Đọc truyện Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền – Chương 2020
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Bởi vì khu Tinh Quang nằm ở ngoại ô, cách văn phòng của Phó thị ở trong trung tâm thương mại CBD khá xa, nên khi Nguyễn Ấu San cùng Diệp Chấp đến công ty giải trí Tinh Xán, công ty con có 50% cổ phần thuộc về Phó thị, thì đã là 8 rưỡi sáng rồi.
Người đại diện Ngô Duyệt của Nguyễn Ấu San đã chờ sẵn, hai người cùng đi vào, bên trong còn có cánh tay phải Hứa Thịnh của Phó Thuân Viêm.
Hứa Thịnh nhận ra người đi cùng với Nguyễn Ấu San đến kết thúc hợp đồng, là Diệp Chấp – trợ thủ đắc lực của Thẩm Túc.
Hứa Thịnh trong lòng liền hiểu rõ, chuyện Nguyễn Ấu San kết thúc hợp đồng với Tinh Xán ngày hôm nay không thể thay đổi được nữa.
Nếu chỉ có một mình Nguyễn Ấu San, bọn họ còn có thể thử chơi chút chiêu trò với cô, ví dụ như thoả thuận trao cho cô chút tài nguyên nhìn có vẻ hấp dẫn nhưng không khác nào hố sâu để làm cô từ bỏ việc hoá giải hợp đồng chẳng hạn.
Nhưng mà cái loại chiêu trò này, nếu đem bày ra trước mặt một người như Diệp Chấp thì có khác nào không còn cần mặt mũi nữa.
Hứa Thịnh liền nhắn tin trên wechat cho Phó Thuân Viêm.
Ở bên kia, tại công ty Thẩm thị, trong phòng họp, Phó Thuân Viêm ngồi gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, nhìn chứng cứ trốn thuế có nguy cơ làm ảnh hưởng đến Phó thị trước mặt mình.
Trên gương mặt điển trai của gã hiện lên nét âm trầm, nhìn Thẩm Túc ngồi ở phía đối diện: “A Túc, chúng ta quen nhau từ nhỏ, tình cảm nhiều năm như thế, cậu cớ gì chỉ vì một tình nhân nhỏ bé mà…
Không, là tình nhân giả mới đúng chứ.
Tại sao chỉ vì người dưng mà nhất định phải cùng tôi giằng co tới mức này?
Nếu như Nguyễn Ấu San thật sự tốt tính thì cũng không nói, nhưng cậu có biết trong buổi họp thường niên lần trước, cô ta cố tình cầm ly rượu đổ lên người tôi.
Cậu có biết, người cô ta nhắm đến ban đầu là tôi không?”
Lúc này, Thẩm Túc có phản ứng: “Nếu cậu đã nói như thế.” Nói đoạn, Thẩm Túc ra hiệu cho trợ lý đứng bên cạnh đặt lên bàn một tệp hồ sơ, đưa tới trước mặt Phó Thuân Viêm.
Phía trên là bằng chứng Tô Mạn Nhu ba lần cố ý tạo cơ hội để “ngẫu nhiên” tiếp xúc với Phó Thuân Viêm, còn có cả hình ảnh vào video chứng minh sau khi bị Thẩm Túc cự tuyệt, cô ta cứ dây dưa mãi không thôi.
Mốc thời gian là trước khi quen biết Phó Thuân Viêm.
Nhưng mà, sau khi đã qua lại với Phó Thuân Viêm rồi, Tô Mạn Nhu cũng giở trò tương tự với Phó Việt Hành, cũng “ngẫu nhiên” gặp gỡ rồi còn làm ba cái trò lơ đãng trêu chọc, không khác gì những trò đã từng dùng qua với Thẩm Túc và Phó Thuân Viêm.
Mà trong lúc cô ta và Phó Thuân Viêm còn đang quen nhau, cô ta ở quán bar, lại “ngẫu nhiên” gặp được phú nhị đại ăn chơi trác táng Đoạn Á Huy, hai người cũng từng có một thời gian dây dưa không dứt.
Tô Mạn Nhu giả vờ “trong lúc lơ đãng” làm rơi vòng cổ, Đoạn Á Huy nhặt được, lấy cớ nhặt được của rơi trả lại người mất, chủ động muốn tìm cô ta, kết quả lại vô tình gặp lại Tô Mạn Nhu ở chương trình tuyển chọn kia.
Bây giờ, fanclub của Tô Mạn Nhu chính là do Đoạn Á Huy một tay thành lập nên.
Thẩm Túc nhàn nhạt nói: “Chừng này chứng cứ này là do tôi tìm được, tất nhiên cũng có những lúc không theo dõi cô ta.
Nếu theo dõi hết, chắc chắn sẽ tìm ra thêm được nhiều bằng chứng khác.”
Nguyễn Ấu San chỉ nói với anh về chuyện của Tô Mạn Nhu và Phó Thuân Viêm, còn chuyện của Tô Mạn Nhu và Phó Việt Hành thì không nhắc đến.
Nhưng lúc Thẩm Túc đi thăm ban cô đã bắt gặp Nguyễn Ấu San “thì thầm” gì đó với Phó Việt Hành, sau đó Phó Việt Hành tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn đánh người.
Thẩm Túc cảm thấy chuyện này chắc còn có ẩn tình phía sau, cho nên Nguyễn Ấu San mới không nói hết cho anh biết.
Phó Việt Hành vậy mà cũng dám muốn đánh bạn nhỏ nhà anh, thằng nhóc này có còn là đàn ông không chứ?
Thử động tí coi, anh nhất định sẽ lôi đầu Phó Việt Hành tới đây “nói chuyện”.
Mà Phó Việt Hành coi như cũng biết điều, ở trước mặt Thẩm Túc không dám nói dối, chuyện gì cũng thành thật khai báo.
Phó Việt Hành cũng không có ý định tranh giành gì với anh của mình.
Bây giờ, việc duy nhất anh ta có thể làm là tìm mọi cách tránh mặt Tô Mạn Nhu, bởi vì anh ta phát hiện bản thân ở bên cạnh Tô Mạn Nhu lâu quá nên đã sinh ra chút cảm tình.
Đợi cách xa cô ta đủ lâu, lý trí quay về đánh bại cái ý nghĩ “không hợp lễ nghi” kia thì chút dao động kia cũng sẽ bị dẹp bỏ thôi.
Thẩm Túc đoán là, Nguyễn Ấu San biết điều này chính là nhờ người bạn hacker không tiện nói tên kia nói cho cô nghe.
Chắc là cô tự cho mình thông minh, có đủ sức để đối phó với Phó Việt Hành nên mới không nói cho anh biết.
Thẩm Túc lúc vừa rời khỏi khu Tinh Quang đã liền cho người đi điều tra Tô Mạn Nhu rồi.
Không ngờ rằng, càng điều tra càng lộ ra nhiều điều như thế.
Những thủ đoạn mà Tô Mạn Nhu dùng thật ra cũng không phải quá xuất sắc, nhưng dường như trên người cô ta có một loại thần lực kỳ bí gì đó, người đàn ông nào nhìn thấy cô ta cũng chết mê chết mệt.
Cô ta vừa qua lại với Phó Thuân Viêm, lại còn dây dưa với Đoạn Á Huy, sau đó còn thả thính Phó Việt Hành nữa.
Nếu không có Nguyễn Ấu San nhúng tay vào, Phó Việt Hành bây giờ không chừng đã hãm sâu vào hố bùn này rồi.
Thẩm Túc nói: “Tôi và Nguyễn Ấu San dù sao cũng chỉ là tình nhân hờ của nhau, tôi cũng không để ý đến quá khứ của cô ấy.
Quả thật cô ấy trước kia có ý định lợi dụng tôi, nhưng cuối cùng cũng không thành công, nhưng cũng không nháo thành thế này.”
Sau khi Nguyễn Ấu San vào phòng anh, bản thân cô cũng tự giác bước ra.
Có thể dừng cương trước vực thẳm, biết quay đầu khi lầm đường, thậm chí còn không chịu khuất phục trước quy tắc ngầm của giới giải trí, chấp nhận giằng co với phú nhị đại Phó Thuân Viêm ở địa vị cao hơn cô rất nhiều, chừng đó đã đủ chứng minh Nguyễn Ấu San là một người vô cùng có lòng kiên trì.
Thẩm Túc lạnh lùng nói: “Nhưng mà A Viêm, tôi và cậu không giống nhau.
Giữa tôi và Tô Mạn Nhu chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Đơn giản chỉ là cô ta muốn làm tình nhân của tôi, nhưng không thành công.
Ngược lại, cậu lại vì một người phụ nữ nham hiểm như thế mà ghi hận với tôi, cậu có bao giờ nghĩ đến tình cảm nhiều năm giữa chúng ta chưa?”
Phó Thuân Viêm mặt mày đen kịt: “Tôi làm sao biết được cậu làm cách nào mà có mấy thứ này? Làm sao biết được cậu đang không cố ý lừa tôi?”
Thẩm Túc cũng không tức giận khi bản thân bị nghi ngờ: “Những cái này tôi sẽ gửi cho cậu, cậu có thể cầm đi giám định xem có phải bằng chứng giả hay không.
Nhưng tốt nhất là cậu cũng nên cho người đi điều tra thử đi.”
Phó Thuân Viêm trong lòng cũng đã bán tín bán nghi rồi.
Thẩm Túc từ trước đến nay đều vô cùng căm ghét việc ác ý lừa gạt người khác, vì thế, bản thân công ty công nghệ của anh còn nghiên cứu máy phát hiện nói dối nữa.
Cho nên chuyện này Thẩm Túc chắc chắn không phải đang bày trò lừa gạt gã.
Nói gã không tin Thẩm Túc không bằng nói gã không dám tin vào bản thân mình.
Gã nghĩ rằng Tô Mạn Nhu là một người con gái thanh thuần bảo thủ, vậy mà cô ta đã ngang nhiên lừa gạt tình cảm của gã bấy lâu nay.
Gã quả thật đã nảy sinh tình cảm thật lòng, cũng muốn tính đến chuyện dài lâu với cô ta.
Vậy mà cô ta ở bên cạnh gã còn qua lại với người đàn ông khác.
Cô ta thậm chí còn dám thả thính với em trai của gã nữa!!
Tuy rằng gã chưa nghĩ đến chuyện cưới xin gì, bởi vì cô ta xuất thân thấp hèn, không hợp để làm vợ của gã, chỉ có thể làm tình nhân không danh phận thôi, nhưng ngoại trừ giấy hôn thú ra, cái gì gã cũng có thể cho cho cô ta, cô ta còn chê không đủ sao?
Bản thân Phó Thuân Viêm cũng đã từng có rất nhiều tình nhân, thậm chí có thời gian một lúc cặp kè vài ba người nữa…
Những lần đó cũng chỉ là quan hệ thể xác thôi mà, không hề có tình cảm gì cả.
Gã đối với Tô Mạn Nhu không giống như thế, lần này là gã thật sự rung động.
Gã vì cô ta mà cắt đứt toàn bộ với những tình nhân trước đây, lúc cô ta không ở bên cạnh gã, gã còn chủ động thủ thân như ngọc, không có đi tìm phụ nữ bên ngoài.
Không có người đàn ông nào chấp nhận được việc trên đầu mọc một bãi cỏ xanh bất tận được.
Dù cho hắn cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng loại chuyện này cũng không thể chấp nhận được.
Thẩm Túc cũng không định nói mãi chuyện của Tô Mạn Nhu, để Phó Thuân Viêm tự mình đi kiểm chứng là đủ rồi.
Anh gõ gõ vào chứng cứ trốn thuế: “Nếu Phó thị chủ động nộp bù số thuế còn thiếu, tôi cũng có thể xem như chưa từng thấy hồ sơ này.”
Phó Thuân Viêm miễn cưỡng đè nén cảm xúc bị cắm sừng lại, trầm giọng mà nói: “A Túc, cậu nói không có liên quan gì đến Nguyễn Ấu San, vậy mà bây giờ vì cô ta mà đối xử với tôi thế này ư?”
Bộ hồ sơ này là từ tay Nguyễn Ấu San mà ra, nếu cô thật sự đem chúng đưa cho phía phóng viên, Phó thị vẫn có biện pháp để ngăn chặn, dù có bị đưa tin cũng có thể dập tắt được, còn có thể thông báo là có người cố ý bôi xấu.
Nhưng lần này Thẩm Túc là người nắm giữ chúng, muốn đem Phó thị sát nhập vào Thẩm thị, hai chuyện này không hề giống nhau.
Thẩm Túc: “Là cậu đã bày trò với tôi trước.
Đúng là vì nể tình cảm trước đây, nên bây giờ cậu mới đồng ý cho Nguyễn Ấu San huỷ hợp đồng, mới ngồi đây lúc này để nói chuyện với tôi.”
Nếu không, bộ hồ sơ này đã được đưa tới cửa các cơ quan có thẩm quyền, nhất định sẽ được xử lý công bằng, Phó thị có 10 cái đầu cũng không giải quyết được.
Phó Thuân Viêm nhận được tin cuộc gọi từ Hứa Thịnh.
Lúc trước, Hứa Thịnh có gửi tin nhắn cho gã, Phó Thuân Viêm không trả lời, nên anh ta gọi điện qua.
Phó Thuân Viêm trước khi qua đây đã có dặn dò, nếu không được gã cho phép, không được ký giải ước hợp đồng với Nguyễn Ấu San, phải tìm cách níu kéo cô ở lại.
Nhưng người đi cùng Nguyễn Ấu San lại là Diệp Chấp.
Hứa Thịnh cùng Ngô Duyệt mới lâm trận được vài phút đã bị Diệp Chấp đánh gãy hết, yêu cầu anh ta phải gọi điện cho Phó Thuân Viêm xác nhận lần cuối.
Phó Thuân Viêm siết chặt tay, gằn giọng nói mấy chữ với Hứa Thịnh: “Để cô ta giải ước đi.”
Gã mà không cho huỷ hợp đồng, kiểu gì Thẩm Túc cũng sẽ đem chuyện này ra toà, cuối cùng cũng chỉ là bồi thường vài ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng mà thôi.
Thẩm Túc có thể vì Nguyễn Ấu San mà ra mặt giải quyết chuyện này, cũng không tiếc gì cùng gã đối đầu, nếu gã còn kéo dài chuyện huỷ hợp đồng của Nguyễn Ấu San, thật sự cầm một ngàn vạn kia của Thẩm Túc, tình cảm bạn bè chừng đó năm coi như không còn nữa, hai người sẽ trở thành đối thủ của nhau.
Thẩm thị là đại gia số một Nam Thành, nằm trong top 5 những người giàu nhất cả nước.
Còn Phó thị, cùng lắm cũng chỉ là nằm trong top 10 của Nam Thành mà thôi.
Gã có thể chấp nhận bất hoà với Thẩm Túc, nhưng không thể nào đối đầu được với anh.
Mặt khác, ở bên giải trí Tinh Xán.
Nguyễn Ấu San nhìn Hứa Thịnh gọi điện cho Phó Thuân Viêm xong, không nói nhiều lời, trực tiếp lấy thoả thuận huỷ hợp đồng ra, đưa cho tổng giám đốc của Tinh Xán ký vào.
Diệp Chấp đọc hợp đồng lại một lần nữa, xác nhận không có bất kỳ lỗ hổng nào trong đó, mới đưa cho Nguyễn Ấu San ký tên vào.
Hai mươi phút, thành công huỷ hợp đồng.
Vừa mới vào thang máy, Diệp Chấp đã gửi tin nhắn báo cho Thẩm Túc.
Nguyễn Ấu San ngồi trên xe cùng Diệp Chấp, chuẩn bị đi đến địa điểm thứ hai – công ty mỹ phẩm XX.
Thời gian vừa vặn 9 giờ, không lệch ra khỏi dự tính của Thẩm Túc chút nào.
Xe vừa mới ra khỏi bãi đậu, rời khỏi toà nhà Phó thị, Nguyễn Ấu San đã hưng phấn nói: “Trợ lý Diệp hồi này quá sức ngầu luôn! Tên Hứa Thịnh kia bị anh đè bẹp hoàn toàn luôn đó.”
Diệp Chấp đưa tay đẩy gọng kính, mỉm cười: “Là nhờ Thẩm tổng lợi hại thôi.
Ngài ấy đã khiến cho Phó Thuân Viêm không dám không cùng cô huỷ hợp đồng.”
Hơn nữa, sau khi Diệp Chấp báo tin Nguyễn Ấu San đã huỷ hợp đồng thành công, Thẩm Túc hẳn là cũng bắt đầu muốn nói chuyện huỷ hợp tác với Phó thị rồi.
Thẩm thị trước đây đã cân nhắc đến chuyện đình chỉ hợp tác rồi, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
***
Tại Thẩm thị, vẫn trong phòng họp đó.
Phó Thuân Viêm nhịn không được mà đứng phắt lên, hung hăng nện một phát lên bàn: “Thẩm Túc, cậu một hai phải tuyệt tình như thế sao? Cậu có biết là nếu cùng Thẩm thị ngưng hợp tác, nguyên khí của Phó thị sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, còn lớn hơn cả việc phải đóng bù thuế đến mức nào không hả?”
Đóng thuế quá hạn chỉ mất 100 triệu là cùng, nhưng ngừng hợp tác với Thẩm thị thì chắc chắn sẽ bị lỗ 1 tỷ!
Nếu Thẩm thị đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thì thôi cũng không có gì để nói nữa, nhưng đằng này Thẩm Túc không hề có ý định bồi thường.
Như thế này so với ăn cướp còn tàn nhẫn hơn!
Thẩm Túc mặt không đổi sắc, chỉ nói: “Cậu có thể lựa chọn không đồng ý.
Tôi đây cũng có thể làm một chút động tác khiến cho Phó thị vi phạm hợp đồng trước, Thẩm thị lúc đó nhắc lại chuyện này một lần nữa, hai bên cùng nhau chấm dứt gọn gàng.”
Nếu Phó thị bị lộ tin trốn thuế, bởi vì hình ảnh cùng danh dự của xí nghiệp Phó thị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, làm ảnh hưởng trực tiếp đến các hạng mục đầu tư, Thẩm thị vì để kịp thời ngăn chặn thiệt hại nên đề nghị ngừng hợp tác.
Điều này hoàn toàn hợp tình hợp lý, Phó thị có khi còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng với Thẩm thị nữa là.
Như vậy, tổn thất của Phó thị chỉ có hơn chứ không ít đi.
Mà quan trọng hơn nữa, danh dự bị huỷ hoại, muốn níu kéo lại là một chuyện rất khó.
Có muốn khôi phục lại đi chăng nữa thì cái ghế tổng tài này của Phó Thuân Viêm chắc chắn cũng không thể ngồi được.
Phó Thuân Viêm:…
Mẹ nó!
Gã bây giờ vô cùng hối hận, Tô Mạn Nhu quả nhiên là hồng nhan hoạ thuỷ, là điềm xấu mà.
Lừa gạt tình cảm đã đành, lại còn khiến cho gã có nguy cơ bị tổn thất một khoản lớn như thế, hạ thấp địa vị của gã trong giới, khiến danh dự cũng bị ảnh hưởng.
Người đàn bà Tô Mạn Nhu còn cố tình lừa gạt tình cảm của gã…
quả thật đáng chết!
Phó Thuân Viêm dù không muốn, nhưng cũng không thể không nghĩ cho Phó thị, đành phải ký hợp đồng đình chỉ hợp tác với Thẩm thị.
Phó Thuân Viêm lúc qua đây tưởng rằng chỉ cần nói ít lời tàn nhẫn là xong.
Ai ngờ, Thẩm Túc vậy mà không hề khinh bỉ Nguyễn Ấu San bối cảnh tầm thường, nếu bây giờ gã làm cho Thẩm Túc khó chịu, Thẩm thị chỉ cần cố ý đoạt đi một vài hạng mục của Phó thị thôi là đủ để khiến cho tình cảnh của gã càng thêm gian nan, không thể ngóc đầu lên nổi.
Phó Thuân Viêm mặt mũi vô cùng khó coi mà rời khỏi Thẩm thị.
Thư ký Lâm Đạt cảm thấy hơi khó hiểu, hỏi Thẩm Túc: “Thẩm tổng, đột nhiên ngừng hợp tác với Phó thị, bản thân chúng ta tổn thất cũng không nhỏ, ít nhất là lỗ năm ngàn vạn…
Rõ ràng là ngài không cần phải đem những thứ này ra mà đối chấp với Phó tổng mà.
Để cho cô Nguyễn bên kia bồi thường một ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng mới chính là cách giải quyết có thiệt hại thấp nhất.”
Thẩm Túc: “Trên người cô có một vạn tệ, lúc trời thật nóng, cô có thể dùng một tệ đó mua một ly nước đá, nhưng cũng có thể dùng 5 đồng để mua một cây kem đậu, khiến bản thân giải nhiệt.
Bản thân cô thích ăn kem đậu xanh, vậy thì cô sẽ chọn mua cái gì?”
Lâm Đạt: “Đương nhiên là mua kem đậu xanh!”
Thẩm Túc: “Đúng thế, tôi vừa rồi chính là mới mua một cây kem đậu xanh.”
Phải tiếp tục hợp tác với Phó Thuân Viêm làm anh khó chịu, chịu tổn thất một chút đổi lấy sự vui vẻ, đương nhiên là một việc đáng làm.
Lâm Đạt:….
Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi.
Trong mắt người có tài sản trăm tỷ như Thẩm Túc mà nói, năm ngàn vạn có khác nào năm đồng đâu chứ?
Niềm vui của kẻ có tiền, cô từ chối hiểu!
***
Tại studio chụp ảnh quảng cáo.
Nguyễn Ấu San đang đứng tẩy trang.
Kể từ khi xuyên qua đến bây giờ, cô vẫn luôn chú ý đến việc duy trì da dẻ, luôn ngủ sớm dậy sớm, nên làn da kém sắc trước đây cũng được cải thiện đáng kể.
Vốn dĩ chỉ mới có mười tám, mười chín tuổi thôi, da mặt cũng rất trắng trẻo, đàn hồi.
Nhân viên trang điểm nói: “Cô Nguyễn có làn da đẹp ghê đó, ai làm công tác hậu kỳ chắc là đỡ việc lắm nè.”
Mấu chốt là, Nguyễn Ấu San bên ngoài còn đẹp hơn trên hình nữa! Nhân viên trang điểm vô cùng thích làm việc với những người như thế này.
Nhiếp ảnh gia cũng khen không ngừng, cảm thấy Nguyễn Ấu San không hề giống một người mới chưa xuất đạo, cảm giác của cô với ống kính vô cùng tốt.
Cả một buổi sáng chụp ảnh coi như kết thúc thuận lợi.
Đến giữa trưa 12 giờ, vào giờ cơm trưa, Nguyễn Ấu San cùng nhân viên công tác cùng nhau ngồi ăn cơm hộp.
Buổi chiều vẫn còn phải quay video quảng cáo, vì để duy trình hình thể, Nguyễn Ấu San cũng không dám ăn nhiều, chỉ lấp bụng thôi.
Lúc này, chắc là Thẩm Túc cũng đang nghỉ trưa rồi.
Nguyễn Ấu San mở điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Túc: “Ba Thẩm, để em nói cho anh biết, tiền quảng cáo mặt nạ lần này là 50 vạn đó! Là 50 vạn lận đó! Vui ghê!”
“Để con gái tặng cho ba Thẩm một món quà nào! Anh có thích cái gì không? Đương nhiên, không được quá mắc tiền, em chỉ có 40 vạn để mua quà thôi.
Em muốn để dành lại một chút tiền ăn cơm, miễn cho sau này anh trừ sạch lương của em không có tiền tiêu.”
Đã không còn bị trói buộc bởi Tinh Xán, tiền này hoàn toàn thuộc về Nguyễn Ấu San.
Cô có thể tiếp tục dự thi, thuận lợi huỷ hợp đồng, ít nhiều cũng nhờ Thẩm Túc.
Cô không thể chỉ cảm ơn suông được, phải có hành động biểu lộ tình cảm chứ.
Nhưng mà cô chưa bao giờ tặng quà cho đàn ông trẻ tuổi bao giờ, để tránh phí tiền mua đồ mà người nhận không thích, chi bằng hỏi luôn ý kiến của Thẩm lão đại!
Thẩm Túc rất nhanh đã nhắn lại: “Giờ tự kiếm tiền được rồi, cũng không sợ bị trừ lương nữa, nên có thể tuỳ tiện gọi ba sao?”
Nguyễn Ấu San: Chết, bị phát hiện….
Lão đại quả thật gắt ghê.
Nói thế nhưng Nguyễn Ấu San vẫn vui vẻ mà sửa lại: “Thẩm tiên sinh, sai trọng điểm rồi, trọng điểm là anh có muốn nhận quà không? Chiều nay em quay quảng cáo xong, chắc là có khoảng 2 tiếng rảnh rỗi để đi mua quà cho anh đó.
Sau này có muốn em đi mua thì em cũng không đi được đâu!”
Thẩm Túc: “Không cần tặng quà, em cứ để tiền đó dùng đi.”
Bạn nhỏ kiếm ra tiền liền nghĩ đến anh đầu tiên, còn định đem 80% số tiền kiếm được mua quà cho anh, phần tâm ý này anh nhận là được rồi.
Thẩm tổng cảm thấy so với việc ký bỏ hạng mục năm ngàn vạn kia còn vui vẻ hơn!
Cuối cùng vẫn là anh không nỡ xuống tay với cô gái nhỏ của anh.
Không đúng, phải nói là làm fan không nỡ chi tiền của thần tượng mới đúng.
Nghĩ đến chuyện cô tính toán mua quà cho anh, thôi coi như cái câu gọi ba kia anh chưa thấy, không trừ tiền lương của cô.
Cô nhóc này kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng gì, mới kiếm được 50 vạn thôi mà đã vui đến như thế này rồi!
Nguyễn Ấu San: “Vậy thôi, là do anh nói đó nha, em đi quay quảng cáo tiếp đây.”
Không nói gì tức là cái gì cũng được, vậy cô tự mình đi lựa là được rồi.
Có lẽ cô nên đi hỏi trợ lý Diệp, Diệp Chấp chắc là biết Thẩm Túc thích cái gì nằm trong khả năng chi trả của cô.
Thẩm Túc:……?!
Ủa rồi “Ba Thẩm, em yêu anh rất nhiều” đâu?
Con nhóc này không kiên trì thêm một chút được à? Làm nũng một chút cũng không có sao?
Rõ ràng cái gì cũng không thiếu, vậy mà giờ đây Thẩm tổng lại muốn được tặng quà.
Nhưng anh đã lỡ nói không cần rồi, đâu thể lật lòng đòi quà nữa.
Rối rắm một hồi, Thẩm Túc nhắn tin qua: “Chiều nay tôi cũng không bận lắm, tầm 4-5 giờ là xong việc rồi.
Nếu em đã muốn cảm ơn tôi, vậy thì mời tôi bữa ăn tối đi.”
Thẩm tổng vậy mà lại muốn người ta mời mình ăn cơm, trong lòng còn nơm nớp lo sẽ bị từ chối.
~ Hoàn chương 20 ~
.