Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 67: Rất Nhiều Lo Lắng


Bạn đang đọc Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký – Chương 67: Rất Nhiều Lo Lắng


Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày Mặc Triêu Ngân xuất chinh.
Lão Hoàng đế bị chính vụ và chiến sự làm cho hói mất nửa đầu, luôn luôn trong trạng thái âm trầm bất định, vì vậy hạ lệnh cho toàn bộ phi tần và Hoàng tử, Công chúa, tông thất không cần thỉnh an trong thời gian này nữa, để bọn họ tự mình an ổn ở trong phủ viện, lầu các, phật đường cầu nguyện cho quân sĩ xuất trận có thể khải hoàn trở về.
Trong thời gian nửa tháng này, Thái sư liên tục nhập cung luận bàn chính sự, mà Lan Thừa tướng, Tạ Quốc cữu cùng phe cánh của bọn họ chưa có động tĩnh gì lớn.
Ta ngày ngày ở trong phủ, nhưng không lúc nào ngừng cảm thấy bất an.

Cho dù cốt truyện cho biết Mặc Triêu Ngân có thể toàn mạng trở về, nhưng trong quá trình đánh trận cũng nếm phải không ít đau khổ.

Đau khổ như thế nào, kịch tình lại không hiện rõ.
Nhắc lại mới nhớ, kịch tình đã rất lâu không hiện ra bất cứ một thông tin gì, không khỏi làm cho lòng ta vốn đã lo lắng, nay lại càng thêm nóng như lửa đốt.

Kịch tình chỉ mơ hồ cho biết hiện tại khác với nguyên tác ở chỗ, phó tướng lúc này thay đổi thành Mặc Thụy Uyên cùng Mặc Triêu Ngân, không phải Mặc Triêu Ngân và Bách Lí Dật lúc này đã trở thành tòng tam phẩm Xa Kị Tướng quân như trong nguyên tác.

Lại nói, Mặc Thụy Uyên trong truyện hiện tại đang bị trọng thương do ngã ngựa, bỏ lỡ mất lần xuất chinh với cơ hội kiến công lập nghiệp đầy phong quang vô hạn này.

Nhưng bây giờ Túc Vương vẫn bình an vô sự, quả thực vô cùng kì quái.
Hơn nữa, kịch tình không những thay đổi, mà còn đảo lộn phức tạp, phân cảnh xuất chinh vốn diễn ra trước phân cảnh Vệ gia toàn diệt.
Nhưng rồi, ta chậm rãi tự trấn tĩnh lại, bây giờ phó tướng là Mặc Triêu Ngân và Mặc Thụy Uyên, Bách Lí Dật chỉ là một tiểu tướng nhỏ nhoi, căn bản không thể càn rỡ chèn ép tiểu thụ.

Hơn nữa, chính ta cũng hiểu rõ, người ta yêu là Mặc Triêu Ngân của hiện tại, chứ không phải tên thụ nhu nhược bị tác giả lấy mất não trong nguyên tác.
Ừm, cho dù đôi khi hắn đúng là có phần mất não thật, nhưng người làm hắn mất não là ta, không phải người nào khác.
Bản thân ta phải là người rõ ràng hơn cả, tâm tính Mặc Triêu Ngân đã có biến chuyển đáng kinh ngạc.

Hắn tựa hồ đã trở nên có chủ kiến, có bản ngã rõ ràng, vượt ra ngoài hình tượng mà nguyên tác thiết lập sẵn.
Ta không thể cùng hắn ra chiến trường, việc duy nhất mà ta có thể làm là tin tưởng tiểu thụ, cũng như thu xếp ổn thỏa sự vụ trong phủ, kiên nhẫn chờ hắn trở về.
Chờ đi kiến, chúng ta sẽ không gặp lại, hàng năm ta nhất định sẽ đốt kẹo đường để tạ lỗi với các ngươi!
Cứ như vậy, nửa tháng đã trôi qua, ta không có cảm giác toàn thân đau đớn như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm.

Mỗi sáng thức dậy ta đều véo mình một cái, rất vui vẻ vì cảm giác đau âm ỉ truyền đến, thầm cảm tạ NPC vì bản thân còn chưa có chết, trinh tiết tiểu thụ nhà ta vẫn còn đóng mạng nhện.
Lại nói, từ sau khi Mặc Triêu Ngân rời khỏi, trong phủ theo đó cũng trở nên yên tĩnh hơn hẳn ngày thường.

Không biết không khí trong phủ từ trước đến giờ vốn là như vậy, hay là vì bên cạnh ta thiếu đi một kẻ ngốc ồn ào, nên tiềm thức vô tình nảy sinh một chút tịch mịch.
Mỗi ngày, ta đều ở lì trong phủ, cùng Lam ma ma, Thanh Ninh xem xét phê duyệt sổ sách, ước lượng chi tiêu trong phủ, tự động viên bản thân phải thật bình tĩnh chờ đợi.

Lam ma ma và Thanh Ninh tuy rằng ngoài mặt đối với ta luôn ôn hòa, nhưng ta biết thật ra trong lòng bọn họ rất lo lắng cùng nhớ nhung.

Lam ma ma đêm nào cũng vô thức chuẩn bị thêm một phần nước tắm, một phần đồ ăn khuya.


Mà Thanh Ninh, nàng sẽ luôn ngẩn người khi nhìn đến những thứ mà Mặc Triêu Ngân thường ngày hay chạm tới.
Ta cũng không khá hơn bọn họ bao nhiêu, vô cùng vô cùng nhớ hắn.

Buổi tối nhìn vào khoảng trống lạnh lẽo bên cạnh, trong lòng vô thức chua xót, lăn lộn đến nửa đêm cũng không cách nào đi vào giấc ngủ.

Có một số chuyện, khi đã vô tình trở thành thói quen, sẽ rất khó để dứt bỏ, cũng như đem nỗi nhớ đã cố đè ép trong lòng một lần lại một lần trào dâng.
Khi nhìn thấy đĩa tôm đầy ắp, ta lại nhớ đến những lần hắn vì mình mà kiên nhẫn lột vỏ từng con.

Nhẹ cầm một con tôm vàng rộm lên, nhớ đến những lời trước khi xuất chinh của hắn, ta cẩn thận lột vỏ.

Nước tôm khi đầu tôm bị gỡ ra chảy xuống ngón tay, dầu mỡ trên vỏ tôm và trong nước dùng lan tràn, lúc lột vỏ nếu không cẩn thận sẽ làm đứt cả con tôm ngon miệng, vậy thì làm sao xâu qua đũa để thẳng lại được nữa? Ta bật cười, một hành động nhỏ, nhưng ẩn chứa rất nhiều tâm ý.
Rất nhiều chuyện tưởng chừng rất đơn giản, thực ra chứa đựng ngàn vạn tâm tư bồi vào.

Không biết Mặc Triêu Ngân hiện tại thế nào rồi?
Quan ải xa xôi lạnh lẽo, áo choàng lông thú mà ta chuẩn bị không biết có đủ ấm không? Lương khô không biết có cứng quá không? Chiến tranh nổi lên, đao thương không có mắt, mong rằng hắn không để bản thân bị thương, cũng thật cẩn trọng với những kẻ có ý đồ xấu tính kế hãm hại.
Lúc hắn còn ở đây, ngày ngày ồn ào, có đôi lúc sẽ rất phiền.

Nhưng bây giờ hắn rời đi, ta lại cảm thấy nhớ những chuyện mà bản thân trước đó luôn cho là phiền nhiễu.
Thực sự rất nhớ hắn.

Nhưng mà, ta cũng không thể vì nhớ nhung mà suốt ngày ngẩn người được.

Thân là chủ mẫu, ta phải càng kiềm chế tâm tình, trong lúc tiểu thụ chinh chiến phải quán xuyến tốt vương phủ của hắn, trấn an mọi người, để hắn an tâm đánh trận, cũng như lúc hắn trở về còn có thể vui vẻ vì toàn gia vẫn an ổn như ngày hắn rời đi.
Vì vậy, ta tự mình phân chia thời gian, ban ngày xử lí sự vụ vương phủ, kiểm kê lại sổ sách, đồng thời lưu ý những gia nô và nha hoàn mới tới, đề phòng những kẻ có gian tâm, trong lúc hắn chinh chiến ngoài biên ải, nhân lúc phong vân xoay chuyển mà gây chuyện thị phi.

Chiều tối, nếu như sự vụ của một ngày xong sớm một chút, ta sẽ ngồi ở đại sảnh dùng cơm tối, nếu sổ sách quá nhiều không xử lí hết, sẽ trực tiếp cho người đem bữa tối vào tận trong chính phòng.

Bữa ăn nào cũng có một đĩa tôm, ta sẽ dành thời gian lột vỏ sạch sẽ.

Cũng là từ lúc hắn xuất chinh đến bây giờ, mỗi buổi chiều ta đều cho gia nhân treo một ngọn đèn trước đại môn, để cho cửa lớn vương phủ luôn luôn sáng đèn, chờ đợi một người trở về.

Đến khi trời tối hẳn, ta sẽ thắp một ngọn nến duy nhất, tự cuộn mình lại trong chăn, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện trước kia giữa ta và hắn, suy nghĩ miên man đến lúc chìm hẳn vào giấc ngủ, luôn hi vọng trong mơ cũng có thể thấy được hắn, dù chỉ là lướt qua cũng được.

Đây cũng là khoảng thời gian mà ta dành riêng cho cảm xúc chân thật nhất của mình.
Có hôm, Diệp Trúc trong lúc pha trà giúp ta, khe khẽ cảm khái nói: “Vương phi, người rất nhớ Vương gia, nhưng lại quá lí trí.”
Ta khi ấy chỉ nhìn nàng, nhẹ cười: “Như vậy, tình cảm mà ta dành cho hắn mới có thể lí trí một chút, không ngáng đường hắn, cũng như không trở thành gánh nặng của hắn.”

Diệp Trúc nghe xong, hơi hơi khịt mũi, sau đó lại gần ôm lấy ta: “Vương gia sẽ an tâm, mọi người trong phủ cũng an tâm rất nhiều.

Vậy thì nô tì không cần theo lời Vương gia canh chừng Vương phi hồng hạnh xuất tường nữa.”
Ta cũng để mặc nàng ôm, trong lòng dâng lên ấm áp.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ta dần dần đen xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại Diệp Trúc: “Ngươi nói ngươi theo lời gì của Vương gia cơ?”
Diệp Trúc bị âm thanh như muốn nghiền nát hàm răng của ta làm cho run lên, vội vàng lùi ra sau vài bước.

Cuối cùng, nàng biết mình lỡ lời, không thể trốn tránh thêm nữa, đành phải mếu máo thành thật khai báo:
“Cái này không được trách nô tì đâu! Đều tại Vương gia bị ám ảnh bởi mấy cuốn thoại bản thể loại “hồng hạnh xuất tường” trong tủ sách thoại bản của người, trước khi rời đi còn căn dặn nô tì không để Vương phi tiếp xúc quá lâu với nam tử bên ngoài, cả nữ tử cũng không được.

Nếu không phải nô tì khuyên nhủ một chút, đoán chừng ngay cả con chó đen của Hạ quản gia cũng bị lệnh cấm rồi.

Vương gia nói phải giữ vững sủng ái của Vương phi, ngài ấy luôn phải là số một!”
“…”
Trách gì! Trách gì Diệp Trúc luôn ở cạnh ta mọi lúc mọi nơi, còn làm ta tưởng nàng quan tâm lo lắng gì đó, thì ra để canh chừng ta hồng hạnh xuất tường à?
Được lắm tên thụ khốn kiếp! Để xem lúc hắn trở về ta có đem hắn đi chôn không!
Mẹ nó! Hồng hạnh xuất tường à? Ta đây không xuất tường, mà là cho tên thụ xuất khỏi giường!
Lần nói chuyện này diễn ra vào năm ngày trước đó, tính đến hiện tại.
Quay lại hiện tại, cứ tưởng ngày nào cũng đều trôi qua như vậy, nhưng mấy ngày gần đây, đến cả thời gian mà ta tưởng niệm tiểu thụ khốn kiếp cũng bị chiếm mất.
Hãy nhìn vào chính phòng lúc này đây, một tên khốn kiếp xanh lè từ trên xuống dưới đang chễm chệ ngồi vắt chân trước mặt ta, trong tay còn cầm một con tôm mà ta đã lột vỏ, vẻ mặt đen sì nhìn gia chủ đang ăn cơm và vừa nhớ vừa hận phu quân là ta chằm chằm.
“Ngươi chiều nào cũng đến đây, đã ba ngày rồi đấy.

Nếu như bị kẻ nào có ý đồ xấu bắt gặp, thanh danh của ta và ngươi mất đi không nói, ngươi còn không để ý đến cả thanh danh của đường huynh ngươi sao?” Ta cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, đặt “cạch” chiếc đũa xuống bàn, không mặn không nhạt nói với kẻ phởn phơ trước mặt.
Triệu Thanh Y – vị đường đệ trúc xanh luôn yêu thầm Mặc Triêu Ngân nhà ta, nghe ta nói vậy liền bỏ tôm vào miệng, vừa nhai vừa lên tiếng:
“Thì sao? Ta đã rất cẩn thận! Ta phải chờ A Ngân ca ca trở về.

Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?”
Triệu Thanh Y lúc trước vì bị Mặc Triêu Ngân âm thầm từ chối, buồn bã trở về Ung Châu.

Lúc nghe được tin Mặc Triêu Ngân xuất trận đã vội vã trở lại kinh thành, nhưng ngày hắn đến nơi cũng đã là ngày đoàn quân sĩ ra trận được một tuần.

Tiểu thụ trúc xanh không bỏ cuộc, ngày nào cũng lén lút tránh ánh mắt người ngoài, đến vương phủ chờ đợi, chờ từ sáng sớm đến chiều tối mới trở về, hoàn toàn xem vương phủ là ngôi nhà thứ hai của mình, ngó lơ vị chủ mẫu vẫn còn thở là ta đây.
Mẹ nó, nếu như bị đồn thổi vô căn cứ, ta không phải là sẽ trở thành hồng hạnh xuất tường như lo lắng của tiểu thụ hay sao?
Ta giật giật khóe miệng, kéo đĩa tôm lại gần mình, bình tĩnh nói: “Cẩn thận thế nào vẫn sẽ có sơ hở, huống hồ ta còn không nắm chắc trong phủ có kẻ gian nào hay không.


Hơn nữa, Triêu Ngân lúc trở về đầu tiên sẽ vượt qua cổng thành, tiến vào hoàng cung diện kiến long nhan, không phải trở về vương phủ.”
“Nhưng nơi này là nơi huynh ấy muốn trở lại nhất!” Triệu Thanh Y mím môi, mí mắt rũ xuống, tinh tế che giấu cảm xúc trong mắt.

“Lúc tiếp kiến thánh giá ngày khải hoàn trở về, ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, căn bản không thể đến gần trò chuyện.

Lễ nghi gì đó xong rồi, huynh ấy nhất định trở lại nơi này đầu tiên.”
“Ngươi định công khai bày tỏ với phu quân ta à?” Ta trợn mắt, này này, cái suy nghĩ này nên giữ trong lòng là được rồi, không cần phải nói với ta đâu.
Triệu Thanh Y lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn ta, sau đó hừ mũi: “Chuyện của ta, không cần La Sát như ngươi lo!”
“…”
Ta thật sự muốn cầm một bát cơm đập thẳng vào đầu hắn.

Nhưng mà, ngại về thân phận Vương cái gì phi, hơn nữa bên cạnh tiểu thụ trúc xanh còn xuất hiện thêm một hộ vệ cao lớn như cột điện, vẻ mặt băng lạnh cùng tư thế sẵn sàng gϊếŧ chết kẻ nào dám có ý đồ xấu với tên màu xanh kia, thật khiến ta không dám vọng động.
Lúc trước đều thấy một tiểu đồng đi bên cạnh Triệu Thanh Y, bây giờ lại thay bằng một kẻ mặt liệt cao lớn.

Ba ngày nay tiểu thụ trúc xanh đến vương phủ chờ đợi, tên hộ vệ kia đều như một cây cổ thụ, vững chãi bảo vệ bên cạnh hắn.

Dung mạo của vị hộ vệ đại ca này cũng tính là không tồi, ngũ quan anh tuấn nghiêm nghị, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng, so với Mặc Triêu Ngân và Bách Lí Dật đều không có chút thua kém, thậm chí không vì bộ y phục hộ vệ hai màu trắng, xanh đơn giản mà khí chất lãnh ngạo bị giảm sút.

Lại nói, nghĩ kĩ hơn một chút, dường như trước đó ta chưa từng gặp qua người này bao giờ.
Chợt, trong đầu ta bỗng nhớ ra một đoạn kịch tình mơ hồ.
“Tĩnh Vương Thế tử, hộ vệ bên người ngươi là do ngươi nhặt được?” Sau khi nhớ lại được đoạn kịch tình này, câu hỏi cứ như vậy thốt ra khỏi miệng ta.
Sau khi ta nói xong lời này, vẻ mặt hai người kia đều biến đổi rõ ràng, màu sắc trên mặt cũng thay nhau luân phiên rất mực đa dạng, nhất là tên hộ vệ kia, ánh mắt nhiễm lên một tầng sát khí, mà Triệu Thanh Y lại sững sờ kinh ngạc:
“Sao ngươi lại biết?” Sau đó, như phát hiện ra bản thân lỡ lời, hắn hơi chột dạ quay mặt đi.

“Không liên quan đến ngươi!”
Ta ngẩn ra, chẳng lẽ là như vậy? Tên hộ vệ này chính là công của tiểu thụ trúc xanh, tương lai sẽ cùng hắn ngao du sơn thủy.
Khẽ đưa mắt đánh giá tên hộ vệ cột điện kia, ta thấy được tuy hắn đối với mọi thứ xung quanh lãnh đạm thờ ơ, nhưng khi nhìn về phía Triệu Thanh Y, ánh mắt sẽ trở nên nhu hòa vài phần.
Là thật sao?
“Triệu Thanh Y, về sau đừng tới vương phủ nữa.

Nếu ngươi tiếp tục đến nữa, ta sẽ cho người đá ngươi ra khỏi phủ.” Ta để gia nhân thu dọn xong chén đũa, sau đó mới nghiêm túc nhìn Triệu Thanh Y nói chuyện.
Nếu cột điện kia đúng là tên công đó thật, vậy thì hắn hẳn là ảnh vệ tẩu thoát, không phải người của tiểu thụ trúc xanh, cũng không biết là người của ai cả.

Triệu Thanh Y thường xuyên tới đây, tên hộ vệ theo đó cũng thường xuyên lộ mặt, có thể sẽ kéo theo rất nhiều phiền toái.
Hơn một trăm mạng người trên dưới Đoan vương phủ, nếu có thể, ta sẽ cố gắng bảo vệ.
Triệu Thanh Y nghe ta nói vậy, trợn mắt lớn tiếng: “Ngươi! Ngươi dám sao?”
“Ngươi thử xem ta có dám không? Mấy ngày này là nể tình Triêu Ngân, ta đối với ngươi mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu còn kéo dài thêm nữa, đừng trách ta không khách khí.” Ta mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Trúc bên cạnh ta còn gật gù bổ sung: “Vương phi còn đá Vương gia xuống hồ mà, đá Thế tử gia ra khỏi cổng nghe có vẻ dễ làm hơn.”
Triệu Thanh Y: “…”
Cuối cùng, tiểu thụ trúc xanh vẫn phải kéo theo tên hộ vệ cột điện hậm hực rời khỏi, bóng dáng hai người một thấp một cao dần khuất sau cánh cửa, trông vô cùng đẹp đôi.
Nếu tên cột điện kia chính là kẻ trong tương lai sẽ đè được tiểu thụ trúc xanh xuống thật, ta hi vọng hai người kia thành đôi thật nhanh.


Triệu Thanh Y sẽ không phải đau lòng vì tình cảm đơn phương với Mặc Triêu Ngân, mà khúc mắc bấy nhiêu năm trong lòng Mặc Triêu Ngân đối với vị đường đệ này sẽ được gỡ bỏ.

Trên hết là, sẽ bớt đi một người cứ thích nhìn chằm chằm vào cúc hoa của tiểu thụ nhà ta.
“Vương phi, sao ánh mắt người nhìn Thế tử gia và vị hộ vệ đại ca kia lại đột nhiên trở nên lạ lùng thế?” Diệp Trúc bên cạnh nghiêng đầu, vô cùng tò mò hỏi ta.
Ta nghe vậy, thở dài một tiếng đáp lời nàng: “Ta đang nghĩ tới chuyện lên thuyền.”
Không nghĩ tới, Diệp Trúc nghe xong lại khóc không ra nước mắt, đau khổ nói:
“Vương phi, không cho người xuất tường, người lại muốn lên thuyền sao? Vương gia sẽ cạo đầu nô tì mất!”
“…”
Ta sẽ cạo đầu ngươi trước!
Đang lúc định lên tiếng trách cứ nàng, thì trong đầu lúc này bất chợt “ong” lên một tiếng, kịch tình đã lâu không thấy đột nhiên kéo tới, nhưng khác với những lần trước, không hề có bất cứ một hình ảnh nào lướt qua, chỉ là những con chữ trôi nổi bồng bềnh.

Nhưng những con chữ đó, lại khiến cả ngươi ta rơi thẳng vào hầm băng lạnh lẽo:
Theo đó, Mặc Triêu Ngân mang theo tâm trạng vừa mừng vừa lo xuất chinh, vui mừng vì bản tính thiếu niên cuồng ngạo, lần đầu đối chiến với địch nhân hùng mạnh, nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng cũng lo lắng vì phải đối mặt trực tiếp với tra công.

Tiểu thụ sau lần ngược luyến ở Tây Khương ngày ấy đã đối với tra công nảy sinh tổn thương sâu sắc cùng chút ít khủng hoảng, ngoại trừ lúc luận bàn chính sự, một câu cũng không muốn dây dưa, khiến cho Bách Lí Dật càng thêm hứng thú cùng hụt hẫng phẫn nộ.
Mặc dù Bách Lí Dật lúc này đã nhắm tới Mặc Triêu Ngân, nhưng trong lòng cố chấp không chịu thừa nhận bản thân là đoạn tụ chi phích, tâm tình bị mâu thuẫn giằng xé.

Để không tiếp tục giằng xé nữa, hắn ta quyết định…ngược thụ.
Tra công thường xuyên giở đủ thủ đoạn gây khó dễ cho Mặc Triêu Ngân trước mặt đại tướng quân, tự dối lòng mình rằng hắn ta vô cùng chán ghét tiểu thụ, tiểu thụ lại ẩn nhẫn quật cường, ngang như một con cua, khiến cho đại tướng quân rất nhiều lần thất vọng.

Mặc Triêu Ngân lại tuổi trẻ khinh cuồng, trong lúc tuần tra trận địa tác chiến, gặp phải địch nhân liền ra sức truy kích, cuối cùng bị trúng gian kế, hơn một trăm binh sĩ theo bên cạnh hắn bị gϊếŧ hại gần hết, bản thân hắn thì mang theo một thân thương tích trở về.
Để làm gương cho quân, tiểu thụ cam nguyện chịu phạt.

Hộ Quốc đại tướng quân không đành lòng hắn, việc dùng hình chuyển tới tay Bách Lí Dật.

Bách Lí Dật trời sinh máu S, lại lâu rồi chưa được Mặc Triêu Ngân ngó ngàng, trong lòng vừa hưng phấn vừa bực bội, ra tay không chút nể tình, bao nhiêu roi da côn bổng đều như vũ bão trút xuống người tiểu thụ.

Nếu như không phải đại tướng quân hô dừng, đoán chừng tiểu thụ đã bị đánh đến tàn phế.
Lại trải qua một vài phân đoạn yêu hận tình thù ngược lên ngược xuống, Mặc Triêu Ngân thương tích ngày một nhiều hơn, thế rồi thuốc dưỡng thương cũng bị tra công lén lút bỏ thêm vài thứ dơ bẩn, bị kẻ khốn kiếp kia nửa đêm bí mật xem như một món đồ phát tiết du͙ƈ vọиɠ, bản thân trúng thuốc nên không thể phản kháng.

Bách Lí Dật sau khi xong chuyện còn vô sỉ mắng chửi hắn là thứ dâm, tiện không biết xấu hổ, khiến cho tiểu thụ tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, trong lúc chinh chiến mặc kệ mũi tên của địch nhân thẳng hướng mình bắn tới.
Vấn đề là, hào quang của nhân vật chính quá mức soi sáng, tiểu thụ dù bị trúng tên nhưng vẫn không chết, trái lại trở thành một phó tướng khiến lòng quân hoang mang.

Những lời công kích như những thanh đao đã tôi độc bí mật truyền đi, quân tình xảy ra hỗn độn.

Ngay chính lúc này, tra công liền đứng ra trấn áp lòng quân, tăng cao sĩ khí, khiến cho binh sĩ trên dưới hết lòng nể phục, nguyện vì hắn ta quyết tử sa trường.

Uy tín của Bách Lí Dật ở trong quân phút chốc lên như diều gặp gió, mà Mặc Triêu Ngân lại càng lúc càng trở nên mờ nhạt.

_____________________________
Ôi độc giả, hay tha thứ cho tác giả bị deadline dí sml, tác giả đã đăng chương rồi, nam chính và nữ chính sẽ gặp lại sớm thôi, nhưng phải trải qua vài phiền toái đã, cũng đừng quá lo lắng, nhất định sẽ sớm gặp lại :>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.