Đọc truyện Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ – Chương 142: Chiến hoàng thức tỉnh
Chúng nhân chú mục một đám người đến, đứng đầu là Đạo Đức Đạo Quân bình tĩnh nhìn xung quanh cảnh sắc bị tàn phá bừa bãi, nhưng trong lòng lại thầm than tiếc hận.
” Mục đạo hữu, có vài chuyện chúng ta cần làm rõ trước khi các ngươi rời đi.” Đạo Đức Đạo Quân chuyển dời ánh mắt lên người Mục Sinh, thấy đối phương im lặng đứng đó, hắn một tay ngoắc đám người phía sau.
Từ bên trong những lão quái vật đi ra, Mộ Tình Tình không hề một tia hoản sợ đi đến bên cạnh hai người Đạo Đức Đạo Quân cùng Thái Huyền.
” Nữ oa thân phận này ngươi cũng biết, nàng tố cáo ngươi cố ý che dấu yêu tộc bên trong tội đồ, không biết Mục đạo hữu có thể giải thích.” Đạo Đức Đạo Quân bình tĩnh lời nói nhưng lại khiến cho chúng tu sĩ nhao nháo tò mò đám người Mộ Ly.
” Yêu tộc, Thái Nhất tông vậy mà che dấu yêu tộc.”
” Không phải chứ, ta dùng linh nhãn cũng không ra được một tia yêu khí trên người họ phát ra.”
” Chẳng lẽ Mục tiền bối muốn cấu kết yêu tộc lật đỗ Thái Nhất tông.”
…..
” Sở Quân, ngươi chỉ nghe lời một phía từ nàng liền muốn đưa ra kết luận, ngươi khi nào thì hồ đồ như vậy.” Mục Sinh nói thẳng tên của Đạo Đức Đạo Quân mà không còn xưng hô đạo danh như những người khác, mặc dù lời nói đanh thép nhưng trong thâm tâm Mục Sinh liền biết đại cục khó bề thay đổi.
” Ta tin tưởng nàng vì nàng là Hạo Dương Chân Thể có thể tu luyện ra Hạo Dương Kim Tinh Hoả Nhãn để nhìn ra hư thực, huống hồ chi nàng cùng tiểu đồ đề của ngươi có nhiều lần giao chiến, trong lúc giao chiến đã sơ hở để nàng phát hiện.” Sở Quân mặt đối mặt với Mục Sinh, lại tiếp tục lên tiếng cắt lời:” Tuy nhiên chuyện này vốn dĩ thuộc sở quản của Thái Nhất tông ta không có quyền can thiệp, tuy nhiên đối phương là một mối nguy hiểm đối với toàn bộ tu chân giới.”
Sở Quân vừa dứt câu liền khiến xung quanh chúng tu sĩ phải ồ ngạc nhiên, không chỉ những tu sĩ tham gia thí luyện lần này mà ngay cả chúng cao tầng của các đại phái đều ngạc nhiên đánh giá Mộ Ly.
Mộ Ly sống lưng ớn lạnh như có một luồn điện chạy khắp khung xương nàng, bổng bản năng mách bảo nguy cơ ập đến, một tia sáng đánh lên ẩn núp thủ trạc trên tay nàng, khiến cho thủ trạc vỡ vụng thành bột phấn.
Sở Quân động tác quá nhanh khiến cho Mộ Ly hay thậm chí là Mục Sinh cũng trở tay không kịp.
Ngay khi thủ trạc bị phá hỏng, Mộ Ly yêu khí thoát ra khiến cho những người khác hoảng sợ.
” Kim đan kỳ yêu tu.”
” Yêu khí lại mạnh mẽ như vậy.”
” Trách không được bốn vị thành danh thiếu tông chủ lại không đánh lại nàng.”
” Chẳng lẽ Mục tiền bối cấu kết yêu tộc là thật.”
Mục Sinh sắc mặt tối sầm, thâm tâm lại tự trách bản thân không thể bảo vệ được đồ đệ của mình.
Mộ Ly thân phận Lưu Nhiên đám người đều biết nên không lấy làm ngạc nhiên, nhưng sắc mặt của Vân Đào lại khiến bọn họ ngoài ý muốn. ” Sở Quân cho dù nàng là yêu tộc thì sao, dù sao trong người nàng cũng có một phần nhân loại huyết thống.” Mục Sinh thẳng thừng không nể mặt Sở Quân, điều hắn cần làm là tìm mọi cách để bảo vệ Mộ Ly đám người an toàn rời khỏi đây, cho dù biết không thể cãi lý nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.
Mục Sinh lời nói khiến chúng tu sĩ đang hoảng hốt có phần đồng tình nhìn Mộ Ly chật vật, dù sao đi nữa không thể vì nàng có huyết thống của yêu tộc mà xua đuổi nàng.
” Mục Sinh ngươi giờ phút này vẫn còn bênh vực bao che cho nàng, ngươi biết rõ nàng là Thiên Cơ Miêu tộc, là một mối tai hoạ tiềm ẩn, nếu không tiêu diệt nàng Thiên Cơ Miêu tộc sẽ tái hiện thế gian.” Thái Huyền im hơi lặng tiếng lúc này lên tiếng.
” Nguy hiểm, Thiên Cơ Miêu tộc đã bị huỷ diệt, các ngươi nghĩ một mình nàng có thể huy diệt tu chân giới.” Mục Sinh hừ lạnh quay mặt sang bên khác.
” Hừ, nàng tuy có một mình nhưng trên người nàng nắm trong tay thập đại tuyệt trận có thể diệt sát cả vị diện này, ngươi không lo lắng sao.” Thái Huyền đưa ra những lý do mặc dù là chính nhân quân tử, nhưng Mục Sinh lại biết ý đồ của hắn là gì, tất cả mục đích cũng chỉ là mưu đồ độc bá của bọn hắn.
” Mục đạo hữu ngươi cứ tiếp tục ngoan cố như vậy e rằng chúng ta phải ra tay.” Sở Quân phất tay ngắt ngang lời của cả hai, một lời nói đã khiến cho cục diện càng thêm căng thẳng.
” Hừ, các ngươi vì muốn độc bá mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, ta Mục Sinh sẽ không để các ngươi chạm vào đồ đệ của ta một cộng tóc.” Mục Sinh kiêng quyết đối đầu, khí thế bộc phát như thuỷ triều kéo đến.
” Mục Sinh, ngươi sẽ hối hận vì việc làm hôm nay.” Sở Quân mặc dù bình tĩnh như không nóng giận nhưng trong thâm tâm lại nổi lên một tia băng hàn đầy sát ý.
” Chớ có lắm lời.” Mục Sinh phi thân bay lên, một chưởng đầy kim quang phật lực bồ ầm trước mặt Sở Quân.
” Thái Huyền các ngươi đi giải quyết những người còn lại.” Sở Quân nhìn Mục Sinh công kích liền an bày cho Thái Huyền bọn người hành động.
Khi nghe mệnh lệnh từ Sở Quân, người đầu tiên động thân lại là Lăng Tiêu chưởng môn.
Chỉ thấy Lăng Tiêu xuất ra phi kiếm, hàn kiếm sắc bén đến nổi khiến không khí mà phi kiếm đi qua đều xuất hiện hàn băng kết tinh.
” Cẩn thận.” Mục Dạ lên tiếng nhắc nhở đám người Mộ Ly phía sau, khi phi kiếm tiến đến, Mục Dạ xuất ra một tầng hoa lệ hào quang ngăn cản Lăng Tiêu phi kiếm.
Mục Dạ chỉ là kim đan kỳ không thể nào địch lại Lăng Tiêu, cảm thấy tình cảnh không tốt, Lưu Nhiên ôm lấy Mộ Ly sau đó cùng Tinh Vân hai người chạy trốn.
Bán sống bán chết chạy đi, nhưng ngay sau đó đám người Lưu Nhiệ cảm thấy thân thể không thể di chuyển, phía xa Thái Huyền chỉ một cái thuấn di đã đến trước mắt bọn họ. Thiên địa linh khí bị Thái Huyền dẫn động tạo thành một sức ép bao quanh lấy bốn người, khiến cho da thịt bọn họ đau đớn nứt nẽ, máu tươi cũng không ngừng theo đó chảy ra.
Trên lệch quá lớn, Mục Sinh muốn thuấn di quay sang chợ giúp cũng không thể, bất quá ngay lúc này, một cổ mạnh mẽ ma khí phá tan Thái Huyền thần thông.
” Thái Huyền lão nhi, ngươi muốn ức hiếp tiểu bảo bối của ta.” Một lão ấu phi thân bay ra, nhìn người đến khiến Thái Huyền hay Sở Quân đều kiêng kị.
” Thiên Ma lão tổ, ngươi đây là ý gì.” Thái Huyền nhíu mày nghi hoặc nhìn lão ấu phía trên.
” Vân nhi lại đây.” Thiên Ma lão tổ phất tay, khiến cho Vân Đào thân thể cấp tốc lành lại, theo thiên địa linh khí khống chế, thân thể Vân Đào nhanh chóng bay đến bên cạnh Thiên Ma lão tổ.
” Sư tổ ngươi sao lại đến đây.” Vân Đào ngạc nhiên khi nhìn thấy lão ấu.
” Nếu không đến đây thì ngươi đã bỏ mạng tại nơi này.” Thiên Ma lão tổ rõ đầu lên Vân Đào, ánh mắt từ ái đó cho thấy người rất sủng ái Vân Đào.
” Không nói đến chuyện này, sư tổ mau mau giúp bọn họ.” Vân Đào sốt ruột nhìn Mộ Ly đám người bên dưới, mặc dù nàng cùng Mộ Ly không quan hệ quá sâu nặng, nhưng chí ít ở trong Thái Nhất tông Mộ Ly là người mà nàng coi trọng.
” Nha đầu ta không thể.” Thiên Ma lão tổ thở dài, an ủi nàng: ” có những chuyện ta không thể ra tay, chúng ta nên rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.”
Thiên Ma lão tổ không cho Vân Đào nói tiếp, chỉ thấy nàng một tay phất đi liền mang theo Vân Đào biến mất trong lỗ đen không gian.
Nhìn hai người rời đi Thái Huyền âm thầm thở ra, ánh mắt ngoan độc nhìn về Mộ Ly ba người.
Một bàn tay tạo thành từ cuồng bạo linh lực đánh xuống, cả ba bên dưới như bị bầu trời đè xuống trên đầu mình.
” Ta sẽ chết tại đây sao, đây là kết quả khi ta đối đầu với nàng sao.” Mộ Ly hai mắt trừng nhìn, nàng vô lực trước thực lực áp đảo này, nhưng Mộ Ly không hối hận, nàng không hối hận những gì mình đã làm, cho dù hôm nay phải chết, thì nàng cũng mãng nguyện khi chết bên cạnh những người luôn bên cạnh mình.
Khi Mộ Ly vô lực đứng nhìn, nàng cảm thấy thân thể bị xiết chặc bởi bàn tay của Lưu Nhiên, khi ngước nhìn lên khuôn mặt góc cạnh đó, nàng nhìn ra được hắn không muốn rời xa mình.
Mộ Ly hai mắt chợt co rút lại, Lưu Nhiên hai mắt bổng trở nên vô thần, nàng không biết được, khi đứng trước sinh tử ranh giới, tận sâu trong linh hồn của Lưu Nhiên kịch liệt run động.
Linh hồn xiềng xích tầng tầng bao quanh một điểm sáng, khi cảm nhận được chủ thể cảm xúc, luồng ánh sáng như muốn phá tan xiềng xích giam cầm.
” Gầm.”
Bạo lệ hơi thở bổng bộc phát từ thân thể Lưu Nhiên mà ra, khiến cho Thái Huyền công kích bị đánh tan không còn.
Buôn xuôi Mộ Ly thân thể, Lưu Nhiên hư phù bay lên, khi linh lực tăng cao nhanh chóng, từ trúc cơ lên đến kim đan, thậm chí là vượt qua kim đan bình chướng tiến nhập nguyên anh, nhưng nó không dừng lại ở đó, tu vi Lưu Nhiên thậm chí kéo đến Hoá Thần đỉnh phong mới dừng lại.
Một luồn kí ức từ trong linh hồn chỗ sâu phát ra, Lưu Nhiên hai mắt vô thần dần lấy lại tỉnh táo.
” Phóng ấn giải phóng nhanh vậy sao.” Dường như là hai người khác biệt, Lưu Nhiên lúc này mang theo phần lạnh lùng hơn lúc trước, thậm chí khí chất nghiên trời lệch đất biến hoá, một loại đế vương khí chất mà chưa từng ai có được.
” Ta, Chiến Hoàng đã trở lại.” Lưu Nhiên ngửa mặt lên trời hống to, khí thế sặc mùi chiến ý khiến chúng nhân phải khiếp sợ.
” Ngươi rốt cuộc là ai.” Bên dưới Mộ Ly lấy nhanh bình tĩnh, lo lắng cho Lưu Nhiên khi nhìn trước mắt một người hoàn toàn xa lạ.
Tg: bình chọn cho mình có động lực nào, team Lưu Nhiên nhé.????