Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của

Chương 4


Bạn đang đọc Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của – Chương 4:

Chương 4: 
 
Hi Tửu đoan trang ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tạ Tứ đang nhàn nhã xem Ipad, ánh mắt lộ ra vẻ buồn chán.
 
Mắt cô dán chặt vào chiếc Ipad trên tay Tạ Tứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi tay của nhân vật phản diện lão đại được tác giả gọi là bàn tay xinh đẹp có thể tạo thành một trăm con muỗi nhỏ màu vàng trong nháy mắt.
 
Để xứng với đôi bàn tay xinh đẹp này, tác giả còn đặt cho anh một bối cảnh “Trước khi thừa kế nhà họ Tạ, học Y ở nước ngoài, được mệnh danh là thiên tài ngoại khoa”.
 
Bàn tay đẹp + Dao giải phẫu, ngẫm lại thật rất có cảm giác.
 
Trước mắt Tạ Tứ xẹt qua một cái bóng. Anh miễn cưỡng ngước mắt lên, liền nhìn thấy “Anh” mặc áo blouse đứng trước mặt Hi Tửu, trên tay cầm dao mổ.
 
“Anh” đưa tay lên, đặt lưỡi dao lạnh lẽo lên môi, đầu lưỡi cố ý vuốt ve lưỡi dao kim loại lạnh lẽo.
 
Gương mặt lạnh lùng cấm dục, động tác tràn đầy sức quyến rũ.
 
Tạ Tứ nhíu mày. Người phụ nữ này vậy mà lại có suy nghĩ dâm loạn với anh như vậy?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đang định mở miệng để chấm dứt play xấu hổ này thì anh lại thấy “Anh” đang liếm dao bỗng nhiên dừng lại. Tiếp đó là máu trong miệng tuôn ra như thác nước, sau đó a một tiếng, ngã xuống
 
Tạ Tứ: ….
 
A, muốn dạng thẳng chân lắm rồi.

 
Hi Tửu cầm nước trái cây lên uống một ngụm cho đỡ sợ, lại nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tạ Tứ.
 
Hi Tử lập tức nghiêng người, đưa nước trái cây trong tay cho anh: “Ông xã, anh uống đi.”
 
Tạ Tứ đưa tay bóp gò má mập mạp có chút giống trẻ con của cô, trong nụ cười giấu dao: “Em qua đây với tôi.”
 
Mặt Hi Tửu bị anh nhéo, trong lòng đang mắng mười tám đời tổ tông của anh, nhưng trên mặt lại mỉm cười động lòng người: “Vâng.”
 
Tạ Tứ đưa Hi Tửu đưa đến thư phòng. Tạ Tứ đưa cho cô một cuốn sách. Hi Tửu cúi đầu nhìn bìa sách: “Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lenin?”
 
“Mỗi ngày học thuộc mười trang.” Tạ Tứ ấn đầu nhỏ của cô vào một góc: “Nhìn bức tường mà học thuộc, không học thuộc, không được nghỉ.”
 
Anh không tin, chủ nghĩa Mác-Lenin không thể làm sạch cái đầu nhỏ loạn thất bát tao của cô được.
 
Nếu như chủ nghĩa Mác-Lenin không làm được, vậy thì tư tưởng Mao Trạch Đông.
 
Hi Tửu ù ù cạc cạc ôm cuốn sách.
 
Không đúng, một nhân vật phản diện như anh có quyền gì bắt cô học thuộc chủ nghĩa Mác-Lenin?
 
Muốn từ chối, nhưng ánh mắt Tạ Tứ mang tính uy hiếp mười phần, nhướng mày, trong mắt mang theo hưng phấn đợi săn bắt con mồi: “Em không muốn nghe lời của tôi sao?”
 
“Làm sao em không nghe lời của ông xã của em được?” Hi Tửu cắn răng, ổn định hình tượng.
 
Hi Tửu đứng trong góc tường, nhìn thấy Tạ Tứ đang ngồi phía sau lưng cô thông qua tấm gương phản chiếu của bức tranh trang trí treo trên tường, bộ dạng muốn giám sát cô.
 

Hi Tửu không còn cách nào khác chỉ đành mở sách ra, học thuộc những lý thuyết khô khan chẳng khác nào ăn một cái bánh bao khô, cô càng học thuộc càng oán hận.
 
Tạ Tứ nhìn bóng lưng của Hi Tửu, vô số dòng chữ xuất hiện quanh người cô. Mỗi một chữ đều là mắng chửi anh, nhưng lại thần kỳ là ko có lời mắng chửi nào giống nhau.
 
Tạ Tứ không giận mà cười, gọi cô: “Hi Tửu, em đang mắng tôi trong lòng sao?”
 
Hi Tửu rùng mình, quay đầu lại, vừa vô tội vừa khiếp sợ: “Sao có thể như vậy được? Em yêu anh nhiều như vậy, làm sao có thể mắng anh được chứ?”
 
Vẻ mặt của cô đứng trong dòng chữ mắng chửi vừa mới tăng gấp đôi, nhìn cực kỳ buồn cười.
 
Tạ Tứ gật đầu: “Nếu em đã yêu tôi như vậy, vậy học thuộc lòng hai mươi trang đi.”
 
Hi Tửu trừng mắt.
 
A! Ssibal*!! 
 
*Ssibal: chữ chửi thề của Tiếng Hàn, có nghĩa là mẹ kiếp. 
 
Ba chữ giống như ba tảng đá to lớn từ trên trời rơi xuống nện vào người Tạ Tứ.
 
Tạ Tứ lắc đầu thoát ra khỏi ảo giác, cúi đầu nhìn xuống bản thân vẫn đang còn ngồi yên ổn ghế, nhưng mà cảm giác lúc nãy bị hòn đá đè trên mặt đất vẫn rất rõ ràng.
 
Anh nhìn về phía Hi Tửu đang âm thầm nghiến răng, như có điều suy nghĩ.
 
Xem ra anh vẫn không nên bức bách cô quá mạnh mẽ nữa.

 
Nếu tâm tình của cô quá kích động, sẽ kéo anh vào trong trí tưởng tượng của cô.
 
Tạ Tứ vẫn là để Hi Tửu học thuộc mười trang. Hi Tửu thật vất vả lắm mới học thuộc lòng được. Chân đau nhức. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy được, viền mắt đỏ hoe, ấp a ấp úng đọc thuộc mười trang sách cho Tạ Tứ nghe. Ngay cả hình tượng cũng không để ý, nói mình không thoải mái rồi đi thẳng về phòng.
 
Đem cái gối đầu thành người đàn ông Tạ Tứ chó má, đánh một trận.
 
Hi Tửu thở dài một hơi nhẹ nhõm, nằm ở trên giường êm ái.
 
Nhìn vào tiền gửi của nguyên chủ.
 
Vừa nhìn cô liền muốn khóc. Nguyên chủ sao lại nghèo như vậy?
 
Trong thẻ chỉ có 538,8 nhân dân tệ.
 
Bởi vì là nữ phụ pháo hôi, trong sách miêu tả cũng rất đơn giản. Xem ra nguyên chủ ở nhà họ Hi không những không được cưng chiều, mà thậm chí còn có thể bị ngược đãi giống như Cô bé Lọ Lem.
 
Hi Tửu bác bỏ ý định liên lạc với nhà họ Hi.
 
Ký ức của nguyên chủ không được đầy đủ. Cô sợ tùy tiện liên hệ với nhà họ Hi sẽ dẫn đến phiền phức khác.
 
Cả người Hi Tửu không thoải mái lăn qua lăn lại trên giường.
 
Cuối cùng, cô ngồi dậy, lặng lẽ hỏi quản gia muốn một chiếc máy tính xách tay.
 
Không sao, không có tiền thì cô tự kiếm!
 
Ngoài việc tiêu tiền, cô còn có một sở trường khác, đó chính là–
 
Hi Tửu tìm kiếm trên mạng một vòng, tìm thấy thứ mình cần, khóe môi hài lòng cong lên.
 

Tạ A Cẩu, chờ bản tiểu thư kiếm được tiền rồi, anh liền nhanh chóng biến đi đi!
 
Thành Bắc, trong trang viên tráng lệ giống như cung điện hiện đại, đại tiểu thư nhà họ Hi Hi Uyển lạnh lùng cười, bộ dạng từ trên cao nhìn xuống nhìn người đàn ông đối diện. Nếu như có người của nhà họ Tạ ở đây, nhất định sẽ nhận ra người đàn ông này chính là anh trai của Tạ Tứ, Tạ Ngọc.
 
Hi Uyển cúi người, đặt tay trên lưng ghế sô pha mà Tạ Ngọc đang ngồi, đầy khí thế: “Anh, có làm theo lời của tôi nói không?”
 
Ngửi thấy mùi hoa mai trên cơ thể Hi Uyển, Tạ Ngọc xưa nay bất cần đời hô hấp có chút nhanh: “Anh đã dựa theo lời của em, nói cho em trai của anh biết Hi Tửu không được nhà họ Hi cưng chiều, lại còn cố ý nói nếu như cô ấy bị từ hôn, có thể sẽ bị bọn em ức hiếp cả đời.”
 
“Em trai của anh tuy rằng bạc tình, lại giống một người Gay, nhưng sẽ tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện đẩy phụ nữ vào đường cùng. Nghe anh nói xong, sẽ không trả Tửu Tửu về lại đâu.”
 
Hi Uyển giống như tổng tài bá đạo cười tà mị: “Tốt.”
 
Tạ Ngọc kéo Hi Uyển đứng dậy: “Anh cũng đã hãm hại em trai của anh như vậy rồi. Vậy khi nào thì em mới ước hẹn…”
 
Hi Uyển nhấc chân đá Tạ Ngọc ra, ánh mắt tàn nhẫn nhìn anh ta: “Đồ đàn ông ngốc. Tôi đồng ý hẹn hò với anh chỉ để lợi dụng anh. Bây giờ anh đã không còn giá trị gì với tôi nữa.”
 
Nói xong, tư thái ưu nhã tự phụ xoay người rời đi.
 
Tạ Ngọc không những không tức giận mà đôi mắt dài còn híp lại, nở một nụ cười hứng thú.
 
Hi Tửu bắt đầu đại nghiệp kiếm tiền, đang thỏa mãn nằm trên giường lười biếng. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô lật người cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện ra hai chữ: True Love.
 
Hi Tửu suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
 
Tình huống gì thế này?
 
Không phải là True Love của nguyên chủ là Tạ A Cẩu sao?
 
Tạ A Cẩu cho dù có biến thái đến đâu cũng sẽ không đến mức đang ở cùng nhà mà gọi điện thoại cho cô được. Vậy cái người True Love đang gọi điện thoại đến này là ai?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.