Đọc truyện Nữ Phụ Vs Tác Giả – Chương 24: Trừng trị xuân hoa dã man, mối họa âm thầm kết thúc
“Trên xà nhà có thứ
gì hay ho sao? Mà lần nào cũng treo ở trên đó?” Thất Thất vừa mới khuyên bảo được Đệ Ngũ Chiêu rời đi, nằm ở trên giường, liền bắt gặp một đôi
mắt lấp lánh trên xà nhà, nhìn cô sáng rực như cú mèo.
Vạn Giang
Hồng cười, nhẹ nhàng nhún người, liền nhảy xuống, “Chỗ này rất tốt để
ngắm phong cảnh, có thể ngắm trọn gương mặt của mỹ nhân nhi, cho ta giải nỗi khổ tương tư.”
Thất Thất xì đểu, “Bớt nói đi! Anh biết rõ tôi sẽ không tin, còn cố nói đến mức buồn nôn như vậy!”
“Nàng đã biết ta biết nàng sẽ không tin, vậy những gì nàng vừa hỏi lúc nãy,
chẳng phải tự bôi xấu mặt mình sao?” Vạn Giang Hồng ranh mãnh chớp chớp
mắt.
Thất Thất quay đầu, tức thời có cảm giác trào dịch dạ dày lần nữa.
Đột nhiên nhớ tới gói thuốc mà Xuân Hoa cho cô.
“Chắc anh có chút hiểu biết về dược lý phải không.” Thất Thất móc ra gói
thuốc Xuân Hoa đưa cho cô lúc trước từ trong ngực, “Anh xem hộ tôi, loại thuốc bột này là cái gì?”
Vạn Giang Hồng nhận lấy gói thuốc, mở
ra, đưa ra hai ngón tay bốc lên thứ bột màu trắng, cúi đầu, hít nhẹ, bất chợt, hai mắt lóe lên tia sắc bén, ngẩng đầu nhìn Thất Thất, cười như
không cười nói, “Không biết người phương nào khiến mỹ nhân nhi căm hận
như thế, đến nỗi phải dùng đến loại độc dược hung tàn như này.”
“Anh cả nghĩ quá rồi, anh chỉ cần nói cho tôi biết, đây là cái gì, dược tính như nào là được.” Thất Thất cau mày, nhìn chất bột màu trắng, quả nhiên không đơn giản.
Đóng lại gói thuốc, y trả lại gói thuốc cho Thất Thất, “Cái này là Tuyệt Mệnh tán, là một trong những độc dược đáng sợ
nhất trên đời. Một khi trúng độc, trong nửa chung trà, không thể nói
được, thất khiếu* chảy máu ba ngày mới có thể chết trong đau đớn. Hơn
nữa, không có thuốc nào chữa được.” Vạn Giang Hồng nhìn qua Thất Thất,
“Độc dược tàn nhẫn như vậy, vẫn đừng nên dùng, nàng có thù hằn gì cứ nói thẳng với ta, ta báo thù thay nàng, còn biện pháp này của nàng … sẽ tổn hại rất nhiều Âm đức* đó.”
(Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng.
Âm đức: Việc làm tốt đẹp không được ai biết, nhưng thần thánh biết và sẽ đền bù.)
Thất Thất nghe thấy vậy, âm thầm cắn răng, ả Xuân Hoa này, thật đúng là nham hiểm! Nếu như cô thật sự nghe theo lời đề nghị của ả, uống thuốc này
hòng hãm hại Âu Dương Ngữ, cho dù cô tìm ra manh mối, nhưng bởi vì trúng độc mà miệng không thể nói, cũng không có cách nào báo lại chân tướng
sự việc cho Đệ Ngũ Uyên. Sau đó chỉ có thể khổ sở chờ chết.
Nếu
cô chết đi, cho dù Đệ Ngũ Uyên yêu Âu Dương Ngữ, sẽ không trách phạt,
nhưng Cố Cẩn Hi luôn thương yêu Cố Nghê Thường tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Âu Dương Ngữ. Đến lúc đó, đắc lợi không phải bốn thị thiếp bọn
chúng sao. Thật sự là quá độc ác! Nhân tài như vậy mới là nữ phụ chân
chính!
“Thật sự có người tôi nhìn ngứa mắt, hay là, tôi dẫn anh đi xem một chút?” Thất Thất liếc nhìn ngực y, “Anh có thuốc gì hay ho
để chơi đùa không?”
(Cần a…. *liếc trời*)
“Thuốc để chơi
đùa?” Con ngươi đào hoa của Vạn Giang Hồng xoay chuyển, đối diện với ánh mắt chờ mong của cô, môi mỏng câu nhẹ, “Nói ra thì, thật đúng là ta
có.”
“Là cái gì?” Phút chốc Thất Thất lên tinh thần, tò mò nhìn
chằm chằm y, hai tay nắm vạt áo trước dùng sức lắc lắc, “Nói nhanh nói
nhanh!”
Vạn Giang Hồng có phần bất đắc dĩ mặc cô liều sức lắc,
trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm ba phần, “Liệu có phần thưởng gì không? Không có phần thưởng, ta sẽ không cho.”
“Hứ! Hẹp hòi!” Thất Thất giống như vứt rác, buông lỏng tay ra, nheo mắt khinh thường nhìn,
“Không cho thì thôi, quỷ hẹp hòi! Tôi dùng chính thuốc của tôi cũng
được.”
Nhìn cô móc ra gói Tuyệt Mệnh tán kia, rồi định đứng dậy
ra ngoài. Tất nhiên Vạn Giang Hồng không muốn nhìn cô dùng thứ thuốc
kinh khủng đó đi hại người. Vội vàng giữ tay cô lại, “Được được được!
Coi như ta sợ nàng. Ta cho nàng! Tuy nhiên, nàng phải giao cho ta gói
Tuyệt Mệnh tán kia.”
Thất Thất cười, “Giờ mới hơi giống người
bình thường đấy.” Vừa đặt gói Tuyệt Mệnh tán vào trong lòng bàn tay của
y, đột nhiên nói: “Cảm giác anh với trong truyền thuyết vẫn có sự khác
biệt rất lớn.”
“Hả? Trong truyền thuyết kể như nào?” Y nhất thời hăng hái, “Có phải anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa thấy hoa…”
“Dừng dừng! Bệnh tự luyến của anh so với trong truyền thuyết còn nặng hơn, do lâu rồi không uống thuốc sao?” Thất Thất coi thường, “Có muốn tìm bác
sĩ khám không? Phải rồi, lần trước không phải có thần y Quỷ tiên sinh
đến sao, để ông ấy chữa cho anh căn bệnh tự luyến đứt dây thần kinh.
Nhưng mà, bây giờ không biết ông ấy đang ở chỗ nào?”
“Quỷ Thủ sao?” Vạn Giang Hồng cười cợt, tựa như nghĩ tới điều gì, trong tươi cười mang theo vài phần xảo trá.
“Anh biết?” Thất Thất tỉ mỉ nhìn vẻ mặt y.
Lập tức y thu lại nụ cười trên mặt, “Làm sao mà ta biết được?”
Biểu tình trên mặt thu lại quá nhanh, Thất Thất âm thầm gật gù, tuyệt đối có mờ ám!
“Đừng nghĩ nữa.” Đầu ngón tay Vạn Giang Hồng búng trán cô, “Không phải nói muốn đi báo thù sao? Bây giờ chúng ta đi thôi.”
Thất Thất gật đầu, che cái trán bị búng đau, “Được, đi nào.” Lén liếc y, một búng này cô sẽ nhớ kỹ.
……
Xuân cư.
”Chính là ở đây?”
Thất Thất gật đầu, “Đi theo tôi.” Dứt lời, nhanh như mèo bước vào vườn.
Có lẽ bởi đây là nơi ở của thị thiếp, thị nữ hầu hạ quét dọn hầu như không có. Vắng vẻ tịch mịch, cũng khó trách họ sẽ nghĩ ra kế hoạch hiểm độc
như vậy, hoàn toàn là nhàn cư vi bất thiện, bức bối nảy sinh.
Lặng lẽ tới bên cửa, Thất Thất dùng ngón trỏ chọc một lỗ trên cửa sổ, dán mắt lên trên, xem xét tình hình bên trong.
“Sao sao? Có ở đó không?” Vạn Giang Hồng đứng ở bên, vừa nhìn bao quát xung quanh có người hay không, vừa nhỏ giọng hỏi.
Thất Thất ngẩng đầu lên, khẽ giọng hỏi, “Có mê hương gì đó không, chỉ có một mình ả ngồi thêu thùa thôi.”
Vạn Giang Hồng nhíu mày, “Loại đồ vật hạ đẳng như mê hương sao ta lại có
chứ, sẽ làm bản thân mất giá.” Dứt lời, từ trong ngực lấy ra một bình sứ màu đỏ, đổ ra một viên thuốc, “ ‘Tam Thanh Đảo’ này của ta so với mấy
loại mê hương khó ngửi kia lợi hại hơn nhiều.”
(Tam Thanh Đảo: ba tiếng ngã.)
“Thật chứ?” Thất Thất nghi ngờ, chỉ là một viên thuốc thôi mà.
Vạn Giang Hồng làm vẻ măt khinh thường ‘oắt con, chưa từng va chạm xã hội’, vê vê viên thuốc, phá ra một lỗ nhỏ, rồi ném vào qua cửa sổ.
“Một…Hai…Ba…” Y chủ động nhẩm đếm. Ba tiếng vừa dứt, liền nghe ‘uỵch’ một tiếng.
Thất Thất kinh ngạc, nằm ở trên cửa sổ, nhòm vào bên trong qua cái lỗ thủng
nhỏ kia, lúc này, Xuân Hoa đã ngã nằm trên mặt đất. Thất Thất xoay đầu,
nhìn bộ dạng huênh hoang của y, lời khen ngợi ngay lập tức bị bóp chết.
“Chúng ta vào nào.” Lôi Vạn Giang Hồng định vào bên trong. Lại bị y kéo lại.
“Chẳng lẽ nàng muốn té xỉu sao? Thật sự nghi ngờ, rốt cuộc nàng có não không
đấy.” Nhìn sắc mặt Thất Thất tối dần, y vội vàng lôi ra một bình sứ màu
xanh lá cây, đổ ra hai hạt, “Mỗi người một viên.”
Tuy rằng bất mãn, những vẫn nghe lời nuốt một viên, bấy giờ mới đẩy cửa đi vào.
Nhìn Xuân Hoa nằm trên mặt đất, Thất Thất cười âm hiểm, nhãi ranh, dám hại cô, xem cô có trừng trị một trận thỏa đáng không!
Một cước đá vào bụng ả, “Hừ! Chuyện lần trước mày làm lộ vị trí của bà, hại bà bị giam ở Từ Đường còn chưa giải quyết, giờ lại dám hãm hại bà! Xem
bà chỉnh chết mày đây!”
“Này, người ta là phái nữ, đừng độc ác
quá.” Vạn Giang Hồng kéo cô, ngăn cản cô tiếp tục đá, “Ta có thuốc đây,
dùng chân đá tốn rất nhiều sức. Hơn nữa, đau nàng, lòng ta cũng sẽ đau.”
“Đừng làm tôi ói, có thuốc gì, mau lấy ra!” Bây giờ Thất Thất rất tò mò, y sẽ lấy ra loại thuốc kỳ quái nào đây.
Vạn Giang Hồng mím môi cười, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ màu tím,
“Cái này không đơn giản đâu, vừa chạm vào da thịt, sẽ nổi lên bóng nước
màu đỏ, nếu không có thuốc giải bí truyền của ta, không qua ba ngày
tuyệt đối sẽ không biến mất.”
“Khà khà, cái này chơi vui đấy.”
Thất Thất vui vẻ, nói xong liền muốn cướp đoạt. Y đề phòng tránh thoát,
“Cẩn thận một chút, vẩy lên người, không phải chuyện đùa.”
Nhìn
Thất Thất gật đầu, lúc này mới thận trọng đưa bình cho cô, “Dùng tiết
kiệm, ta tốn không ít công sức mới chế ra thuốc này đó.”
Mở nút
bình ra, bên trong tỏa ra mùi thơm, vén tóc bám trên mặt Xuân Hoa, vẩy
từng điểm một trên mặt ả thành hai chữ: trái một chữ ‘xấu’, phải một chữ ‘người’. Ai nói hai chữ người xấu không thể viết trên mặt? Cô phải để
cho người xấu này thật nổi bật!
“Nàng thích viết chữ trên thân
thể người khác lắm sao?” Vạn Giang Hồng oán hận nhìn cô, có lẽ nhớ lại
đợt bị cô xử lý ở Đức Khắc Sĩ, lại còn viết ‘tôi là tiện nhân’ lên ngực
nữa. Lại nhìn nữ tử đang hôn mê bất tỉnh, mặc người xâu xé, rất có cảm
giác đồng bệnh tương liên.
“Người đáng trừng trị phải trừng trị,
với cả, nếu không chọc tới tôi… sao tôi phải đi chọc người khác, điểm
này, anh phải rõ chứ.” Thất Thất nhướn mày, “Cần tôi nhắc nhở anh đã làm cái gì sao?”
Vạn Giang Hồng cười gượng hai tiếng, “Ha ha, không cần. Lão ngài muốn làm gì thì tập trung làm đi, ta không nói cái gì hết.”
Vốn định cởi bỏ xiêm y của ả, viết vài chữ trên người ả, nhưng thấy còn có
một sắc lang đứng bên cạnh, đành thở dài, coi như bỏ qua.
“Tạm thời như vậy được rồi.” Thất Thất đứng dậy, đậy kín bình trả lại cho y, “Chúng ta trở về thôi.”
Vạn Giang Hồng cười khẩy, “Mỹ nhân nhi, nàng thật là nhân từ!” Nhìn trên
mặt Xuân Hoa bắt đầu xảy ra biến hóa, thầm run rẩy, ngươi viết người xấu đã đủ tàn nhẫn rồi, lại còn viết cái chữ ‘xấu’ kia ở dạng phồn thể!
(Chữ ‘xấu’ (phôi) viết theo giản thể chỉ có 7 nét, nhưng viết theo phồn thể sẽ có 19 nét. Đủ thấy chị nhà ác cỡ nào…)
……
Ngày hôm sau, nghe nói Xuân Hoa phu nhân bị muỗi đốt, cả ngày treo lụa mỏng
che mặt không gặp người ngoài. Mỗi khi tiểu thị nữ không cẩn thận đụng
phải khăn che mặt của ả, hoảng sợ trông thấy khuôn mặt gớm ghiếc của ả,
tuy bị phạt hèo, nhưng không lâu sau đó đã truyền khắp phủ Thừa tướng.
Khi Thất Thất nghe được thì ở trên giường thích thú lăn lộn.
Không hề hay biết, bên trong Xuân cư, Xuân Hoa xé rách bao nhiêu cái khăn
tay, thâm độc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chớ để ta bắt được, bằng không sẽ
xé xác nó!”
“Phu nhân…” Một tiểu thị nữ sợ hãi đứng ở cửa, muốn nói lại thôi.
Xuân Hoa nhìn người tới, rét lạnh trên mặt tức khắc đổi sang gương mặt tươi
cười, “Thì ra là Tuyết Tương à! Mau vào đây! Có phải Đông Tuyết muội
muội sai ngươi đến không?” Mặc dù trên mặt cười, nhưng lại âm thầm xoắn
chặt khăn tay, hừ, đây là tới nhìn ả xấu mặt sao?
“Phu nhân, nô tỳ… Nô tỳ có chuyện muốn nói với ngài một chút.” Tuyết Tương sợ sệt cúi gằm đầu.
“Nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hôm đó…” Tuyết Tương khẩn trương nắm chặt bàn tay, “Hôm đó, nô tỳ có đi ngang qua Xuân cư, nhìn thấy công chúa vào phòng ngài.”
Nghe thấy vậy, Xuân Hoa xoắn nát khăn tay trong tay, âm thầm cắn răng, lại là ả?!
Mặc dù trong lòng oán hận, nhưng ả vẫn giữ nguyên sắc mặt khuyên lơn,
“Tuyết Tương à, nói không thể nói bậy. Về sau, ngươi cứ xem như chưa
từng nhìn thấy gì cả.”
Thấy nàng gật đầu một cái, Xuân Hoa tiếp tục nói, “Còn nữa, thay ta cảm ơn phu nhân nhà ngươi.”
”Dạ…”
……
Mọi người nói, Đông Tuyết phu nhân lạnh tình tiết dục*, cả ngày chỉ làm bạn với cỏ hoa, trong Đông cư hoa nở bốn mùa không rụng, thường xuyên dẫn
chúng thị nữ tiểu nô tới đây ngắm cảnh, nhưng nàng chưa bao giờ đi cùng
bọn họ, mà chỉ làm chuyện của mình, thỉnh thoảng sẽ sai người mang tới
một hai chén trà xanh, vì vậy, trong bốn thị thiếp, Đông Tuyết phu nhân
được lòng người nhất.
(Tiết dục: có hai nghĩa, nhưng theo trong truyện thì được hiểu là giảm hoặc hạn chế bớt nhu cầu tình dục.)
“Đêm qua trong viện, mẫu đơn lại rụng xuống ba lá, nhìn mà đau lòng. Tuyết
Tương, có thể chăm sóc cẩn thận được không?” Tay Đông Tuyết cầm bút
lông, lưu loát vẽ một cây Mẫu Đơn trên giấy.
Tuyết Tương đứng ở bên, không còn vẻ sợ sệt như trước, “Nô tỳ mới vừa chăm sóc, đoán rằng không lâu sẽ có hiệu quả.”
Đông Tuyết nhíu lại, “Xem ra sắp có trận gió to, có lẽ mẫu đơn của ta sẽ lại rụng thêm vài lá rồi…”
“Phu nhân chớ lo lắng, mùa đông đã tới, lá rụng là chuyện bình thường. Ai biết ngọn gió nào cuốn rơi lá mẫu đơn đây?”
Đông Tuyết cười khẽ, con mắt linh hoạt hơi chuyển, “Quả nhiên Tuyết Tương là tri kỷ.”