Bạn đang đọc Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của – Chương 6:
Chương 6:
Hi Tửu còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì giữa chị gái Tạ Tương của Tạ Tứ, thì Tạ Tứ đã quay lại. Tạ Tương nói với Tạ Tứ: “Chị muốn Tửu Tửu đến chỗ của chị ở vài ngày, được không?”
Hi Tửu kinh hãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
No no no no…
Chibi Hi Tửu nhảy ra trước mặt Tạ Tứ, lạc giọng hét lên vì kiệt sức.
Nói cái gì mà ở với cô ta mấy ngày, cô ta chính là muốn chiếm lấy tôi thì có!
Bạch Liên Hoa, tôi sẽ không để cho cô được như ý!
Nhìn Hi Tửu chân chính vẫn khôn khéo tươi cười, một chút cũng không nhìn ra nội tâm phong phú của cô: “Chuyện này không tốt lắm đâu? A Tứ thật khó lắm mới trở lại, em còn muốn nhân cơ hội này…” Ngượng ngùng vuốt tóc, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Muốn nối dõi tông đường với anh ấy.”
Nói xong, cô xấu hổ liếc mắt nhìn Tạ Tứ.
Gương mặt của Tạ Tương đông cứng lại. Cô ta nhìn Tạ Tứ: “A Tứ, lần này em cố ý ở lại trong nước, chính là muốn sớm sinh con với Tửu Tửu?” Ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ không tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hi Tửu vẫn duy trì nụ cười, lưng ưỡn thẳng, dáng vẻ đoan trang.
Chibi Hi Tửu trong mắt Tạ Tứ lại kích động mười phần, vốn là đang hung hăng uy hiếp: “Nếu anh dám giao tôi cho chị gái của anh, tôi sẽ vặn đầu anh!”
Đột nhiên trở nên thê lương bi ai, cầm một chiếc khăn tay nhỏ, ngồi trên mặt đất, nhỏ giọng khóc nức nở: “Chị gái của anh mơ ước gương mặt xinh đẹp và cơ thể quý giá như sâm của tôi. Bởi vì nhìn thấy chúng ta là đôi phu thê plastic, ball ball* anh giữ tôi ở lại đi!”
*Ball: nghĩa là cầu xin
Biểu cảm của Chibi Hi Tửu thực sự quá mức phong phú. Sự sinh động mà Tạ Tứ hiếm khi thấy trong cái vòng này.
Khóe môi Tạ Tứ không tiếng động khẽ nhếch lên.
Đối mặt với ánh mắt chân thật của Hi Tửu, hình như có thể nhìn thấy sự khẩn trương và khẩn cầu được ẩn sâu trong đôi mắt màu nâu mật ong của cô.
Tạ Tử nổi lên ý tứ đùa giỡn, nhìn Tạ Tương, nhàn nhạt nở nụ cười: “Đương nhiên là không phải.”
Trong mắt Tạ Tương hiện lên vui vẻ.
Tạ Tứ liếc mắt nhìn Chibi Hi Tửu lấy ra một cây đao dài bốn mươi mét, hạ lưỡi dao xuống, từ phía xa lao về phía anh.
Khi Chibi Hi Tửu nhảy lên, chuẩn bị chém đầu Tạ Tứ.
Tạ Tứ nhẹ nhàng ôm Hi Tửu vào lòng: “Sinh con là mục tiêu thứ hai. Em ở đây chủ yếu là để bồi dưỡng tình cảm với Tửu Tửu.”
Chibi Hi Tửu treo trên đầu anh, lắc một cái, rớt xuống đất, tự nhiên thu đao lại, trong tay nhỏ bé cầm một tấm thẻ, dán lên người Tạ Tứ: “Bíp, thẻ người tốt.”
Sau đó giống như một con chó nhỏ xoa bóp chân cho anh.
Tạ Tứ không biết tại sao mình lại bị lấy lòng trước trí tưởng tượng trẻ con của Hi Tửu, khóe môi không ngừng nở nụ cười.
Xoa xoa đôi mắt sáng ngời của Hi Tửu đang nhìn mình, anh cúi người, dùng giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, nói với cô: “Không học thuộc chủ nghĩa Mác-Lenin, em đừng hòng đi đâu.”
Quả nhiên bản chất của người đàn ông chó má vẫn rất chó má.
Hi Tửu thẳng người, ngẩng đầu lên, ánh mắt hầm hầm nhìn Tạ Tứ, mỉm cười nhưng trong nụ cười có ẩn chứa vô số con dao.
Chibi Hi Tửu cũng không hầu hạ Tạ Tứ nữa, hầm hừ trừng mắt giận dữ nhìn Tạ Tứ, phốc một cái biến mất.
Tạ Tương nhìn Tạ Tứ và Hi Tửu thân mật, yên lặng nắm chặt chiếc túi hàng hiệu trong tay, cuối cùng nặn ra một nụ cười: “Nếu đã như vậy rồi, chị sẽ không quấy rầy hai đứa nữa.”
Hi Tửu mỉm cười tiễn Tạ Tương đi đi. Lúc trở về thì bị Tạ Tứ kéo vào thư phòng học thuộc chủ nghĩa Mác-Lenin.
Sau khi học thuộc Chủ nghĩa Mác-Lenin, Hi Tửu muốn đi mua một bảng vẽ điện tử.
Dựa theo xây dựng hình tượng của cô, cô muốn ra ngoài thì phải có sự đồng ý của Tạ Tứ mới được.
Con mẹ nó, nhà Thanh đã sớm diệt vong từ lâu, mà còn tàn tích phong kiến gì nữa không biết!
Hi Tửu vừa mắng vừa ngâm trà, đặt lên khay đưa cho Tạ Tứ. Ngón tay trắng nõn vẽ vòng tròn trên bàn: “Ông xã, hôm nay em muốn ra ngoài mua vài thứ, có được không?”
Tạ Tứ ngẩng đầu, đôi mắt màu trà nhìn Hi Tửu.
Kỹ năng diễn xuất của cô không tệ. Nếu như anh không nhìn thấy được tiểu kịch trường trong đầu cô, anh thực sự là không thể nhìn ra được bộ dạng làm bộ làm tịch của cô là cô giả bộ để cho anh ghét.
“Em muốn mua gì, chỉ cần nói cho quản gia biết là được.” Anh duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay của Hi Tửu, dùng đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay của cô, cực kỳ mờ ám. Giọng nói còn cố ý hạ thấp xuống, kèm theo chút ám muội: “Không phải em muốn cùng tôi nối dõi tông đường sao?”
Ma lạt tiểu long hà*, người đàn ông chó má này bắt đầu kỳ quái từ tối hôm qua.
*Ma lạt tiểu long hà: Món tôm xào cay. Nghĩa bóng là ý chỉ là một đêm mười ba lần (Làm chuyện xxxx), hoặc được xem như 1 câu chửi thề
Hi Tửu nhịn xuống xung động muốn làm cho Tạ Tứ đoạn tử tuyệt tôn, xấu hổ cúi đầu: “Mấy ngày nay người ta thật không tiện, hơn nữa người ta là muốn mua đồ riêng tư. Nói cho quản gia biết, người ta sẽ rất xấu hổ.”
Tạ Tứ nhướng mày: “Em muốn mua cái gì?”
Hỏi nhiều như vậy? Hi Tửu lặng lẽ liếc xéo Tạ Tứ một cái. Sau đó nói khẽ bên tai anh: “Em muốn mua…”
Trên người cô mang theo một mùi hương thơm trái cây nhàn nhạt, khác hẳn với phong cách ăn mặc nghiêm túc cứng nhắc của cô.
Hơi thở ấm áp, kèm theo một âm thanh dịu dàng mềm mại bay vào tai Tạ Tứ.
“Kem bôi trị nấm chân.”
Hi Tửu vui vẻ đi ra khỏi thư phòng. Nhớ đến vẻ mặt lúc nãy của Tạ Tứ khi nghe cô nói đi mua là kem bôi trị nấm chân, cô thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Trong sách đã nói qua vô số lần Tạ Tứ có thói quen ưa sạch sẽ nghiêm trọng.
Cô tin sau khi Tạ Tứ biết cô bị “Bệnh nấm chân”, nhất định sẽ đi vòng qua cô, nói không chừng còn sợ cô sẽ lây bệnh cho anh, cho nên trực tiếp ly hôn với cô.
Tâm trạng của Hi Tửu cực kỳ tốt, nói quản gia sắp xếp một chiếc xe, chở cô đi thẳng đến chợ bán đồ cũ lớn nhất thành phố. Tuy đây là lần đầu tiên cô mua đồ cũ nhưng cô lại rất may mắn, dùng năm trăm tệ mua được một cái bảng vẽ điện tử có giá gốc mấy nghìn tệ.
Sau khi dùng thử, thấy không có vấn đề gì, Hi Tửu trở lại nhà họ Tạ.
Buổi tối ăn xong liền khóa trái cửa phòng, xõa tóc, thay một bộ đồ trông ít giống nữ tu nhất, điều chỉnh góc máy đến vị trí chỉ có thể nhìn thấy cằm.
Mục đích của việc ăn mặc như thế này là để tránh người khác nhận ra cô, làm sụp đổ hình tượng.
Lúc này chính là thời gian vàng của livestream, vì vậy một người mới, hơn nữa còn giấu mặt, không có đoàn đội, muốn một đêm thành danh thực sự là quá khó.
Tối hôm qua Hi Tửu đã cân nhắc điều này. Vì vậy đêm qua cô đã chọn một vài cuốn tiểu thuyết được xếp hạng vàng trên trang web đọc truyện tiểu thuyết trực tuyến lớn nhất ở thế giới này, dành mấy tiếng đồng hồ để sàng lọc chúng.
Cuối cùng, cô chọn một cuốn tiểu thuyết hành văn không ngốc bạch, nam nữ chính của cuốn tiểu thuyết rất có cảm giác.
Phải mất hơn hai tiếng đồng hồ cô mới vẽ được hình ảnh nam nữ chính, đăng dưới bình luận Weibo của tác giả cuốn tiểu thuyết này.
Lúc cô đăng xong, cô lướt xem người hâm mộ của vị tác giả này, có chút choáng váng.
Anh ta có gần một ngàn vạn người hâm mộ, lưu lượng có thể so cùng với một thần tượng.
Tác giả lưu lượng đỉnh cao.
Thậm chí cô còn cảm thấy lựa chọn tác phẩm của vị tác giả này là rất sáng suốt.
Quả nhiên chỉ sau chưa đầy một ngày lên men, phía dưới bình luận hình ảnh cô đăng lên đã nhận được hàng nghìn lượt thích + bình luận, vọt lên vị trí dễ nhìn thấy nhất trên Weibo.
Rất nhiều người hâm mộ cuốn sách la hét bên dưới:
[Đây là vị thần tiên nào vẽ ra bức ảnh thần tiên này vậy? Giống hệt nam nữ chính trong tưởng tượng của tôi. Không! Trí tưởng tượng của tôi phế thải hơn so với vị thần tiên này!]
[Đại xúc* ẩn hiện, nhanh đến bắt lại! Đại xúc cũng là fan của Hạ Thần sao? Đại xúc có sẵn bức ảnh nào nữa không? Quỳ cầu xin!]
*Đại xúc: Là hình dung một cao thủ vẽ ACG (Anime, truyện tranh, và trò chơi). Bởi vì cao thủ vẽ ACG đều biết sử dụng các thiết bị điện tử chuyên nghiệp, giống như họa bản cùng bút cảm ứng. Kiểu giống như đồ họa, nhưng ở đây chỉ vẽ những thứ liên quan đến ACG
[Phong cách vẽ tranh này quá được! Đây chắc chắn là bức ảnh vẽ hình tượng nhân vật có tâm nhất mà tôi từng nhìn thấy!!!]