Đọc truyện Nữ Phụ Văn Của Anime – Chương 140: Mục Tiêu Nhiệm Vụ Cậu Là Aikết Thúcngoại Truyện
Chiaki vừa nhận được một lời tỏ tình từ cậu bạn tóc tím…
Cô không kịp nghĩ ngợi xem nó là thật hay giả mà vội vàng kiểm tra hệ thống…
Không có thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Tức là, mục tiêu nhiệm vụ cũng không phải cậu ấy!
Tại sao chứ? Chiaki đã hi vọng rất nhiều, rất rất nhiều mà…
Nhưng mà, đành chịu thôi…
Còn, việc mà cô cần làm bây giờ là gì nhỉ?
Shinsou vừa mới nói thích cô đấy!
Nên đáp lại ra sao đây?
– Shinsou, cảm ơn, và tớ cũng thích cậu!_ Chiaki chân thành mỉm cười và nói như thế…
Là thích cậu, thật sự đấy!
Nghe vậy, đôi mắt tam giác của cậu bạn tóc tím không khỏi mở to…
Có điều…
– Nhưng Shinsou, tớ đã nói rồi.
Làm ơn đừng thích tớ, sẽ không có kết quả đâu._ Đôi mắt xanh trong đột nhiên thẫm lại.
Chiaki nhẹ nhàng quay người và một nước bỏ đi…
Để lại Shinsou đứng sững ở đó…
Chiaki cứ như vậy mà bước, không một lần quay đầu lại…
Đúng vậy, cảm ơn vì tình cảm của cậu dành cho tôi, Shinsou!
Thế nhưng, đừng thích tôi, cậu rồi sẽ đau khổ đấy!
Thích một kẻ không tồn tại ở thời không này, để rồi quên mất đi toàn bộ ký ức…
Cảm giác đó, thật sự rất khó chịu…
Cho nên, Chiaki vẫn luôn cố gắng xa cách với mọi người…
Bởi vì, nếu như người càng thân cận thì sẽ càng khó mà quên đi được…
Đừng thích tôi, Shinsou! Một kẻ như tôi, không xứng để cậu thích!
Chính là thế, Chiaki chỉ là một kẻ dối trá, tiếp cận người khác với một mục đích duy nhất là lừa đi tình cảm của họ…
Một kẻ như cô, không có tư cách nhận bất cứ thứ tình cảm gì hết!
Chiaki rũ mi mắt, tiếp tục bước đi…
…………………………………………………………
Đêm phủ xuống, cô gái nào đó vẫn đang quanh quẩn tại sảnh của ký túc xá…
Hít một hơi thật sâu để cảm xúc lắng lại, Chiaki bước đến dãy phòng dành cho con trai…
Đi thẳng đến căn phòng mình nhắm, cô gái nhỏ gõ cửa…
Người mở cửa là một chàng trai với mái tóc hai màu…
Todoroki vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn vương hơi nước ra mở cửa có chút bất ngờ.
Cậu cứ nghĩ là có thằng bạn nào muốn mượn đồ nên mới cứ thế mà mở kia, ai ngờ lại là cô ấy chứ?
Chết rồi, vừa mới tắm xong, chắc đầu tóc quần áo mình đang lộn xộn lắm!
Nên mời cô ấy vào, nhưng phòng mình còn mấy thứ cần phải dọn.
Nhưng để cô ấy ở đây cũng không ổn…
Đầu óc xoay chuyển thành mấy đoàn rồi, nhưng thật may là cậu chàng nào đó có cái mặt than…
– Todoroki, nói thích tớ đi!_ Chiaki không có tâm tư để suy xét thấu đáo, cô lập tức nói như vậy…
Khiến cho chàng trai trẻ nào đó đơ ra…
Cậu vừa mới nghe thấy cái gì vậy?
Nhưng mà, ý của cô ấy là muốn cậu tỏ tình sao?
Để rồi cô ấy sẽ đồng ý?
Trống ngực của Todoroki đập rộn lên…
– Tôi thích cậu!_ Lời nói được thốt ra ngay lập tức…
Sau đó lâm vào một khoảng lặng…
Chiaki nhắm mắt và cố gắng để giữ bình tĩnh…
Sao vẫn chưa có vậy nhỉ? Todoroki đã tỏ tình rồi mà?
Mặc dù thực tế chỉ có mỗi mấy giây mấy phút, nhưng cả hai người đều cảm thấy dường như là rất lâu rồi!
“Tinh.
Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể trở về ngay lập tức!” Cuối cùng âm thanh của hệ thống cũng vang lên khiến cô gái nào đó thở phào…
A, thật may! Hóa ra mục tiêu nhiệm vụ quả nhiên là Todoroki…
Thật may vì cô đã lựa chọn đúng!
Lông mày đang nhíu lại của Chiaki giãn ra, cô thoải mái thở phào…
– Cảm ơn Todoroki.
Tớ cũng thích cậu.
Thế nhé, tớ về đây!_ Cô gái nhỏ mỉm cười trước khi quay người bỏ đi, nhanh đến mức Todoroki không kịp gọi lại…
Chàng trai nào đó vẫn chưa kịp nói câu nào, chỉ đành gãi gãi đầu và đóng cửa lại…
Thôi vậy, mai sẽ nói với cô ấy sau cũng được!
………………………………..
Chiaki chui vào phòng, đóng sập cửa lại, sau đó là dựa vào tường ngồi sụp xuống…
Xong việc rồi, mau dọn dẹp thôi!
Hôm nay sẽ hơi nhiều việc đây!
Cần phải cần thận dán mấy bức tranh trên tường này, cần phải phân loại mấy bức vẽ mà cô hay vẽ này, rồi phải đặt chúng vào thùng nữa…
Tiếp theo là…
Cô gái nhỏ ôm một thùng các tông trên tay, bắt đầu niệm chú…
Ánh sáng bạc sáng bừng căn phòng trong một khoảnh khác rồi tắt phụt…
11 giờ rồi, Chiaki sau khi đã chuyển “hàng” xong lúc này mới thở phào…
Sân thượng ơi, ta đến đây!
………………………….
Đêm nay trăng đúng là rất sáng!
Chiaki xõa tung mái tóc của mình, đứng trên sân thượng…
Mau rời khỏi thế giới này thôi…
Cơ thể cô gái nhỏ dần dần phát sáng rực rỡ…
Ánh sáng bàng bạc dịu dàng, như thể mặt trăng đang rót từng dòng chảy màu bạc lên người cô ấy vậy…
Sáng đến một độ sáng nhất định(nghe y như bóng đèn điện không bằng), đương nhiên là sẽ thiêu đốt…
Chiaki cúi đầu nhìn chân mình, nó đang tan ra rồi kìa…
Những bông tuyết đang dần dần bay theo gió!
Xinh đẹp và mỏng manh như vậy…
Vậy là…!cô sắp chết rồi!
Mỗi lần biến mất ở một thế giới, thì chính là chết rồi còn gì?
Thực ra thì cũng chẳng đau đớn mấy…
Nói đi cũng phải nói lại, Chiaki ở thế giới này cũng xấp xỉ ba năm nhỉ?
Ba năm mà xảy ra bao nhiêu là chuyện…
Chủ yếu thì chiến đấu là nhiều, bình yên có được phút giây?
Nhưng mà không sao, ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi!
Thế giới siêu năng lực này, tạm biệt nhé!
Chỉ còn 30 phút nữa là tất cả mọi thứ sẽ được reset lại toàn bộ!
Và cô…!cũng sẽ biến mất khỏi trí nhớ của mọi người…
Chiaki đã khẽ mỉm cười trước khi hoàn toàn biến mất khỏi đó vào lúc 11 giờ 30 phút tối!
Không hề nhận ra có một ánh mắt đã nhìn tường tận toàn bộ quá trình biến mất của mình…
…………………………………………
NGOẠI TRUYỆN SHNSOU:
Shinsou, từ tầng thượng của toàn nhà khoa phổ thông, đã chứng kiến được một điều không tưởng…
Cô gái tóc vàng kia, cô gái mà mới buổi chiều vừa bảo cậu không nên thích cô ấy, giờ thì lại biến mất ngay trước mặt cậu…
Vốn dĩ hôm nay Shinsou đã không ngủ được rồi.
Bị cô gái mình thích từ chối thì liệu có ăn no ngủ kỹ được không hả?
Thức muộn, không ngờ lại nghe thấy có âm thanh ngay trước cửa phòng mình.
Khi ra mở cửa thì không có người, chỉ có một thùng các tông nhỏ được đặt ngay trước cửa thôi!
Nó đựng cái gì vậy? Bên trên còn ghi là “gửi Shinsou” nữa chứ!
Có chút băn khoăn, chàng trai tóc tím bèn mang nó vào và mở ra…
Nhìn thấy tên người gửi, đôi mắt tam giác có chút mở to…
Chiaki, gửi cho cậu cái này làm gì nhỉ?
Nhìn thấy thứ bên trong hộp, lần này thì Shinsou thực sự không ngủ được rồi!
Ngủ không được, cậu bèn lần bước lên sân thượng hóng chút gió trời…
Và rồi với thị lực mười trên mười, chàng trai nào đó đã nhìn thấy toàn cảnh “biến thân” của cô gái kia…
Khoan, cái gì vậy?
Chiaki làm gì có cái năng lực nào như thế chứ?
Những cơn gió thổi qua bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, cuốn theo bông tuyết trắng lấp lánh trong đêm…
Shinsou vươn tay, một bông tuyết chao lượn và đậu xuống bàn tay của cậu…
Dưới nhiệt độ của bàn tay, bông tuyết lặng lẽ tan thành nước…
Shinsou chắc chắn là mình không nhìn nhầm, Chiaki thực sự đã tan biến hành những bông tuyết như thế này…
Ơ, không hợp lại nữa sao?
Cái năng lực quái quỷ gì thế này?
Này, cậu biến đi đâu rồi hả?
Chiaki, cậu đâu rồi?
Khi đồng hồ đã điểm mười hai giờ, cũng là lúc mọi thứ được cài lại một cách triệt để…
Đồng thời, khóa toàn bộ ký ức về Chiaki trong trí nhớ của mọi người…
Shinsou trở về phòng và nhìn thấy thùng các tông kia…
Bên trong nó, tất cả đều là tranh vẽ cậu…
Có những hình dáng ngày thường, hình dáng khi cậu mặc đồng phục chiến đấu, khi cậu chơi đùa cũng với những con mèo…
Tất cả, đều là vẽ cậu…
Tại sao chứ? Tại sao Chiaki lại làm thế?
Tại sao cậu lại đột nhiên biến mất?
Một giọt nước mắt lăn trên má của chàng trai tẩy não, rơi xuống tờ giấy vẽ cậu đang cầm trong tay…
Trong bức vẽ ấy, Shisou đang ôm một con mèo và nụ cười nhàn nhạt hiện hữu trên môi cậu…
Chiếc hộp nhạc nhỏ bẻ đặt trong góc thùng, bên trong đó là một bản đàn piano rất đỗi dịu dàng…
……………………………….
NGOẠI TRUYỆN LỚP 1-A:
Ngày hôm nay, hình như lớp thiếu một ai đó…
Mọi người khó có khi nào ngó quanh ngó quất!
Cái bàn nơi cuối lớp cạnh cửa sổ kia, lúc nào nó cũng trống thế hả?
Cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng cái gì đó là gì chứ?
Cho tới khi Momo phát hiện ra một căn phòng vốn dĩ phải là phòng trống lại có đồ ở trong đó!
Cả lớp tập trung lại, bắt đầu thử mở cửa…
Sau đó, tất cả bị khung cảnh bên trong đánh cho ngây ngẩn…
Ngập tràn trong căn phòng là những hình vẽ cả lớp, phủ kín!
Tường, tủ sách, sàn nhà, tất cả đều có những bức vẽ, và cả những lời nhắn ngắn nữa…
“Izuku, cậu là một chàng trai luôn cố gắng.
Tớ rất mến cậu!”
“Bakugou, cậu có hơi nóng tính như thực chất rất mạnh mẽ và tốt bụng.
Tớ mến cậu lắm!”
“Kirishima, cậu là một chàng trai luôn tiến lên phía trước.
Cậu rất đáng được quý mến đấy!”
Từng người một đều có một lời nhắn và vô số bức tranh, mỗi một người đều như thế…
Cả lớp học trầm trồ, họ tự hỏi là ai đã dày công làm điều này, tất cả mọi người đều được nhắc đến…
Những nét vẽ tỉ mẩn đầy chi tiết như vậy, rốt cuộc là ai chứ?
Trong khi đó, Todoroki nhìn đi nhìn lại căn phòng…
Cậu không nhìn nhầm, trong này không có tranh vẽ cậu…
Ai đó, không thích cậu đến mức ấy sao?
Todoroki ẩn ẩn cảm thấy mất mát, cho đến khi nhìn thấy một cái rương cỡ lớn được đặt ở góc phòng…
Cậu không khỏi tò mò bước đến đó…
Ở đó, có một mảnh giấy nhớ và một ổ khóa với hình thù đặc biệt…
“Dành cho người nào mở khóa được!”, cái ổ khóa có hình mặt trăng và ngôi sao…
Todoroki khó có khi nào hơi nheo mắt, chiếc dây chuyền trên cổ cậu…
Nó có trên cổ cậu từ khi nào ấy nhỉ? Shouto không biết, nhưng cậu không muốn tháo nó ra chút nào…
Bây giờ, cái ổ khóa kia, đôi mắt dị sắc khẽ thẫm lại…
Todoroki cẩn thận tháo sợ dây chuyền và áp mặt dây chuyền vào ổ khóa kia…
Nó trùng khớp, như thể vốn dĩ là một thể vậy…
Kinh koong…
Cùng với âm thanh dễ nghe, chiếc rương bật mở và vô số bức tranh từ trong đó tuôn ra…
Toàn bộ, hàng trăm hàng nghìn bức tranh được xếp tràn ra, ngập đầy trong chiếc rương vốn đã khá là to…
Tất cả, đều là tranh vẽ Todoroki…
Chàng trai với mái tóc hai màu ngạc nhiên đến sửng sốt…
Âm thanh đột ngột kia khiến cả lớp đều quay lại nơi đặt chiếc rương ấy, và rồi lại thêm một trận ồ à…
Mắt Shouto sáng rỡ, cậu không nghĩ số tranh vẽ mình lại nhiều đến vậy…
“Todoroki Shouto, cậu thực sự rất tốt và luôn quan tâm đến tớ.
Tớ thích cậu, rất thích, thích đến mức muốn cưới cậu đấy! Những thứ trong rương này là quà tặng cậu, cả những bức tranh trong phòng nữa, mọi người có thể thoải mái đem chúng vào phòng mình.
Cảm ơn tất cả các cậu vì những điều các cậu đã làm cho tớ, mặc dù có lẽ các cậu không còn nhớ nữa rồi.
Tạm biệt, lớp 1-A!” Trong mẩu giấy ấy, là một lời nhắn của một người mà chẳng ai quen biết…
Là ai vậy? Rốt cuộc thì ai mới là người đã vẽ những bức tranh này…
Trong chiếc rương gỗ kia, ngoài đống tranh vẽ, Shouto còn nhìn thấy một cái hộp nhạc nằm ở tận đáy rương…
Một hộp nhạc nho nhỏ và được trang trí đơn giản…
Cậu không nói với ai, vụng trộm che đi bằng những bức vẽ và mang nó về phòng mình…
Khi chỉ còn lại một người trong phòng, lúc này cậu mới mở nắp hộp…
Âm thanh vang lên, dìu dịu và mềm mại…
Như thể từng nốt nhạc đang kết thành một dải lụa chao lượn vậy…
Nhưng, tại sao bản nhạc này lại quen thuộc đến vậy?
……………………………..
NGOẠI TRUYỆN TOMURA:
Kể từ ngày hôm ấy, cô gái nhỏ không một lần xuất hiện trước mặt hắn nữa…
À không, có.
Ngay buổi tối ngày hôm ấy, Tomura nhận được một cái hộp các tông từ cô gái nhỏ cùng với lời nhắn là phải chờ một tuần nữa mới được mở hộp…
Đương nhiên nếu Tomura mà nghe theo thì hắn chính là một kẻ ngốc rồi!
Ngay ngày hôm sau, hắn đã xé toạc cái lớp băng dính ra…
Bên trong thùng các tông là rất nhiều, rất nhiều tranh vẽ hắn, cùng với một mẩu giấy nhắn và một cái hộp nhạc…
“Tomura, thực tình thì tôi hoàn toàn không quan tâm đến xuất thân, hành động hay việc anh là tội phạm đâu.
Điều tôi để ý là anh đã đối xử tốt với tôi, chỉ vậy là tôi đã vui lắm rồi.
Tomura, tôi hi vọng anh có thể hạnh phúc.
Và xin lỗi vì chỉ tạm biệt anh qua mẩu giấy này.
Tạm biệt, Tomura!”
Mảnh giấy kia khiến hắn cau mày…
Ý của cô ấy là sao chứ?
Thế nhưng, Tomura không phải băn khoăn lâu…
Ngày hôm sau, Akira hoàn toàn biến mất khỏi Liên minh tội phạm…
Tomura nghi ngờ bèn thử hỏi, nhưng không người nào có ký ức về cái tên con trai với nụ cười nửa miệng kia hết!
Không một người, như thể tên đó đã xóa sạch sự hiện diện của hắn vậy…
Đột nhiên, Tomura ẩn ẩn cảm thấy có điều gì đó không ổn…
Cái tên Akira kia và Chiaki có mối liên hệ đặc biệt, nếu như hắn biến mất…
Trong vụ đụng độ với lũ nhóc của trường học anh hùng kia, cái dự cảm không lành đó biến thành sự thật…
Tomura đã tìm mãi nhưng không thấy cái bóng dáng quen thuộc kia…
Và rồi, cái sự sợ hãi mơ hồ ấy bùng nổ khi hắn tra hỏi cái tên khốn tóc xanh đầu rêu kia…
Hắn ta nói rằng, hắn hoàn toàn không biết ai tên Chiaki…
Tomura run lên, hắn điên cuồng tìm kiếm…
Không có, không có, không chỗ nào có hết!
Chiaki, em đi đâu rồi? Tại sao em lại biến mất nữa?
Khoan đã…
Tại sao, hắn lại nói là “lại”?
Chiaki, rốt cuộc em đang ở nơi nào?