Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của

Chương 22


Bạn đang đọc Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của – Chương 22:

Chương 22:
 
Sau khi hoảng sợ qua đi, chibi Hi Tửu vội vàng đẩy chibi người đàn ông đang mặc cổ trang vào cửa, sau đó lấy ra một chiếc đèn cảnh sát ra, đèn đỏ nhấp nháy, tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên.
 
Chibi Hi Tửu đối mặt với người đàn ông sắt đá, nghiêm túc ra lệnh: “Người đàn ông xấu xa xâm nhập, báo động cấp một! Tất cả các phòng ban chú ý, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ dấu vết!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tạ Tứ quả thực tức giận đến buồn cười.
 
Hồ ly nhỏ này thật sự là giấu anh nuôi dưỡng đàn ông?
 
Còn con mẹ nó play cổ trang nữa?
 
Xóa sạch dấu vết phải không? Tạ Tứ hơi nhướng mắt, trầm giọng nói: “Hi Tửu, tôi biết em còn chưa ngủ, mở cửa đi.”
 
Ở bên kia cánh cửa, Hi Tửu rón rén bước vào phòng điên cuồng thu dọn, cuối cùng cũng giấu hết những thứ nên giấu đi, khoác bên ngoài chiếc áo khoác tối màu bảo thủ che đi chiếc váy ngủ và rượu vang, sau đó nhanh chóng buộc tóc lên rồi đi ra mở cửa.
 
Cố gắng không thở hồng hộc, cố ý làm ra vẻ ngái ngủ, bộ dạng vui vẻ: “Ông xã, sao anh lại đến đây?”
 
Tạ Tứ trước tiên là liếc nhìn quanh căn nhà, sau đó nhìn về phía Hi Tửu: “Bởi vì nhớ em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không có việc gì, nhớ cô làm gì hả?
 
Hi Tửu trợn to mắt. Thật vất vả lắm mới kìm nén vẻ mặt rợn cả người thành thụ sủng nhược kinh: “Ông xã, em cũng nhớ anh.”
 
Chibi Hi Tửu ở bên chân cô gấp đến độ dậm chân: “Được rồi, được rồi, biết anh nhớ tôi rồi, nhớ rồi thì nhanh đi đi!”
 

Tạ Tứ nhìn Hi Tửu ngăn ở cửa: “Vậy không mời anh vào nhà sao?”
 
Khóe miệng Hi Tửu hơi giật giật, gượng cười, tránh ra: “Ông xã, mời vào.”
 
Tạ Tứ bước vào nhà, đi dọc theo hành lang, mở từng cánh cửa đang đóng chặt ra, giống như vô tình nhìn mọi căn phòng một lượt, không có gì khác thường.
 
Hi Tửu cũng bình tĩnh đi theo anh, vẻ mặt nhìn không ra một chút sơ hở nào.
 
Tạ Tứ đang định đi về phía phòng khách, nhưng thoáng thấy chibi Hi Tửu đang đứng trước cánh cửa khuất dưới cầu thang vui vẻ giậm chân: “Biến đi haha, quả nhiên là người đàn ông xấu xa này không phát hiện ra căn phòng này! Thật tốt quá! Bảo vệ an toàn bí mật của căn phòng này! Yahoo~”
 
Tạ Tứ nhướng mày, đi về phía căn phòng thiếu chút nữa bị anh bỏ qua.
 
“A, anh ta nhìn thấy!” Chibi Hi Tửu kinh hãi chui vào cửa phòng rồi biến mất.
 
Hi Tửu cũng bước nhanh hai bước, chặn bàn tay đang định mở cửa của Tạ Tứ lại: “Ông xã, đây là phòng chứa đồ. Trong đó có rất nhiều thứ lộn xộn, rất bẩn.”
 
“Không sao, đúng lúc tôi có thể giúp Tửu Tửu thu dọn đồ đạc một chút.” Tạ Tứ dịu dàng nhìn Hi Tửu, nhưng thật tế là mạnh mẽ hất tung bàn tay của Hi Tửu ra, mở cửa phòng.
 
Căn phòng không lớn, không có cửa sổ, không có chuyện nhảy ra khỏi cửa sổ trốn thoát.
 
Vì vậy, người đàn ông kia chỉ có thể ở trong phòng.
 
Tạ Tứ nhìn cái tủ dựng xung quanh căn phòng, bước tới, mở cửa tủ ra.
 
Bên trong quả thực có rất nhiều đồ lộn xộn. Thậm chí Tạ Tứ còn chịu đựng bệnh sạch sẽ của mình, dùng tay lật tung đống đồ lộn xộn kia lên, không giấu người nào trong này.
 
Thấy Tạ Tứ nhíu mày chán ghét, Hi Tửu len lén cong môi.
 

Cô kéo cánh tay của Tạ Tứ, dùng khăn ướt đã chuẩn bị sẵn lau cho anh: “Nhìn đi, em đã nói anh là rất bẩn rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi.”
 
Tạ Tứ không động, lại nhìn quanh căn phòng. Quả nhiên nhìn thấy chibi Hi Tửu đang chống nạnh đứng trong góc đám đồ lộn xộn khoe khoang: “Đồ đàn ông ngu ngốc! Bản tiểu thư thông minh như vậy, làm sao có thể giấu bí mật ở nơi như thế này được? Cái tủ kia chỉ là đồ che mắt thôi, để cho anh biết khó mà lùi. Bí mật của bản tiểu thư thực ra là ở chỗ này. Anh sẽ không bao giờ biết được đâu, biến đi, haha!”
 
Tạ Tứ: À, bây giờ thì đã biết, cảm ơn.
 
Đi về phía đống đồ lộn xộn. Chibi Hi Tửu lúc nãy còn kiêu ngạo như con khổng tước nhìn anh đi đến, vội vàng cào mặt: “A, anh ta vậy mà phát hiện ra!”
 
Nói xong, lấy ra một sợi dây dài, cố gắng thắt cổ tự tử.
 
Hi Tửu không kịp ngăn cản. Tạ Tứ đẩy đống đồ tạp vật lộn xộn kia ra. Bí mật mà cô dày công che giấu ngay lập tức bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.
 
“Ông xã…” Giọng Hi Tửu run lên: “Anh hãy nghe em giải thích.”
 
Ánh mắt Tạ Tứ từ từ lướt qua đống túi hàng hiệu, váy vóc, giày cao gót.
 
Đây chính là bí mật mà cô đã nghiêm túc che giấu như vậy?
 
Còn người đàn ông trắng trẻo mặc đồ cổ trang đâu?
 
Tạ Tứ lôi đống váy ra, bên trong vẫn là váy.
 
Dưới đống váy còn cất giấu một đống lớn đồ trang điểm.
 
Túi mỹ phẩm không được khằng lại, theo hành động của Tạ Tứ, mỹ phẩm bên trong liền rớt ra. Lộ ra thứ mà cô dày công giấu kín nhất….. Thanh cay*.
 
*Thanh cay: Là một món ăn vặt phổ biến của Trung Quốc. Nguyên liệu chính là bột mì và ớt. Sau khi thêm nước, muối, đường, bột màu tự nhiên và bề mặt khác, bột được ép dưới nhiệt độ cao, sau đó trộn với ớt và các gia vị khác bao gồm cả chất bảo quản có thành phần phù hợp với phụ gia thực phẩm Trung Quốc

 
Mặt Hi Tửu đột nhiên đỏ bừng lên, luống cuống tay chân nhét mấy gói thanh cay vào bên trong.
 
Tạ Tứ có chút sa sút tinh thần. Anh vậy mà bởi vì Hi Tửu không mang theo điện thoại di động, nên lái xe chạy đến Kiền Thừa Nhất Hào tìm cô. Cũng bởi vì nhìn thấy trong trí tưởng tượng của cô, cô ở chung với một người đàn ông, cho nên anh tức giận muốn bắt kẻ thông dâm.
 
Tại sao anh lại quan tâm đến một người phụ nữ vì liên hôn mới gả cho anh đến như vậy?
 
Tạ Tứ đang muốn tự thôi miên bản thân, thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, giọng nói nhẹ nhàng cùng hơi thở của cô xông vào tai anh, giọng nói ai oán: “Đừng nhìn, tiểu tiên nữ không ăn thanh cay! Xin anh, đừng nhìn!”
 
Tạ Tứ: Tôi nghiêm túc đi bắt kẻ thông dâm, vậy mà cô đứng đây chỉ quan tâm đến thanh cay?
 
Tạ Tứ và Hi Tửu ngồi trong phòng khách. Hi Tửu cúi đầu: “Ông xã, em chỉ đi trung tâm mua sắm mua quần áo và túi xách giảm giá thôi. Thật ra em không thích mặc loại quần áo lộ hở đó. Nhất là…”
 
Cô mím môi, cực kỳ xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thanh cay kia, là quà tặng. Là nhân viên bán hàng kiên quyết bắt em cầm lấy.”
 
“Như vậy sao.” Tạ Tứ đỡ trán nhìn Hi Tửu, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt thực sự xấu hổ của cô. Gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh ánh nước, chớp một cái, động lòng người.
 
Có lẽ bởi vì đêm đã khuya, ánh mắt Tạ Tứ nhìn Hi Tửu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ngày mai trung tâm mua sắm còn giảm giá không?”
 
Hi Tửu có chút ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt của Tạ Tứ, chậm rãi chớp mắt, ngập ngừng trả lời: “Có lẽ… Có lẽ là còn.”
 
Tạ Tứ lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho cô: “Vậy thì đi mua thêm một ít.”
 
Thẻ đen?!
 
Đầu ngón tay của Hi Tửu run rẩy nhận thẻ, cảm động nhìn Tạ Tứ.
 
Một giây tiếp theo, bên tai Tạ Tứ vang lên một tiếng xì xào, từ sau vai của anh giương ra hai cái cánh màu trắng cực lớn, trên đầu còn có hào quang.
 
Tạ – Thiên Thần – Tứ lạnh lùng mở miệng, chặn lại mấy cái lời khen ngợi mà Hi Tửu đã chuẩn bị sẵn: “Được rồi, tôi biết em muốn nói gì. Không cần phải nói. Tối nay tôi sẽ ngủ lại đây một đêm.”
 
Sự cảm động trong mắt Hi Tửu, đôi cánh thiên thần của Tạ Tứ nhanh chóng co rút lại, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể duy trì kích thước bằng một cái cánh gà.

 
“Nhưng mà, chỗ của em chỉ có một phòng ngủ để nghỉ ngơi.” Cô ngượng ngùng nhìn Tạ Tứ: “Ông xã, anh bằng lòng ngủ với em chứ?”
 
Cô còn cố ý chớp mắt mê hoặc nhìn vào xương quai xanh của Tạ Tứ, sau đó còn rất chi tiết nuốt một ngụm nước bọt.
 
Để cho Tạ Tứ thấy cô giống như một con yêu tinh muốn ăn tươi nuốt sống Đường Tăng.
 
Cùng lúc đó, chibi Hi Tửu đứng trước mặt Tạ Tứ, xé rách quần áo của anh, nở nụ cười tà mị, nâng cằm của Tạ Tứ lên: “Đàn ông, tôi cho anh một cơ hội chạy trốn cuối cùng. Nếu chọn ở lại, vậy tối nay tôi làm chuyện gì với anh, đều là do anh tự tìm đến!”
 
Chibi Hi Tửu nhướng mắt cười, rất tự tin: “Đến lúc rồi, anh cũng đừng có mà khóc.”
 
Tạ Tứ cong môi, trong mắt càng cảm thấy hứng thú. Ánh mắt chuyển từ chibi Hi Tửu đến gương mặt của Hi Tửu. Trên mặt hiện lên nụ cười làm mê muội tất cả chúng sinh: “Ngủ cùng phu nhân, đương nhiên là tôi nguyện ý.”
 
Không ngờ Tạ Tứ sẽ trả lời như vậy, làm cho Hi Tửu và chibi Hi Tửu đều đồng loạt sững người. Tạ Tứ vươn tay ra ôm lấy Hi Tửu, cúi đầu ghé vào tai cô, giọng nói quyến rũ nói: “Đến lúc đó, chúng ta nhìn xem, ai mới khóc.”
 
Hi Tửu bị Tạ Tứ ném lên giường, nệm rất mềm, cô còn bị đàn hồi hai cái, thấy Tạ Tứ làm bộ dạng sắp cởi quần áo, cô nhanh chóng suy nghĩ tại sao Tạ Tứ lại đột nhiên bộc phát thú tính.
 
Chợt cô cảm thấy có chút kỳ quái, vội vàng đưa tay lên: “Ông xã, anh đợi đã, hình như em tới rồi!”
 
Tạ Tứ vốn là muốn dọa cô. Nhưng anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vội vàng đi vào phòng tắm hỏi Hi Tửu: “Không phải bà dì của em đã đến mấy hôm trước rồi sao?”
 
Hi Tửu cách cánh cửa phòng vệ sinh vui vẻ giải thích với Tạ Tứ: “Thể chất của em tương đối đặc biệt. Hai tháng nay đến ba lần, mỗi lần nửa tháng.”
 
Tạ Tứ: … Em như vậy, thực sự không bị thiếu máu sao?
 
May mắn là Hi Tửu có thói quen tính toán mấy ngày này, luôn mang theo băng vệ sinh bên người. Chờ cô thu dọn xong, Tạ Tứ cũng từ căn phòng vệ sinh khác tắm xong đi ra.
 
Tạ Tứ chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra đường cong phần thân trên rõ ràng. Hi Tửu đếm đếm, Tạ Tứ nhìn thì gầy nhưng không ngờ lại có cơ bụng tám múi.
 
Giọt nước trượt dài trên thân hình hoàn hảo của anh, có chút quyến rũ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.