Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 23: Nam chính mặt dày, nữ phụ vô sỉ


Đọc truyện Nữ Phụ Vs Tác Giả – Chương 23: Nam chính mặt dày, nữ phụ vô sỉ

Nhìn gói giấy nhỏ trong tay, Thất Thất nhớ lại mưu kế mà Xuân Hoa bày cho cô lúc trước.

Nghĩ cách tới Thính Ngữ Hiên của Âu Dương Ngữ uống trà, sau đó thừa dịp cô
nàng không để ý, thả thuốc này vào trong ly trà của mình, hãm hại Âu
Dương Ngữ. Như vậy Đệ Ngũ Uyên có yêu thương Âu Dương Ngữ thế nào, lòng
cũng sẽ sinh nghi kỵ, bất cứ ai có thể yên tâm ngủ cạnh một ả đàn bà rắn rết này?

Chẳng qua, thật sự đơn giản vậy sao? Cái này là loại bình thường, là độc dược có thể giải sao?

Thất Thất vừa đi vừa suy tư, tính toán khi nào ra ngoài tìm đại phu xem thử
gói thuốc độc này, cô cũng không dám công khai tìm người trong phủ tới
xem, như vậy có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Vừa tới
Vân Thường cư, lại phát hiện có người đang đứng ở đó, quần áo đen tóc
bay tán, đoán chắc đợi được một lúc rồi. Dường như nghe được tiếng bước
chân của cô, hắn xoay đầu lại, lần đầu tiên đôi mắt tím không hề xuất
hiện nét lạnh lùng cùng chán ghét.

“A ha! Đại thần anh canh ở
chỗ này làm gì? Ngắm trăng à!” Thất Thất ngẩng đầu nhìn vầng Thái Dương
treo lơ lửng thật cao, lúc này mới phát hiện nói sai rồi, nhưng nhìn hắn cũng không tức giận, nên lười thay lời nói.

Đệ Ngũ Uyên nhìn
lướt qua cô, xoay người đi về một phía, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng
mang theo chút khó chịu, “Theo ta, đi một lát.”

Hử? Chuyện gì đang xảy ra? Thất Thất ngẩng đầu nhìn trời, không có cơn mưa màu đỏ*.

(Cơn mưa màu đỏ: một hiện tượng siêu tự nhiên. Hiếm khi gặp.)

Đi vài bước, phát hiện Thất Thất không đi theo, có chút tức giận gầm lớn, “Nhanh chóng bước theo!”

Thất Thất giật mình, vội vàng hấp tấp đuổi theo. Chọc giận hắn thì không hay.

Lẽo đẽo theo sau, đi theo bước chân của hắn, lúc tới bên hồ, cuối cùng hắn
cũng dừng chân. Chắp tay ra sau, phẳng lặng như mặt hồ, trầm mặc không
nói.

Có phải cổ nhân thích cho người khác ngắm lưng không hả? Sẽ không phải lão gia ngài quẳng mất mặt trước chứ?

“Đại thần, đột nhiên gọi tiểu nhân là có đại sự gì sao?” Thấy hắn thật lâu
không nói, Thất Thất quyết định tự mình mở miệng trước.

Đệ Ngũ
Chiêu quay đầu sang, gò má tựa dao gọt đón nhận ánh mặt trời mùa đông,

bớt đi lạnh nhạt của ngày xưa, nhiều thêm vài phần hiền hòa.

Giống như biết cô đang ngắm nhìn, con ngươi sắc tím thăm thẳm chuyển tới, đối diện với cặp mắt trợn to của Thất Thất, không khỏi khẽ nhíu mày, “Lau
nước miếng đi.”

Thất Thất kinh hoảng, chẳng lẽ cô thấy đẹp nên sinh lòng mê đắm sao? Vội vàng đưa tay xoa xoa miệng, nhưng cái gì cũng không có.

“Anh dám gạt tôi.” Thất Thất oán trách trừng hắn, thấy hắn lặng lẽ kéo khóe môi, chép miệng nói: “Nhàm chán!”

“Có chuyện để nói.” Đệ Ngũ Uyên xoay người lại, gương mặt lạnh lùng mang theo chút hơi thở ấm áp.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đại thần đừng làm tôi sợ nữa! Gần đây tôi không
có làm chuyện gì xấu hết!” Thất Thất cả kinh thụt lùi về phía sau, hắn
còn nở nụ cười nữa chứ, đúng là chuyện lạ có một không hai.

Đệ
Ngũ Uyên ổn định lại gương mặt, nhẹ nhàng ho khan, “Tiểu Ngữ nói với ta
rồi, chuyện lần trước nàng ấy rơi xuống nước không quan hệ gì tới ngươi. Hơn nữa, Tử Vũ đã nhận tội, nói rằng ả tự chủ trương. Chuyện này oan
uổng cho ngươi rồi.”

“Sau đó thì sao?” Thất Thất tức giận nhìn hắn, đưa tay chỉ vào má trái, “Anh dùng sức tát bốp một cái, bây giờ vẫn còn đau đấy!”

“Thật sao?” Đệ Ngũ Uyên bước vọt qua, hai ngón tay nâng cằm cô, cúi đầu, hôn vào má trái của cô, “Bây giờ còn đau không?”

Thất Thất chấn động mạnh! Ai tới nói cho cô biết, Đệ Ngữ Uyên bị cái gì kích thích?!

Lui về sau hai bước như tránh rắn tránh rết, nghi hoặc nhìn hắn, “Chẳng lẽ… Anh là xuyên qua?”

Đệ Ngũ Uyên không trả lời cô, tiếp tục nói, “Tiểu Ngữ rất thích ngươi, ta nghĩ, ta sẽ thử tiếp nhận ngươi.”

Thất Thất nổi vạch đen, đây là muốn là gì? Cho các cô hai nữ hầu một phu? Nhưng cô hoàn toàn không có ý nghĩ đó!

“Tuy rằng ngươi kém tiểu Ngữ rất nhiều, tính cách có chút nóng nảy, lòng dạ
cũng không được tốt lắm. Nhưng nếu tiểu Ngữ thích ngươi, ta nghĩ, tất
nhiên ngươi phải có ưu điểm.”

Thất Thất cười lạnh, “Thật cảm ơn lời khen của anh.”

Đệ Ngũ Uyên gật đầu, con ngươi chuyển hướng sang mặt hồ, “Tiểu Ngữ đã mang thai con nối dõi của ta, việc lấy nàng ấy làm vợ không thể trì hoãn.
Bất quá, nhiều lần ta hướng bệ hạ xin chỉ, đều bị cự tuyệt.”

“Cho nên là?” Thất Thất híp mắt, thật muốn cầm kính hiển vi tới xem con người này có thể cặn bã tới mức độ nào.

“Ngươi và tiểu Ngữ thân thiết như hai tỷ muội, nên tới nói với bệ hạ đôi chút, để tiểu Ngữ và ngươi ngồi ngang hàng, cùng gả đến phủ thừa tướng.”

Nhìn hắn tim không đập nhanh mặt không đỏ nói ra điều kiện trơ tráo, tuy cô

là một fan nhân vật chính chân chính, vun vén cho nam nữ chính là chuyện cô tình nguyện làm. Nhưng bị người ép buộc làm, thật sự, cực kỳ khó
chịu!

Thất Thất đi tới, đẩy Đệ Ngũ Uyên tới bên hồ, ngửa đầu,
cười chói lọi, “Đại thần, anh nói gì, tôi cũng đều đồng ý, bất quá, có
một việc tôi muốn anh đáp ứng.”

Nghe thấy vậy, hai mắt Đệ Ngũ Uyên vụt sáng, “Nói đi, chỉ cần ta có thể làm, chắc chắn sẽ đồng ý với ngươi.”

“Tốt.” Khóe miệng Thất Thất khẽ động, cười lạnh, “Xin quay người đối diện hồ, không được cử động.”

Mặc dù Đệ Ngũ Uyên không hiểu cô muốn gì, nhưng vì tiểu Ngữ, đành làm theo. Nhìn cảnh vật đối diện hồ, sông núi lạnh lẽo, tuy hơi tiêu điều nhưng
lại có hương vị khác biệt.

Đột nhiên, bên hông nhói đau, liền bị người đá vào trong hồ.

Thất Thất nhìn gã nam chính nào đó bị mình một cước đá vào trong hồ, cười
to, “Bệnh tự luyến của anh đã vượt quá mức chịu đựng của tôi rồi, không
đạp anh xuống hồ, tôi sợ buổi tối tôi ngủ không nổi!”

“Cố! Nghê!
Thường!” Đệ Ngũ Uyên trồi đầu từ trong làn nước, nước hồ lạnh buốt thấm
ướt tóc hắn, có lẽ tức giận, sắc mặt càng thêm phần xanh đen, “Ngươi có
biết ngươi đang làm cái gì không?”

“Sao lại không biết?” Thất
Thất nhìn khinh thường hắn, “Còn nữa, đừng tiếp tực tự luyến nữa, tật
xấu này hết sức nguy hiểm! Còn anh, vẫn chưa lọt vào mắt tôi đâu.”

Dứt lời, không để ý tới người nào đó trong hồ đang nắm chặt quả đấm, xoay người trở về.

Ngẩng đầu, nhìn bầu trời hết sức trong xanh, Thất Thất cười thầm, quả nhiên tìm người xả bực, tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều.

Trở về Vân Thường cư, còn chưa ngồi xuống, đã thấy Đệ Ngũ Chiêu vội vã chạy vào.

Trên mặt vẫn đọng vài giọt mồ hôi, tay phải đang cầm một thanh kiếm gỗ. Vẻ
mặt lo lắng, giây phút nhìn thấy cô không xảy ra chuyện gì, lập tức nhẹ
nhõm.

Khoanh tay, ngạo mạn ngẩng đầu, “Tiện nhân! Không ngờ ngươi còn sống! Thế nào, gã thích khách kia không chỉnh đốn ngươi à?”

Thất Thất tiến lên vài bước, vươn tay ôm cu cậu vào lòng, nhéo mặt nó, “Nói
năng cẩn thận, quan tâm chị thì nói thẳng, tổn thương chị vui lắm sao.”


“Hừ!” Đệ Ngũ Chiêu muốn giãy giụa, nhưng sợ kiếm gỗ trong tay đả thương cô,
vội quẳng kiếm gỗ ra xa, kéo ra cái tay đang giày vò mặt nó, “Buông ta
ra! Không cho nắn bóp mặt ta!”

“Tiểu Chiêu, chị nhớ em muốn
chết!” Thất Thât ôm mặt thằng bé ra sức hôn nó một cái, mắt thấy mặt cu
cậu đỏ lên nhanh chóng, không khỏi ngạc nhiên nói, “Hử? Tiểu Chiêu, sao
hôm nay mặt em đỏ như vậy? Không phải là xấu hổ chứ…”

Nhìn ánh
mắt mập mờ của Thất Thất, Đệ Ngũ Chiêu đẩy cô ra, xoay người sang chỗ
khác, khó chịu ném lại cho cô bóng lưng, “Không biết xấu hổ!”

Bất chợt Thất Thất quay đầu thê lương, u oán nói, “Tiểu Chiêu…”

“Cái gì?” Đệ Ngũ Chiêu bất mãn lên tiếng, xoay đầu lại, phát hiện ánh mắt
của cô cực kỳ ưu thương, chẳng hề giống bộ dạng tùy tiện ngày thường
chút nào.

Lòng không tránh khỏi hơi hồi hộp, đi tới, “Sao vậy?”

“Nhan Lạc là con gái…” Thất Thất không nhìn thằng bé, nhìn ra ngoài cửa sổ, u oán nói, “Anh ấy lại là con gái…”

Tất nhiên Đệ Ngũ Chiêu nhớ tới cái tên võ công cực kỳ cao đã xách ngược
người nó, hơn nữa… Thằng bé quay đầu, nhìn gò má Thất Thất… Hắn còn là
người Thất Thất thích.

Nghĩ tới đây, Đệ Ngũ Chiêu không khỏi cắn răng nghiến lợi.

Hôm nay, đột nhiên nghe nói tên đó là con gái, bỗng dưng trong lòng có chút vui mừng. Nhưng nhìn dáng vẻ Thất Thất, đoán chắc không dễ chịu gì.

Suy nghĩ một chút, bĩu môi, khó chịu quay đầu, “Đừng nghĩ ngợi. Con gái thì con gái, thấy ngươi chẳng có chút sức sống nào, cho phép ngươi được hôn lên mặt ta.”

“Gì cơ?” Phút chốc Thất Thất lấy lại tinh thần, hai mắt lấp lánh ánh sáng.

“Hừ! Chỉ cho phép hôn một chút thôi!”

“Được!” Mặc dù miệng Thất Thất đồng ý, nhưng lại không có ý định làm thật.

Ngón tay vừa đụng vào khuôn mặt của thằng bé, liền thấy mặt nó nhanh chóng
đỏ, nhớ tới câu mỡ dâng tới miệng không ăn thì phí của giời.

Dùng sức hôn một cái, nhìn Đệ Ngũ Chiêu tựa như trút được gánh nặng thở ra
một hơi, cô cũng không dừng tay, tiếp tục hôn thêm cái nữa.

Đệ Ngũ Chiêu sững sờ, có chút phát giận, xoay đầu lại, “Sao ngươi…”

Hai môi đụng nhau, bốn mắt nhìn nhau. Thất Thất có nghĩ cũng không ngờ tới
cu cậu sẽ xoay đầu lại đột ngột, giật mình trợn to hai mắt. Trong lòng
cười lăn, đúng là lãi lớn!

Đệ Ngũ Chiêu đẩy cô ra, loạng choạng
lui về sau, hai mắt chớp chớp, lúng túng giống như không biết đối mặt

như thế nào, đây là lần thứ hai!!

Phồng má, lên án nhìn chằm chằm vào Thất Thất, đột nhiên ngồi thụp xuống đất, gào khóc.

Thất Thất sửng sốt, đây là đứa trẻ đáng yêu kiêu ngạo miệng luôn mắng tiện nhân sao?

“Tiểu Chiêu, đừng khóc, không phải là hôn vào môi một cái thôi sao.” Thất
Thất cố gắng kéo nó lên, “Không phải là chưa hôn bao giờ.”

Dường như càng nói, Đệ Ngũ Chiêu càng gào thét lợi hại hơn. Hất bỏ cánh tay đang duỗi ra của cô, sống chết không chịu đứng lên.

“Ui da! Tiểu Chiêu đại gia ơi, đừng khóc, em khóc chị sẽ nhức đầu!” Thất
Thất ngồi xổm trên mặt đất, nhìn nó la khóc om sòm, “Chị sai rồi, chị
thật sự biết lỗi rồi. Em muốn bao nhiêu kẹo hồ lô, chỉ cần nói số lượng, chị đồng ý hết.”

Đệ Ngũ Chiêu chau mày, nhưng kiên trì không để bị dụ dỗ, vẫn ngồi dưới đất gào khóc như cũ.

“Thế này vẫn không được sao?” Thất Thất nhăn nhó không hiểu, nếu như ngay cả kẹo hồ lô cũng không có tác dụng, vậy phải làm thế nào?

“Hay là thế này.” Thất Thất ngồi xổm trước mặt hắn, lại sát bên cạnh hắn, “Em hôn lại chị, chúng ta hòa?”

Gương mặt Đệ Ngũ Chiêu thoáng vặn vẹo, một tay đẩy cô ra, “Vô liêm sỉ!” Đẩy xong tiếp tục khóc.

“Được được, em cứ khóc đi, chị không quấy rầy em.” Thất Thất hoàn toàn bó tay chịu chết.

Đứng lên, mang ghế tới, bưng một bình trà, vừa thưởng thức trà vừa tò mò nhìn xem rốt cuộc nó còn khóc tới khi nào.

Ấy thế mà khóc hết hai canh giờ!! Mãi tới tận thời gian ăn trưa, Thất Thất vừa ăn đồ ngon, vừa nhìn xem thằng bé có thể khóc tới khi nào.

Vào lúc Thất Thất đang phấn khởi chiến đấu cái đùi gà, bất chợt, Đệ Ngũ Chiêu nhỏ giọng mở miệng, “Ta đói.”

Dứt lời, thằng bé đoạt lấy đùi gà trong tay cô, vài miếng đã gặm hơn phân nửa.

Thất Thất sửng sốt, “Không phải em đang khóc sao?”

Đệ Ngũ Chiêu oán trách trừng mắt nhìn cô, “Ta muốn ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì? Kẹo hồ lô hả?”

“Không phải ngươi hứa mỗi ngày mua cho ta kẹo hồ lô trước đấy rồi sao? Nhắc
đến, ngươi còn thiếu ta 12 xâu kẹo hồ lô.” Đệ Ngũ Chiêu oán hận nhìn cô, cặp mắt bởi vì vừa được nước mắt rửa sạch mà trở nên cực kỳ trong vắt.

“Hự…” Thất Thất không ngờ, nó vẫn nhớ, “Vậy điều kiện là gì?”

“Hiện tại ta chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ ra sẽ nói với ngươi.”

Thất Thất gật đầu, “Tùy em, chỉ cần đừng khóc nữa là được.”

Đệ Ngũ Chiêu gật đầu, cuối cùng đứng lên, bước nhanh tới trước bàn, cầm thức ăn trên bàn vội ăn, “Đói chết rồi.”

Nhíu mày nhìn Thất Thất vẫn ngẩn người tại chỗ, thằng bé tức giận nói, “Tiện nhân! Ngây ngốc gì chứ? Ngươi chưa đói sao?”

Thất Thất nổi vạch đen… Vậy mới phải, đây mới là tiểu Chiêu của ngày thường, đứa bé gào khóc vừa xong tuyệt đối là ảo giác của cô!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.