Bạn đang đọc Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của – Chương 17:
Chương 17:
“Lại đây” Tạ Tứ ngoắc ngoắc tay Hi Tửu.
Hi Tửu đứng tại chỗ, không có đi qua. Nụ cười trên mặt cười đến ôn ôn nhu nhu. Chibi Hi Tửu trên đầu trở mình, hiện ra một biểu tượng cảm xúc: Một người bỉ ổi đang giơ một cái đầu heo béo mập trắng mịn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía dưới viết: Đối phương không muốn nói chuyện với anh, cũng có ý định ném anh ra ngoài.
“Tửu Tửu?” Tạ Tứ bắt chước Tạ Tương gọi cô. Giọng nói trầm thấp, nụ cười thản nhiên, kết hợp với đôi mắt đào quyến rũ của anh, quả thực rất có lực sát thương.
Nhưng Hi Tửu lại thờ ơ. Chibi Hi Tửu đứng trên đỉnh đầu vẫn tiếp tục dùng một biểu tượng cảm xúc để trả lời Tạ Tứ, một người da đen trợn to đôi mắt: Có gọi mẹ cũng vô dụng.
Tạ Tứ tức giận nở nụ cười. Muốn anh gọi cô là mẹ? Tại sao cô không lên trời luôn đi?
“Tạ Tương đi rồi.” Tạ Tứ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy biểu hiện của Hi Tửu. Ánh mắt dao phay của chibi Hi Tửu cũng không còn lóe đỏ nữa, mà nghiêng đầu hiện ra một biểu tượng cảm xúc: Really?
“Còn lễ phục thì sao?” Hi Tửu ngồi xuống cạnh Tạ Tứ, đôi mắt trông mong nhìn anh.
“Tôi đưa em đi mua.” Tạ Tứ vừa nói xong, liền nhìn thấy hình ảnh của anh bên cạnh Chibi Hi Tửu biến thành cây ATM.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Tứ không gọi tài xế. Anh tự mình lái chiếc xe việt dã lớn giống như quái vật của mình đi. Hi Tửu yên lặng ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, cẩn thận tính toán xem chút nữa nên chọn loại trang phục nào.
Theo thẩm mỹ của nguyên thân, nhất định phải chọn loại trang phục không để lộ một tấc da thịt nào, màu sắc và kiểu dáng phải bảo thủ.
Không được, Hi Tửu gạch dấu chéo trong lòng.
Cô không thể chọn, cô phải nhờ Tạ Tứ chọn cho cô.
Tuy rằng thẩm mỹ của Tạ Tứ không nhất định là tốt, nhưng chắc chắn anh sẽ không chỉ thích kiểu ăn mặc giống như xác ướp của nguyên thân.
Sau khi hạ quyết tâm, Hi Tửu thành thật đi theo sau Tạ Tứ bước vào cửa hàng lễ phục cao cấp, bộ dạng giả vờ hoàn toàn không hiểu biết gì lễ phục: “Ông xã, ở đây có thật nhiều lễ phục, em không chọn đâu, anh chọn giúp em một bộ được không?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Tứ đi mua sắm với một người phụ nữ.
Anh đưa Hi Tửu đi cũng chỉ là nhất thời cao hứng, không nghĩ đến còn phải giúp cô chọn lễ phục.
Ánh mắt anh nhìn lướt qua những bộ lễ phục treo ở bên cạnh. Đang định đưa tay tùy tiện chọn một bộ thì đột nhiên có một bóng người hiện lên.
Giương mắt lên, sửng sốt.
“Hi Tửu” mặc một chiếc váy lụa mỏng dài hở lưng màu nude, bàn tay ngọc mảnh khảnh cầm tà váy, đứng trước mặt anh xoay một vòng. Sau đó nhìn anh, nhẹ nhàng chớp chớp mắt: “Chọn tôi thì sao?”
Không đợi Tạ Tứ trả lời, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng cằm Tạ Tứ lên, chiếm lấy tầm mắt của anh. Chủ nhân của bàn tay này là “Hi Tửu” trong chiếc váy lấp lánh màu xanh nước biển, vẻ mặt lười biếng lạnh lùng: “Chọn tôi.”
Lại có một “Hi Tửu” mặc chiếc váy ngắn màu đỏ thắt eo, giống như một tiểu yêu tinh đi đến, đẩy “Hi Tửu” mặc chiếc váy màu xanh nước biển sang một bên, đặt tay lên vai anh, ghé vào bên tai anh thổi khí: “Không chọn tôi, anh sẽ hối hận.”
“Hi Tửu” trong các loại váy lễ phục có phong cách khác nhau kéo đến quyến rũ Tạ Tứ, yêu kiều ỏn ẻn lôi kéo anh, nói anh lựa chọn bọn họ. Bởi vì sự cạnh tranh quá khốc liệt, bọn họ suýt chút nữa còn đánh nhau.
Khung cảnh hào nhoáng ban đầu bỗng chốc trở nên cực kỳ buồn cười.
Tạ Tứ hơi rũ mắt xuống, che giấu sự kinh hãi lúc ban đầu. Sau đó nhìn về phía Hi Tửu lớn đang ngồi ở một bên.
Ai có thể tưởng tượng được rằng tiểu hồ ly này nhìn vẻ ngoài thì nghiêm túc nhưng trong đầu thì chứa cả một cái thanh lâu?
Lỗ tai Tạ Tứ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hẳn. Anh quay đầu lại nhìn, đám “Hi Tửu” không biết đã dừng đánh nhau từ lúc nào. Một “Hi Tửu” mặc váy đen vòng qua cổ anh: “Mọi người đều là người trưởng thành. Người trưởng thành làm gì mà phải lựa chọn, tất nhiên là mua hết.”
Đám “Hi Tửu” hoặc là thanh thuần hoặc là mị hoặc, đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tạ Tứ, đồng thanh nói: “Nồi cơm lớn, đều mua hết chúng tôi đi!”
Tạ Tứ im lặng nhìn bọn họ một lúc, trên môi dần dần lộ ra ý cười.
“Ông xã, anh mỗi kiểu đều mua cho em một bộ hả?” Sau khi Hi Tửu nghe xong quyết định của Tạ Tứ, giọng nói run run: “Có quá lãng phí hay không?”
Tạ Tứ nhướng mày, nhìn về phía đám “Hi Tửu” bắt đầu tung hoa hoa: “Vậy thì…”
“Ông xã, thỉnh thoảng lãng phí chính là lãng mạn, cám ơn anh.” Hi Tửu cầm tay Tạ Tứ lắc lắc, nhường chỗ ngồi cho anh: “Anh ngồi đi, em đi gọi nhân viên đến đóng gói.”
Vì quá vui mừng nên Hi Tửu cũng chủ động đi gói đồ vào túi mua sắm. Mặc dù rất nhiều nhưng cô tuyệt không hề sợ hãi.
Tạ Tứ kéo Hi Tửu đang hưng phấn kích động sắp lộ nguyên hình lại, tay còn lại cầm mấy túi đồ mua sắm lên: “Còn muốn mua gì nữa không?”
Bộ dạng bạn trai level max khiến các nhân viên cửa hàng đều hóa thành chanh tinh*.
*Chanh tinh: Dùng để chỉ những người ghen tị với người khác.
Hi Tửu cảm động nhìn Tạ Tứ. Cô sẽ không bao giờ gọi Tạ Tứ là người đàn ông chó má nữa. Sau này anh sẽ là thánh mẫu Maria trong tâm mắt cô.
Trên đỉnh đầu Tạ Tứ là một vòng hào quang, giống như bức ảnh của Đức mẹ đồng trinh Maria, cùng đi mua sắm với Hi Tửu.
Buổi tối, Hi Tửu chọn một chiếc váy màu bạc, trang điểm tao nhã, đi dự tiệc rượu cùng với Tạ Tứ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ xuất hiện công khai trước công chúng trong cùng một khung hình.
Những người khác chỉ biết Tạ Tứ đã kết hôn với con gái nhà họ Hi, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy Hi Tửu.
Có điều nhà họ Hi lập nghiệp từ nghề thu gom phế phẩm đã được lưu truyền rộng rãi. Dựa theo tin tức này, bọn họ nghĩ là Hi Tử không thể leo lên bàn, chỉ là gặp vận may mới thông qua khảo hạch của nhà họ Tạ, gả cho Tạ Tứ.
Nhưng mà khi Hi Tửu khoác tay Tạ Tứ bước vào đại sảnh bữa tiệc, những người mong chờ xem kịch vui của Hi Tửu đã hoàn toàn thất vọng.
Hi Tửu không hề có dung mạo bình thường, không phóng khoáng như bọn họ nghĩ.
Cô rực rỡ, chói lóa. Vừa tiến vào liền lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hi Tửu cảm thấy ánh mắt của người khác đang nhìn mình, thờ ơ nắm lấy cánh tay của Tạ Tứ. Chỉ là người đến tìm Tạ Tứ nói chuyện hết đợt này đến đợt khác, không dứt, khiến cho cô đứng đau cả chân.
Hơn nữa thực sự rất nhàm chán.
Hi Tửu duy trì nụ cười, bắt đầu như đi vào cõi thần tiên.
Sự kiên nhẫn của Tạ Tứ cũng bị tiêu hao bởi mấy người cố gắng đến lôi kéo làm thân.
Đột nhiên, anh phát hiện ra mấy cái đầu của những ông chủ đang nói chuyện với anh đều biến thành những vòi phun nước. Hơn nữa tiết tấu phun nước giống như tiết tấu nói chuyện của bọn họ vậy.
Hợp lại với nhau, có chút giống beatbox.
Giọng nói của chibi Hi Tửu cũng hòa vào nhịp điệu:
“Tôi nói Hi, bạn nói Tửu, Hi Tửu, Hi Tửu!”
“Tiên nữ xinh đẹp chính là cô ấy!”
“Gương mặt xinh đẹp khiến người ta phải phát run!”
“Chỉ cần một ánh mắt đã thu hút tất cả mọi người!”
Lời bài hát quá tự luyến khiến khóe môi Tạ Tứ giật giật.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, người ta đều cảm thấy rất tốt. Còn giả vờ người hâm mộ đang rất nhiệt tình cổ vũ bản thân: “Wow!!! Tửu Tửu! Tửu Tửu! Lại hát thêm một bài nữa! Lại hát thêm một bài nữa!”