Bạn đang đọc Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký – Chương 66: Xuất Chinh
Mặc Triêu Ngân phụng theo Thánh chỉ, cùng Túc Vương dẫn theo hai mươi vạn tinh binh đến Phiến Long quan, ngay tại biên giới Phù Nhai, chuẩn bị đại chiến Bắc Tuyên.
Lúc nhìn hắn tiếp chỉ, ta không biết phải diễn tả tâm trạng của mình ra làm sao nữa.
Chỉ nhớ được lúc đó, môi bị ta cắn chặt, nắm tay cũng siết vạt áo đến nhàu nhĩ hết cả, trong đầu như bị trì độn hỗn loạn bởi những tiếng sét đì đùng từ đâu đánh tới.
Cảm giác đó, hình như ta biết là gì rồi! Chính là cảm xúc khi nhìn thấy bầu trời sập xuống, từng tầng mây tan rã vỡ vụn, chỉ còn lại bóng đêm bao trùm.
Không khí trong phủ kể từ ngày hắn tiếp nhận Thánh chỉ phút chốc trở nên vô cùng nặng nề, ai nấy đều lo lắng cho ngày tiểu thụ theo lệnh xuất chinh.
Đây vốn không phải là một trận chiến nhỏ bình định nạn dân hay huyện châu loạn lạc, mà là một trận đại chiến với tầm quy mô lãnh thổ ba nước, ai nấy đều hiểu, trận này nếu thắng lợi trở về, phong quang tất sẽ ngàn đời vô hạn, nhưng nếu thua, chưa nói tới chuyện Mặc Triêu Ngân chiến tử sa trường, vương phủ và Thiên Lăng cũng tránh không được đại họa ngập đầu.
Trong nửa tháng trước ngày xuất chinh, Mặc Triêu Ngân sau khi hồi phục thương thế thì liên tục phải nhập cung, ngày ngày đi sớm về trễ luận bàn chính sự cùng bá quan văn võ, thư phòng lúc nào cũng sáng đèn đến tận tảng sáng.
Nhưng dù làm việc muộn đến như vậy, hắn vẫn trở về phòng, ôm ta ngủ đến lúc phải tỉnh dậy để sửa soạn cho buổi thượng triều ngày hôm sau.
Mỗi khi ta giật mình thức giấc giữa đêm đều thấy phần giường kế bên đã không còn ai nữa, mặc dù trước đó hắn vẫn luôn tươi cười cùng ta đi ngủ.
Đôi khi, ta không được an lòng, đành tự mình cầm đèn, khoác thêm áo choàng đi tới thư phòng, không ngoại lệ sẽ luôn bắt gặp thân ảnh cao gầy của hắn bị che khuất bởi những chồng án thư chất cao như núi.
Những lúc như thế, ta chỉ đứng dựa cửa, lẳng lặng quan sát hắn, cổ họng nghẹn đắng.
Mặc Triêu Ngân chăm chú tỉ mỉ đọc hết những văn thư từ biên giới Phù Nhai gửi về, ấn đường vì vậy thường xuyên nhíu lại, dưới mắt hiện lên quầng thâm mờ nhạt, chén trà đặt ở trên bàn vẫn chưa vơi một chút nào, hơi ấm không còn, chỉ có lạnh lẽo thay thế.
Đôi khi hắn quá mệt mỏi, sẽ hơi ngẩng đầu, dùng tay xoa bóp hai vai đau nhức, lúc ánh mắt theo đó vô tình lướt qua ta, hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười dịu dàng, lặp lại câu nói:
“Nàng lại tới đây sao? Nương tử của ta thật là lưu luyến ta quá rồi.”
Những lúc như thế, ta chỉ mỉm cười, sau đó bước nhanh vào phòng, cúi người ôm lấy hắn.
Hắn cũng để mặc ta ôm như vậy một hồi, cuối cùng vẫn thúc giục ta trở về nghỉ ngơi.
Tên thụ này, lúc nào cũng lặng yên không một tiếng động tự ôm lấy khổ cực, lúc nào cũng khiến người khác phải đau lòng thay hắn.
Ta chẳng biết phải làm gì để ngăn chuyện này xảy ra, kịch tình thiết yếu vẫn như cũ tiếp diễn.
Nhưng ta vẫn mong bản thân có thể giảm bớt mệt mỏi cùng khổ ải cho hắn, chí ít là về mặt thể xác và tinh thần.
Vì vậy, ta cố gắng tìm hiểu các thư tịch liên quan đến thủ thuật xoa bóp giảm đau, thảo dược an thần.
Châm cứu thì ta không dám thử, bởi vì không có kiến thức về kì kinh bát mạch, chỉ sợ gây ra án mạng.
Vừa đọc sách vừa thực hành, ta phải dành tận hai buổi chiều để dùng Diệp Trúc làm chuột bạch, khiến nàng từ khóc lóc thảm thiết đến gật đầu thoải mái mới chịu dừng tay.
Ta cũng đến một ngôi chùa có tiếng ở Vân Châu, dâng hương lễ phật, cuối cùng cũng xin được một tấm bùa bình an cho tiểu thụ.
Lúc hắn nhận lấy tấm bùa này, xúc động nắm chặt không buông, cho vào túi thơm thì sợ rơi mất, cuối cùng lại sai người chế tác một cái vòng cổ, viên đá trên vòng cổ kia rỗng ở bên trong, có thể mở ra, tiểu thụ liền đem bùa bỏ vào trong đó.
Đêm nào ta cũng nấu một chén thuốc bổ đưa đến thư phòng, sau khi thúc giục Mặc Triêu Ngân uống xong thì đấm bóp bả vai cùng lưng giúp hắn.
Mặc Triêu Ngân mới đầu còn không chịu, không muốn ta thức đêm cùng hắn, cố gắng khuyên nhủ ta trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng mà, ta vẫn cứ mặt dày ở lại, hắn lại không nỡ nặng lời với ta, chỉ đành sai người đem một cái sạp nhỏ vào trong thư phòng, để một khi ta cảm thấy mệt mỏi còn có chỗ nghỉ ngơi, lúc này đã cách ngày xuất chinh chưa đến mười ngày.
Lúc sạp nhỏ được đưa đến, ta có chút trợn mắt, nói không nên lời nhìn hắn:
“Ta tưởng thư phòng của chàng không thể đưa sạp hay giường vào, dành chỗ cho văn thư?”
Mặc Triêu Ngân lúc này đang mở một tập văn thư đỏ chót ra, hơi lơ đãng nói, giọng điệu vô tội: “Đó là trước kia.”
“Trước kia là sao?” Khóe môi ta hơi run lên, nhưng câu hỏi vẫn bật ra khỏi miệng.
Tiểu thụ chớp chớp mắt, vô cùng đơn thuần nói: “Trước kia nàng không cho ta ngủ cùng.”
“…”
“Ta muốn ngủ cùng nàng.”
“…”
“Ta muốn ở bên nàng.”
“…”
“Nàng yên tâm, sau khi chuyện này kết thúc, ta lại cho người đem sạp đi, để nàng không thể đuổi ta tới thư phòng.”
“…”
Những lời này sao dù nghe thế nào cũng có một chút…vô lại?
Hình như tên thụ này ngày càng xa rời nguyên tác.
Tâm tính…có chút không được đơn thuần cho lắm.
“Cơ Anh, nàng tin tưởng ta, chuyện này sẽ kết thúc, ta sẽ trở về để tiếp tục ngủ cùng nàng.”
Mặc Triêu Ngân nắm lấy tay ta, ánh mắt kiên định nhìn ta chăm chú.
“…Ta ngủ một mình cũng được.”
Ta có chút co quắp khóe miệng ăn ngay nói thật.
“…” Tiểu thụ lập tức trưng ra vẻ mặt như trái cà tím gặp sương.
Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến chuyện hắn sắp xuất chinh, ta lại hơi ngẩn ra, cảm xúc nhất thời hỗn loạn, mí mắt vô thức trĩu xuống.
Cuối cùng, ta vẫn cúi người xoa xoa đầu hắn, nhìn vào ánh mắt như chứa đựng cả dải ngân hà của người trước mặt, cũng để ý tới chiếc vòng có chứa bùa bình an đeo trên cổ hắn, chậm rãi nói:
“Nhất định phải trở về.
Tuy rằng có thể ngủ một mình, nhưng ta không muốn như vậy quá lâu.”
Ánh nến dịu dàng bao phủ cả án thư, phác họa một cách mơ hồ từng đường nét khuôn mặt tuấn tú trước mắt ta, vài tia sáng len lỏi rồi hòa tan vào đôi con ngươi màu hổ phách trong suốt của hắn, giống như men rượu lan tràn, làm ta có chút ngẩn ra.
Hừm, giá trị nhan sắc cũng cao thật đấy.
Đem một tiểu thụ đặt vào trong quân doanh chỉ toàn là nam nhân, lại thêm Bách Lí Dật môi thâm kia nữa, nguy hiểm! Quá nguy hiểm!
Trong lúc ngẩn người, eo đã bị ôm lấy, cả người thuận thế bị kéo xuống, chính là động tác khiến cho người được ôm cảm thấy bệnh tim muốn tái phát thường ngày.
Bỏ qua bước dạo đầu có chút vỡ mộng, động tác sau đó của tiểu thụ lại cực kì ôn nhu.
Mặc Triêu Ngân hơi gầy, nhưng vòng ôm của hắn lại đặc biệt khiến cho ta có cảm giác an tâm.
Mặc Triêu Ngân để ta dựa vào lòng hắn, giọng nói có điểm trầm xuống:
“Nam nhi đại trượng phu, vốn nên đỉnh thiên lập địa.
Không có công danh, không có lòng cầu tiến kiến công lập nghiệp, sẽ trở thành kẻ bất tài vô dụng, tựa như bùn nhão dưới đế giày mặc người chà đạp, nhất định sẽ không thể bảo vệ cho nàng, bảo vệ cho toàn phủ, thân nhân quan trọng của ta.
Nhưng thực sự ta vẫn rất lo lắng cho nàng.”
Ta đưa tay cầm lấy bàn tay hắn.
Tay của tiểu thụ thật lớn, khớp xương rõ ràng, lại nhiều vết chai thô ráp.
Khẽ chạm vào những vết chai kia, ta hỏi hắn: “Vết chai cứng như vậy, dày như vậy, chàng đã từng cố gắng tập luyện thế nào? Chẳng lẽ tác dụng của những vết chai này chỉ để ta buồn chán thì cầm lên đếm số à?”
“…”
“Ta cũng không muốn xa chàng, nhưng lại càng không muốn bản thân trở thành mối bận tâm của chàng.
Ta có thể tự chăm sóc cho mình, chàng biết mà, ta vốn không phải người lương thiện, thậm chí còn có lúc âm hiểm hơn cả chàng.”
“Không được nói bản thân như vậy!” Mặc Triêu Ngân chợt cao giọng.
“Nương tử của ta có thể chậm tiêu, phũ phàng, đầu gỗ, lạnh lùng, bị ám ảnh bởi độ cong của con tôm, nhưng tuyệt đối không phải là người âm hiểm.”
“…”
Nghe có vẻ vừa đáng giận vừa xúc động.
Nhưng mà, một chút đáng giận này không thể khiến ta giống như thường ngày nói lại hắn vài câu, trái lại trong lòng mỗi lúc một nặng nề hơn.
Tháng ngày hắn rời đi, ta lại không thể nghe thấy những lời đáng đánh đòn như thế nữa, cũng sẽ không thấy có người vô tình làm ta tức giận đến nghẹn lời ở đâu nữa.
Xuất chinh không phải là ngày một ngày hai, hơn nữa còn nguy hiểm trùng trùng.
Mặc Triêu Ngân dù là nhân vật chính, nhưng cốt truyện đã xoay chuyển đến như ngày hôm nay, an toàn của hắn cũng không thể hoàn toàn đảm bảo, còn thêm cả con gián Bách Lí Dật được trang bị kim cương thương giáp ngày đêm nhìn chằm chằm.
Đang lúc trầm mặc suy nghĩ, tiểu thụ bên cạnh bỗng thẳng người, để ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn khẽ thở dài, khóe môi hơi rũ xuống.
“Cơ Anh, những ngày ta không có ở đây không được thức quá khuya, lúc đọc sách hay thoại bản không được tiết kiệm mà chỉ thắp một ngọn nến, nhất định phải thắp ba ngọn, nếu không sẽ rất hại mắt, lúc ăn cơm phải ăn đúng hai bát, ăn nhiều rau, lúc ăn tôm phải bóc vỏ sau đó mới dùng đũa xiên qua sống lưng, nếu không vỏ tôm sẽ cứa vào lợi, lúc tắm phải cho người nấu nước với thảo dược an thần, không được gội đầu rồi để tóc còn ướt đi ngủ, phải lau khô hoàn toàn, lúc thỉnh an không nên quá đối đầu trực tiếp với đám phi tần, tốt nhất nên lấy lí do nhớ thương ta quá độ mà ngã bệnh, giảm thiểu số lần thỉnh an xuống để tránh phiền phức, buổi tối nằm ngủ phải đóng hết các cửa sổ lại, trời đã trở lạnh rồi.”
Mặc Triêu Ngân ôm ta, cẩn thận nói ra những lo lắng và quan tâm của hắn.
Ta ngẩn ra một lúc lâu, không hiểu tại sao, hai mắt cay xè, cảm xúc lên xuống lẫn lộn, cuối cùng chìm hẳn xuống đáy vực.
Mặc Triêu Ngân, tên ngốc không phân biệt hoàn cảnh này!
Đưa tay ra nắm chặt lấy vạt áo của hắn, vùi cả khuôn mặt vào lòng hắn, ta nghe thấy giọng nói của bản thân đã có chút run rẩy: “Mẹ nó, chàng phải lo cho chính chàng trước mới đúng.
Bao tử chàng không tốt, khẩu vị cũng kén cá chọn canh, lương khô cùng thịt khô làm sao khiến chàng no bụng? Biên giới lạnh lẽo quanh năm, tử khí trùng trùng, dịch bệnh hoành hành, chàng nếu như bị nhiễm bệnh thì thế nào? Chàng chưa từng ra chiến trường, lần đầu tiên thực chiến lại là một trận đại chiến với hàng vạn tinh binh, thương vong vô số.
Sao chàng không lo lắng cho chính mình, ngược lại còn quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này của ta? Mặc Triêu Ngân, chàng rốt cuộc làm sao vậy?”
Nói đến đây, cổ họng ta bị vị đắng và chua xót lan tràn, hốc mắt nhòe nước, nhưng bị ta cố sức ép xuống.
Những lúc thế này, nhất định phải khiến hắn an tâm, nước mắt quái quỷ gì đó, đợi khi nào hắn trở về sẽ mở van xả hết một lượt.
Bàn tay của Mặc Triêu Ngân vỗ về lưng ta, ánh mắt hắn hơi rũ xuống.
Lúc ta ngẩng đầu nhìn hắn, vô tình trông thấy hốc mắt của hắn cũng ẩn hiện ánh nước.
Tiểu thụ không cho ta nhìn hắn quá lâu, rất nhanh đã cúi người vùi đầu xuống hõm vai ta, cất giọng khàn khàn: “Cơ Anh, ta thật không muốn đêm nay qua đi, thực sự không muốn.”
“Chúng ta ở cùng nhau tới ngày mai, đừng thúc giục ta trở về phòng nữa.”
“Được.”
________________________
Thời gian trôi nhanh, sau khi Hoàng đế thiết yến các tướng sĩ xuất trận đại chiến Bắc Tuyên, chính là những tháng ngày hành quân tới biên ải xa xôi nghìn trùng.
Trước ngày xuất chinh một ngày, Lam ma ma, Thanh Ninh và ta thay phiên nhau chuẩn bị hành trang khởi hành cho hắn, từ lương thực thuốc men đến y phục ấm áp, rất nhiều thứ mà chúng ta cho là cần thiết, chất thành năm rương thật lớn, khiến cho Mặc Triêu Ngân vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
Lam ma ma không nhịn được rơi lệ, Mặc Triêu Ngân ôm bà vỗ về, làm cho bà càng xúc động nhiều hơn.
Thanh Ninh cũng rưng rưng nước mắt, mà Diệp Trúc thì vừa khóc đến lê hoa đái vũ vừa lấy tay áo ta lau lau mặt nói:
“Vương gia, ngài nhất định phải nhanh chóng trở về, ngài không thể để cái bụng của Vương phi bằng phẳng quá lâu được!”
“…”
Tình cảnh này đáng lẽ phải vô cùng xúc động chứ? Thôi được rồi, nếu có thêm dịp xúc động tập thể nào nữa, ta sẽ treo biển “cấm Diệp Trúc”.
Vấn đề là, sau khi Diệp cô nương kia gào khóc xong những lời này, không khí trầm buồn bỗng nhẹ nhõm hơn không ít, mọi người lại thay phiên nhau dùng những ý niệm về một tương lai tốt đẹp để tạo động lực cho tiểu thụ lên cao tinh thần, bi quan và u ám dần lùi lại phía sau.
Mặc Triêu Ngân nghe những lời đó, hắn chỉ nở một nụ cười nhẹ, lưng thẳng tắp như cây tùng, bước chân trầm ổn vững vàng tiến lên vài bước, khẽ gật đầu nói lời cảm tạ với mọi người, khí chất cùng phong phạm không biết từ lúc nào đã trở nên trầm ổn mạnh mẽ đến như vậy.
Đêm trước ngày xuất chinh, hắn gác lại những công văn trước đó, trở về phòng ôm ta ngủ trên một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn, khoảng cách gần gũi không một kẽ hở.
Lần ngủ cùng này không giống những lần trước, ta tự mình nằm lại gần hắn hơn, vòng tay ôm hắn chặt hơn một chút, để nhiệt độ và tâm tình, nhịp tim của đôi bên chậm rãi hòa làm một.
“Cơ Anh, ngày mai xuất chinh, ta sẽ không ngoảnh lại đâu.” Mặc Triêu Ngân thấp giọng, kiên định xen lẫn chua xót nói.
“…Vì sao?”
“Ta sẽ không nỡ.”
____________________
Ngày xuất chinh đã tới.
Hôm nay, cổng thành Vĩnh Khanh rộng mở, dân chúng ngoài thành tập trung đông đúc ở dưới chân tường thành cao ngàn thước, nghiêm cẩn xếp thành hai hàng chuẩn bị nghênh đón đại quân xuất chinh.
Ở các châu huyện khác, mấy vạn binh lính cùng ngựa bọc giáp đã chờ sẵn từ sớm, chuẩn bị gia nhập với năm mươi ngàn binh tinh nhuệ có ở trong thành.
Trong thành, Hoàng đế dẫn theo văn võ bá quan cùng phi tần hậu cung, Hoàng tử tông thất đứng thành hàng dài trên Vọng Nguyệt đài, khí thế uy nghiêm vạn phần.
Vọng Nguyệt đài là tòa đài xây trên một gò đất cao vạn trượng nằm tại phía tây nam Hoàng cung, là nơi hằng năm Hoàng gia làm lễ tế tổ, cũng là nơi đế vương cầu khấn thần linh mang đến sự thịnh vượng cho đất nước, muốn tới Vấn Xuân điện xây ngang sườn đài – nơi chúng ta đứng hiện tại, phải đi qua chín mươi chín bậc tam cấp, mặc dù không thể so với đỉnh đài ở bậc thang thứ năm trăm kia, nhưng cảnh sắc nhìn xuống vẫn vô cùng mỹ lệ.
Dưới đài, nhất phẩm Hộ quốc Đại Tướng quân Vu Mân Kính, Mặc Thụy Uyên cùng Mặc Triêu Ngân, Bách Lí Dật mặc giáp bạc sáng chói, trường kiếm giắt bên hông đang phủ phục trên nền đất, một góc áo choàng và ngù lông đỏ thắm trên đỉnh mũ bị gió thổi bay.
Đằng sau họ, mấy chục ngàn tinh binh cùng tiểu tướng quỳ thành hàng dài, trường thương dựng thẳng trước mặt, hồng mao gắn trên trường thương theo gió phất phơ, chiến kỳ màu đen thêu một chữ “Lăng” bằng chỉ vàng giương cao, khí thế ngút trời cả một hoàng thành rộng lớn.
Ta đứng lẫn trong một đám người tông thất trên đài, chỉ có thể từ xa nhìn về phía tiểu thụ.
Mặc Triêu Ngân bây giờ đã không còn dáng vẻ thiếu niên đơn thuần như trong quá khứ nữa.
Hắn đội kim hồng phượng xí*, mặc dù đang quỳ nhưng lưng vẫn thẳng tắp, giáp bạc nặng nề khiến cho cả người hắn trở nên uy vũ cường tráng, mày kiếm sắc bén như trường đao đã tuốt khỏi vỏ, môi mỏng mím lại, vẻ mặt trầm ổn lạnh nhạt, tấm áo choàng màu trắng sau lưng rũ xuống nền đất, khí phách vương giả hiên ngang.
Đây thực ra mới chính là hắn.
Một Mặc Triêu Ngân kiêu ngạo từ trong xương, khí phách ngút trời, uy phong lẫm liệt hiện tại – mới chính là hắn.
Hoàng đế mặc long bào màu đen, trước ngực thêu bách long quần tụ bằng chỉ vàng, đầu đội miện bản mười hai lưu, mỗi lưu làm từ tảo ngũ sắc gồm mười hai chương ngọc xâu thành chuỗi**, đế hài nạm ngọc, khí khái của bậc đế vương làm áp đảo quần hùng, ánh mắt thâm trầm dõi về phía các tướng sĩ dưới kia.
(*) mũ kim hồng phượng xí, bản phác thảo:img
(**) miện bản (cổn miện) 12 lưu là loại mũ dành cho hoàng đế, 8 lưu là dành cho đại thần văn võ.
Bản phác thảo 144p =))):img
Hôm nay, trời cao mà rộng, gió nổi bốn bề, kèm theo tiếng lá khô lao xao rơi rụng, không khí khô hanh làm mọi người tăng thêm vài phần nghiêm cẩn trước lúc hành quân tới chiến trường nguy nan rực lửa.
Hoàng đế nhẹ phất tay áo, Tổng quản nội thị Tạ Am đã dâng đến trước mặt ông ta một khay son, trên khay là bình và chén rượu bằng sứ trắng.
Mà phía dưới kia, từng hàng thái giám cũng bước đến trước mặt mỗi một binh sĩ, tay dâng lên khay rượu tương tự.
Hoàng đế tự mình rót rượu vào chén, sau đó nâng cao chén rượu về phía các tướng sĩ dưới đài, dùng nội lực để giọng nói trở nên vang vọng:
“Trên có nhật nguyệt thần minh, dưới có lê dân bá tánh, tất cả đều đang dõi theo từng lưỡi gươm nắm trong tay của mấy chục vạn binh sĩ các ngươi.
Hiện tại địch quốc hung hãn, biên cương bị quấy phá không ngừng, nước chư hầu dần bị thôn tính, địch nhân lại càn rỡ phát động ám sát, câu kết với quyền thần trong triều mưu đồ thâu tóm Thiên Lăng, chúng ta không thể nhẫn nhục lâu dài được nữa! Các tướng sĩ, lần này xuất trận gϊếŧ địch, trẫm biết trong lòng các ngươi còn nhiều vướng bận.
Phụ mẫu, thê tử, nhi tử, nhi nữ, phú quý, vinh hoa, nữ nhân, đều là những thứ quan trọng! Nhưng nếu các ngươi quá vướng bận về những thứ này, không dốc toàn lực ứng chiến, Thiên Lăng bị địch quốc xâm lấn, chưa kể đến chuyện hoàng thất tiêu vong, mà những người đầu tiên gặp họa, chính là thân nhân, gia quyến, gia sản, ruộng đất của các ngươi! Địch nhân tàn nhẫn hung ác, hàng ngàn dân chúng Phù Nhai đã bị bọn chúng gϊếŧ hại dẫm đạp.
Nếu như các ngươi bại trận, đem Thiên Lăng hai tay dâng lên cho chúng, một khi địch nhân tràn vào, thân nhân của các ngươi sẽ lãnh hậu quả bị giày xéo tàn sát y như vậy.
Cảnh tượng phụ mẫu, thê nhi bị gϊếŧ hại, tiền tài trôi theo máu và nước mắt, nữ nhân của các ngươi bị cường bạo, phần mộ tổ tiên bị địch nhân quật lên sỉ nhục, bi thương đáng hận đến mức nào! Đặt lợi ích của Thiên Lăng lên hàng đầu, tập trung gϊếŧ địch, bảo toàn lãnh thổ, nếu thắng lợi trở về, không những bảo vệ được những thứ các ngươi muốn bảo vệ, mà gia tộc các ngươi cũng vinh hiển ngàn đời! Vinh nhục tự thân, các ngươi phải hiểu rõ.
Trẫm tại đây hạ chỉ, lần này đại chiến toàn thắng, Hộ quốc nhất phẩm tặng vạn lượng hoàng kim, một trăm mẫu đất, hậu duệ gia tộc làm quan trên triều tăng hai bậc quan hàm, từ tứ phẩm trở lên thăng hai bậc quan hàm, thêm ba mươi mẫu đất, ngàn lượng hoàng kim, nâng toàn gia lên hàng thế gia Thiên Lăng, các tướng sĩ còn lại đều được tăng ba bậc quan hàm, thêm trăm lượng hoàng kim, những ai có thân nhân phạm tội lưu đày đều được xóa bỏ, chiếu cáo thiên hạ.
Về phần hai nhi tử của trẫm, Túc Vương và Đoan Vương, nếu như các ngươi có thể dẫn dắt toàn quân sớm ngày khải hoàn trở về, một nửa binh quyền và chưởng ấn tam bộ sẽ là của các ngươi.”
Hoàng đế nói xong những lời này, toàn bộ Vọng Nguyệt đài đều yên tĩnh quỷ dị, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên nền đất.
Một lúc lâu sau, tất cả tướng lĩnh đều cúi đầu, tiếng hô truyền đến vang vọng như sấm sét rạch ngang trời:
“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng đế quả thật vô cùng khí phách, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhằm ngay vào yếu điểm của những binh sĩ phải rời cố hương, lại đưa ra phần thưởng cực kì hậu đãi, không đem vinh nhục của hoàng thất, mà là của chính các tướng sĩ ra để tạo thành động lực cho họ, khiến cho toàn quân dốc lòng chiến đấu mà quên mất cái giá phải trả là kết cục vùi thây nơi sa trường.
Khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua những người đứng bên cạnh, ta thấy được mỗi người đều có một biểu cảm khác nhau.
Hai huynh muội Lan gia cùng Tạ Quốc cữu sắc mặt âm trầm, Thái tử xem ra cũng bị bao phủ bởi một tầng hoang mang và phòng bị, mà Vân Thái sư lại lãnh đạm hờ hững.
Một nửa binh quyền cùng chưởng ấn tam bộ, Hoàng đế chơi thật lớn.
Nhưng chính vì món hời quá lớn, nên cái giá phải trả chẳng hề nhỏ chút nào.
Chưa kể đến chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể tử chiến ở biên cương xa xôi, mà lúc trở về cũng không được yên ổn.
Binh quyền là trọng quyền, chưởng ấn là thực quyền, tuy phong quang vô hạn, nhưng cũng dẫn đến rất nhiều điều nghi kị.
Nếu như hai người họ khải hoàn trở về, chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của vô số người.
Hoàng đế cuối cùng vẫn là Hoàng đế, ông ta chính là bậc kỳ tài trong trò chơi vừa kiểm soát lại vừa điều khiển.
Ta lại nhìn tới Thái tử, nhân vật hạnh phúc an nhàn nhất cho tới ngày Bách Lí Dật đảo chính trong cốt truyện, thật sự thấy có phần chướng mắt.
Thân là Thái tử, nhưng không bị người nhắm tới, Hoàng đế lại hết mực yêu thương bảo vệ, chỉ cần ngồi vững ngôi vị Thái tử xem các đệ đệ đấu đá đến một mất một còn.
Cái này là do nhân vật thuộc vai quá phụ, cho nên không bị tác giả chú ý đây mà.
Tác giả, có thể có logic hơn một chút không?
Hoàng đế nghe thấy tiếng tung hô rung trời, vô cùng hào sảng cười lớn:
“Nhuệ khí cùng sĩ khí hùng hậu, vô cùng tốt! Trẫm là Hoàng đế của Thiên Lăng, nay dùng chén rượu này, thay mặt cho ngàn vạn dân chúng Thiên Lăng kính các tướng sĩ ra trận gϊếŧ địch sớm ngày công chiếm Bắc Tuyên, gϊếŧ sạch địch nhân, khải hoàn trở về, khiến cho xã tắc Thiên Lăng thiên thu vạn đại!”
Nói xong, ông ta ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó ném mạnh chén rỗng xuống đất, “choang” một tiếng đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Nhất thời, sĩ khí của toàn quân tăng cao, đại Tướng quân, Mặc Triêu Ngân, Mặc Thụy Uyên cùng Bách Lí Dật và mấy ngàn binh sĩ phía sau đều uống cạn chén rượu, sau đó cũng đập vỡ chén rỗng, cúi đầu chạm đất hô lớn:
“Xã tắc Thiên Lăng thiên thu vạn đại! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Các quyền thần và phi tử hậu cung, Hoàng tử tông thất cũng khom người, đồng loạt hô vạn tuế.
“Hạ thần nhất định dốc toàn lực ứng chiến, liều chết cũng phải lấy được đầu của chủ tướng Bắc Tuyên, không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng!” Hộ Quốc đại Tướng quân Vu Mân Kính chắp tay, chòm râu trắng rung lên, lời nói ra kiên định vững chắc như bàn thạch.
Hoàng đế vô cùng cao hứng trước một màn này, liên tục hào sảng cười dài: “Tốt! Tốt lắm!”
Tiếng trống da trâu bắt đầu vang vọng, tướng lĩnh nhanh chóng nhập vào hàng ngũ, động tác mạnh mẽ dứt khoát, nhuệ khí toả ra ngút tận trời xanh.
Hộ Quốc Đại Tướng quân bước đến, tung người phi thân lên con tuấn mã dẫn đầu, ba người Mặc Triêu Ngân, Mặc Thụy Uyên cùng Bách Lí Dật cũng phi người lên ba con ngựa khác ngay phía sau.
Tiếng trống trở nên dồn dập hơn, hoà lẫn với tiếng bước chân làm rung chuyển đất trời hướng về phía cổng thành.
Hoàng đế và văn võ bá quan cũng rời khỏi Vọng Nguyệt đài đi đến chỗ tường thành.
Từ trên tường thành nhìn xuống, ta thấy được dân chúng quỳ rạp dưới chân tường thành, tiếng tung hô truyền đến làm cho thiên địa thất sắc.
Cổng thành nặng nề “kẹt” một tiếng, sau đó chậm rãi mở ra, đoàn binh mã theo đó dần dần rút khỏi hoàng thành, chiến kỳ tung bay, trường gươm sáng chói.
Đoàn tướng sĩ xuất trận dưới sự tung hô ngập trời của muôn dân trăm họ, của gia quyến thân nhân.
Biết bao nhiêu cảm xúc bị mãnh liệt ép xuống để cung tên căng dây, hồng thương dựng thẳng, trường kiếm dứt khoát hạ xuống.
Biết bao lưu luyến cùng bi thương hoá thành sát phạt quyết đoán và nhuệ khí kiên cường nơi trận mạc bị tử khí bủa vây nghìn trùng.
Ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đầy kiên định của Mặc Triêu Ngân, dần dần rời xa khỏi tầm mắt mình.
Hắn quả nhiên sẽ không ngoảnh lại.
Mặc Triêu Ngân của ta…đã trưởng thành thật rồi.
———————
Đợi đến lúc đoàn quân đã rời đi hẳn, ta cũng không còn lí do gì ở lại hoàng cung nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Lúc bước ra khỏi cổng thành, ta thấy có một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, bên cạnh xe ngựa xuất hiện hai người, dáng vẻ như đang chờ đợi, một trong số đó là vị bạch y nữ tử có chút quen thuộc.
Tuyết Thanh Ly dựa vào thành xe, vẻ mặt có chút mất mác và lạc lõng, trên tay đang vuốt ve một thứ gì đó, dáng vẻ của nàng trông thật giống như thất hồn lạc phách, mặc cho thị nữ bên cạnh đang vô cùng bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Ta mặc dù không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng ta biết thứ ở trên tay nàng – một tấm bùa bình an.
Giống như tấm bùa ta đưa cho Mặc Triêu Ngân lúc trước.
Kiến Châu cách kinh thành khá xa, Tuyết Thanh Ly mấy ngày trước buộc phải rời kinh, trở về giải quyết triệt để đám người Bách Lí gia muốn níu kéo hôn sự, bây giờ hồi kinh, đoán chừng là muốn tiễn đưa đoàn quân xuất trận.
Nhìn con ngựa kéo xe liên tục phì phò dẫm chân bên cạnh, xem ra đã phi nước đại liên tục không ngừng nghỉ để kịp giờ ra quân.
Ta bị dáng vẻ tiêu điều mỏng manh của nàng kéo lại bước chân, sau đó mới để Diệp Trúc đang đỡ tay trở lại bên cạnh xe ngựa vương phủ, bản thân lại cất bước tiến về phía nàng.
Sau khi ta đã lại gần nàng hơn nữa, Tuyết Thanh Ly vẫn không nhận ra.
Nàng chỉ ngơ ngác vuốt nhẹ tấm bùa, tiêu cự trong mắt dường như tan rã.
Cuối cùng, nàng mấp máy môi, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ trong suốt, âm thanh nhỏ đến mức dường như không nghe thấy:
“A Uyên, xin lỗi huynh, ta đến chậm rồi.”
Ngày hôm ấy, xác lá khô rải rác đầy khắp ngõ phố lớn nhỏ, từng ngọn gió rời rạc lướt qua, tiêu điều quạnh hiu, chỉ có thể luẩn quẩn không lối thoát trong hoàng thành lạc lõng, không thể nào thổi tới biên cương xa xôi nghìn trùng.
_____________________
Nạn dịch bùng phát, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, giữ sức để táng sml mấy người thừa cơ tăng giá khẩu trang 350k/hộp sau khi nạn dịch qua đi nha!img.