quan hệ của người khác!” Hai năm làm thần chết đã làm lệch đi cái la bàn đạo đức của anh hay trước giờ anh ấy luôn luôn như thế?
“Thứ nhất, em phải nhớ là tất cả những cái này chỉ là giả định thôi. Anh không hề cố tình chia rẽ em và Nash, mà là Sabine.” – Anh chàng thần chết nhoài người về phía trước, mỉm cười nhìn tôi – “Thứ hai, nếu một cặp đôi ngay từ đầu đã không nên đến với nhau thì việc chia rẽ họ thực ra lại là một việc làm tốt. Vì thế em không cần cảm ơn anh. Vẫn tiếp tục là giả định.”
Tôi không biết nên phì cười hay lớn tiếng với anh ấy nữa. Anh không có quyền quyết định ai nên ở bên nhau và ai không nên!
“Ý em là anh đã sai?” – Anh nheo mắt thách thức tôi – “Em sự nghĩ rằng em và Nash thuộc về nhau trong suốt phần đời còn lại của mình, kể cả sau những gì cậu ta đã làm với em?”
Khỉ thật! “Mới đầu thì đúng thế thật. Em đã nghĩ mình có thể tha thứ và quên tất cả.” – Tôi đã rất cố gắng. Nhưng sự thật là tôi không thể ép mình tin tưởng anh ấy một lần nữa, mặc dù có lẽ tôi sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều đó với Sabine – “Nhưng đó không phải là vấn đề.”
“Đó chính là vấn đề! Đúng và sai không chỉ đơn giản như đen và trắng. Em và Nash nếu còn ở bên nhau sẽ chỉ càng khiến cả hai bị tổn thương, nhiều hơn cả sự tổn thương do cuộc chia tay của hai người mang lại. Và bởi vì em không thể nhìn ra điều đó không có nghĩa những người khác là sai. Nếu không phải vì quan tâm lo lắng cho hai đứa, sẽ chẳng ai làm như vậy làm gì.”
Tôi chỉ biết lắc đầu chịu thua. “Cũng may là em không sống đủ lâu để hẹn hò với anh, nếu không chắc em sẽ phát điên mất.”
“Nhiều khi điên một chút cũng tốt, Kaylee ạ.” – Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi nói – “Bởi nó sẽ khiến em dám nghĩ tới những điều khiến em đau đầu, bởi vì chỉ những kẻ hèn nhát mới không dám đương đầu. Nó sẽ khiến em làm lay động tới cả những người muốn làm tổn thương linh hồn em, chỉ vì họ muốn được để ý tới. Đây là kiểu điên khùng cho phép em nhìn thẳng vào bóng tối và sự giận dữ ở cõi vĩnh hằng, khi nó nhìn chằm chằm lại em, sẵn sàng nuốt chửng lấy em.”
Anh Tod nhoài người tới gần hơn nữa, và nhìn sâu vào trong mắt tôi. Tôi dám chắc anh ấy có thể đọc thấu những suy nghĩ mà tôi đang quá sợ hãi không dám nói ra. “Anh đã nhìn thấy cách em chiến đấu, Kaylee ạ. Anh đã nhìn thấy em bước vào bóng tối đó vì người khác rồi đi ra theo cách của mình – bầm tím nhưng vẫn đứng vững. Em chính là kiểu người điên như thế đấy còn anh là người sống trong bóng tối đó. Cùng với nhau, chúng ta có thể đẩy sự điên khùng ấy lên một cấp độ hoan toàn mới.”
Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi gần như không nghe được tiếng của chính mình. “Em chỉ còn…”
“Hai ngày.” – Anh siết nhẹ tay tôi – “Thì sao nào? Em có thể dành hai ngày đó để than thân trách phận, hoặc em có thể để anh biến nó thành hai ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời em, cuộc đời sau khi chết của anh. Em thấy sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, như chưa bao giờ thấy trước đây. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ở anh một khía cạnh rất khác như thế nay. Rõ ràng trên đời không ai có thể hiểu tôi được như anh Tod.
“Ý em thế nao?” Anh Tod nhìn tôi chờ đợi, bàn tay ấm áp của anh vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi.
Thay vì trả lời, tôi nhoài người tới và hôn anh một lần nữa.