Đọc truyện Nữ Phụ Báo Thù – Chương 12: Chồng trước
Editor: trang bubble ^^
Vào sau khi Mạn Dao rời khỏi cô nhi viện, Mai Lan bị thư ký Vương hỏi thăm mấy vấn đề sau đó cũng dẫn đến thành phố S, có điều lại bị yêu cầu không cho phép liên lạc với Mạn Dao. Một thân một mình sinh hoạt ở chỗ này, cho dù không có áp lực sinh hoạt, nhưng Mai Lan cũng rất cô độc. Mà lúc này đây, Lý Như Tuyết đã xâm nhập thế giới của Mai Lan, thành một người bạn tốt nhất của Mai Lan ở chỗ này.
Mới vừa đến nơi này giống với Mai Lan, tuy nói Lý Như Tuyết được đến trong nhà có muôn vàn cưng chiều, nhưng trong lòng vẫn có tự ti. Có lẽ chỉ vào lúc đối mặt với Mai Lan cũng đến từ một chỗ, Lý Như Tuyết mới có thể bỏ xuống loại tự ti đó. Ngược lại so sánh với Mai Lan, Lý Như Tuyết có một loại đắc ý và tự hào khó nói nên lời.
Vậy mà hôm nay lại nghe thấy bạn tốt kia trong miệng Mai Lan, Lý Như Tuyết có vẻ bất mãn với Tháng Tư mới quen biết này. Đều là được người có tiền nhận nhau, tại sao cô ta là cháu gái của Lý Vạn Sơn, mà cô lại chỉ có thể là cháu gái cấp dưới của Lý Vạn Sơn. Ngẫm lại ngày ấy nghe được ông nội nhắc tới náo nhiệt lúc Lý Vạn Sơn mừng thọ, trong mắt Lý Như Tuyết lóe lên một tia hâm mộ. Trước đó có thể từ trấn nhỏ tới đây, Lý Như Tuyết cho là mình đủ may mắn, nhưng tại sao ông trời lại thêm một người Tháng Tư, rõ ràng chưa từng thấy mặt, lại làm nhiều chuyện làm cho người ta bực mình như vậy.
Nhà họ Trương, bà Trương nhớ lại một màn tiệc mừng thọ của nhà họ Lý hôm nay, bật cười hì hì một tiếng. Nhà họ Trương bọn họ đang kinh doanh đất đai ở thành phố S, trước khi Lý Vạn Sơn chưa làm giàu, nhà họ Trương bọn họ vẫn luôn là đầu rồng nơi này. Chỉ là chồng mình tin nhầm bạn bè, mới khiến nhà họ Trương bọn họ xuống dốc không phanh, chồng uống thuốc tự sát.
Khi đó Hạo Đình mới mười tuổi, phải là thời gian không buồn không lo, lại sớm tiếp nhận thói đời dễ thay đổi lòng người lạnh ấm. Chỉ chớp mắt đã qua mười lăm năm, ai có thể nghĩ tới nhà họ Trương đã thất bại thảm hại trước đây cuối cùng lại đứng lên lần nữa.
“Hạo Đình, con có thấy sắc mặt xanh mét của lão cáo già nhà họ Lý kia hay không, đứa cháu gái cưng chiều nhất kia đã làm cho ông ta mất mặt lớn. Những phu nhân qua lại thân thiết với mẹ luôn luôn nhìn chướng mắt đối với nhà họ Lý không có gia giáo này. Nhà họ Lý này là một nhà giàu mới nổi thôi, còn muốn giả bộ dáng vẻ quý tộc. Hôm nay rốt cuộc đã gây ra trò cười, xem làm sao đứa con gái nào của nhà họ Lý gả đến trong những gia đình có uy tín như chúng ta.”
Nhà họ Lý làm trò cười là bà thích thấy nhất. Lý Vạn Sơn đã già, chỉ là con cọp một không răng. Những năm này, nhà họ Lý dựa vào uy phong của Lý Vạn Sơn lâu như vậy, cũng đến lúc nhà họ Lý nên xui xẻo rồi, thiếu nhà họ Trương bọn họ nhiều năm như vậy cũng có thể trả về rồi.
Trương Hạo Đình nhận lấy cà phê người làm thay tới, nhàn nhã nếm thử một miếng, có lẽ là tâm tình tốt, ly cà phê này uống ngon hơn rất nhiều so với trước kia. Kể từ sau khi cha hèn yếu tự sát, cả nhà đổ sụp xuống trong nháy mắt, anh niên thiếu bị buộc một đêm trưởng thành lên. Nhiều năm như vậy, anh có rất ít khi có thể ngủ thẳng sáu tiếng, từ năm mười lăm tuổi ấy đã dùng thủ đoạn cầm đến trong tay đồ vốn thuộc về cha từ chú hai, thời gian liên tục mười năm, để nhà họ Trương lần nữa chiếm được đỉnh thành phố này.
“Mẹ, Lý Vạn Sơn nợ chúng ta trước kia, con trai sẽ giúp mẹ đòi lại từng chút một. Nhà họ Lý xuất hiện một đứa con gái riêng như vậy, đoán chừng những năm này sẽ náo nhiệt không ngừng.” Trương Hạo Đình nghĩ đến ở dưới đài thấy cô gái cười yếu ớt nhẹ nhàng, khéo léo đứng ở bên cạnh Lý Vạn Sơn, giọng nói nhiều thêm mấy phần hứng thú.
Thân là đối thủ một mất một còn với nhà họ Lý, anh đương nhiên chú ý nhà họ Lý nhiều hơn vài phần, vào ngày thứ năm khi cô gái này được dẫn về đã biết được thân phận của cô gái này. Những năm gần đây, đời thứ hai của nhà họ Lý chỉ dựa vào Lý Vạn Sơn mới duy trì hài hòa mặt ngoài, mà loại hài hòa này lại bị một đứa cháu gái như vậy đánh vỡ. Biết được thân phận của cô gái này, trên bữa tiệc tầm mắt của Trương Hạo Đình vẫn luôn quan sát cháu gái đi theo bên cạnh Lý Vạn Sơn, cũng đã phát hiện một màn thú vị mà những người khác không nhìn thấy, còn nhỏ tuổi đã giỏi về ngụy trang, rõ ràng tràn đầy thù hận đối với nhà này lại giả vờ làm ra bộ dáng ngây thơ. Thật là thú vị, quá thú vị rồi.
“Hạo Đình, không phải mẹ nói con, chuyện của công ty đã lên quỹ đạo, con cũng nên nghĩ một chút chuyện lớn cả đời của con. Trước đây, con luôn nói lấy công việc làm chủ, mẹ cũng không tiện nói gì. Nhưng hôm nay còn trễ nải nữa, những tiểu thư dòng dõi thích hợp, điều kiện xứng đôi đối với chúng ta sẽ bị những người khác chọn đi rồi. Mẹ cũng không hy vọng tương lai con tìm được mấy người không đứng đắn vào cửa. Phu nhân quản lý việc nhà họ Trương không phải người bình thường có thể đảm nhiệm.”
Bà Trương nghĩ đến gần đây có rất nhiều con cái của gia đình qua lại thân thiết với bọn họ truyền ra scandal với những minh tinh nhỏ kia, thậm chí không để ý trong nhà phản đối kết hôn với bọn họ, dư luận xôn xao ầm ĩ, nhìn đứa con nhà mình trong lòng lại có thêm mấy phần lo lắng. Những đứa ầm ĩ ở chung với minh tinh bình thường đều không phải là người trong nhà coi trọng nhất. Hạo Đình khác biệt với bọn họ, nhà họ Trương bọn họ cũng chỉ có một mình Hạo Đình, tuyệt đối không thể để cho Hạo Đình bị những thứ oanh oanh yến yến kia mê hoặc, vợ của nó nhất định phải xứng với Hạo Đình mới được.
Nghe được mẹ mình lại bắt đầu nhắc tới việc kết hôn, Trương Hạo Đình nháy mắt ra hiệu cho quản gia bên cạnh, tìm cớ đứng dậy rời đi. Anh còn trẻ, cũng không hy vọng sớm đã cản chân mình như vậy, kết hôn cái gì, đương nhiên phải cẩn thận lại thận trọng.
—-
Sau khi chuyện lần đó ầm ĩ qua đi, ánh mắt Tĩnh Xu nhìn Mạn Dao tràn đầy nghi ngờ, cô gặp phải những thứ này vốn là tất cả nên là của cô ta. Người này rốt cuộc là lơ mơ thật, hay là có mưu mô khác, chuyện ngày đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Kể từ hôm đó về sau, ở trong giọng nói thất vọng của mẹ, Tĩnh Xu mới hiểu chính xác rốt cuộc cô mất đi cái gì. Cô muốn biết rõ chân tướng, lại bị bà nội ngăn lại. Tĩnh Xu nhìn Mạn Dao trước mắt nghĩ đến lời mẹ dặn dò cô.
“Con gái đáng thương, tất cả chuyện này đều là cô hai của con làm hại con. Bà nội con chính là vì bảo vệ cô hai con mới không để cho chuyện lộ ra. Con suy nghĩ một chút, một con bé mồ côi lại nào có bản lĩnh kia, ngay từ khi bắt đầu là cô hai con thiết kế bẫy rập cho con, chính là muốn phá hủy con. Đến lúc đó, cùng lứa cũng chỉ còn sót lại hai đứa con bé mồ côi đó và Tĩnh Quân. Con bé mồ côi kia ở bên cạnh bà nội con sẽ biến thành hình dáng gì. Tương lai đối tượng duy nhất có thể thông gia của ông nội con cũng chỉ còn sót lại Tĩnh Quân.”
Bữa tiệc kết thúc nhìn cặp mắt sưng đỏ của con gái, Đổng Xuân Hoa kéo tay Tĩnh Xu, tức giận bất bình nói ra không cam chịu trong lòng.
“Chị Mạn Dao, một lát em giới thiệu bạn bè của em cho chị, vốn là ông nội dự định để chúng ta ở một lớp học, ai biết bên trường học kia có vấn đề. Có điều không quan trọng, em cũng biết một chút bạn học ở chỗ của chị, em sẽ bảo họ giúp đỡ chăm sóc chị.”
Hôm nay là ngày đầu tiên trường học khai giảng, Tĩnh Xu dẫn Mạn Dao ngồi lên xe nhà họ Lý, chuẩn bị đến trường học báo cáo.
Không phải một lớp, ngược lại Mạn Dao không ngờ sau sự trả thù lần trước lại mang đến cho cô một tin tức tốt như thế, vốn là mình còn lo lắng một năm sau phải ở một lớp học với Tĩnh Xu, sớm chiều tương đối làm cho cô ta nhìn ra một chút khác thường. Đâu ngờ, ông trời vậy mà lại giúp cô, để cho cô có thể cách xa tầm mắt Tĩnh Xu. Về phần, Tĩnh Xu sắp xếp mấy cái đinh ở bên cạnh cô, Mạn Dao cũng không để ở trong lòng.
Dù sao Tĩnh Xu trước mắt hãy còn mười lăm tuổi, kém quá xa so với cô ta tương lai, cũng là mánh khóe của một vài đứa bé mới có, từ nhỏ cẩn thận một chút, đối phó cũng không tính là vấn đề khó khăn gì.
Tĩnh Xu vừa nói chuyện, vừa chú ý phản ứng của Mạn Dao nghe được lời của cô, nhưng thấy trên mặt Mạn Dao xuất hiện chỉ có lo âu và tiếc nuối, Tĩnh Xu mới thả lỏng cảnh giác. Kế hoạch trước đó của cô là để Mạn Dao cùng với cô, nói chuyện cũng thuận tiện trêu cợt Mạn Dao, hoàn toàn nắm giữ tình huống của Mạn Dao.
Nhưng hôm nay cô có đối thủ quan trọng hơn so với Mạn Dao, có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu cô hai tặng một phần hậu lễ lớn như vậy, cô đương nhiên phải nghĩ biện pháp cẩn thận tặng trở lại một món quà lớn cho em họ Tĩnh Quân. Về phần con bé mồ côi trước mắt này, cần gì phải đặt ở bên cạnh mình để vướng hai mắt của mình. Phải biết, nếu như ở một lớp học với cô ta, đến lúc đó ông nội thấy thành tích của cô ta thảm không nỡ nhìn, mình cũng không hy vọng lại phải làm gia sư miễn phí của cô ta. Sơ tam (tương đương lớp
chín) lại là thời gian rất mấu chốt, mình có nhiều chuyện phải bận rộn như vậy, cũng không có thời gian nghị lực lãng phí ở trên người một đứa ngu ngốc như vậy.
“Giới thiệu cho các cậu một chút, đây là Lý Mạn Dao, là chị của tớ, sau này sẽ là bạn học của các cậu rồi. Các cậu phải giúp tớ chăm sóc thật tốt chị ấy một chút, chị ấy là tới từ địa phương nhỏ. Nếu như có nơi nào làm thiếu, các cậu phải giúp nhắc nhở chị ấy một chút, làm ơn.” Vừa xuống xe, Tĩnh Xu thấy ba nữ hai nam đứng ngoài cửa lớn lôi kéo Mạn Dao đi tới phía bọn họ.
“Chị Mạn Dao, mấy người này đều là bạn học cùng lớp của chị, đều là bạn của em, sau này bọn họ sẽ chăm sóc chị. Phải vào lớp rồi, bọn họ sẽ dẫn chị đến lớp học.” Tĩnh Xu ra hiệu bằng mắt cho cô gái bên kia, cô gái chải đầu búp bê bên kia tiến lên tay kéo Mạn Dao, cười chào hỏi với Mạn Dao.
“Em tên là Khương Lạc, lúc tiểu học đã ở cùng nhau với Tĩnh Xu, tuyệt đối bạn bè, chị là chị của Tĩnh Xu chính là chị em. Chị Mạn Dao, chúng ta mau trở lại lớp học đi, thuận tiện em giới thiệu một chút tình huống chỗ chúng em cho chị.” Mạn Dao nhìn Khương Lạc như quen thuộc, cố gắng kiềm chế mình chớ hất ra cánh tay của mình, hung hăng tát một phát cho đồ hèn hạ này. Khương Lạc không hổ là bạn bè Tĩnh Xu, chính là cô ta sắp đặt sỉ nhục lớn nhất của cô ở cao trung, khiến cô trở thành trò cười của cả cao trung (tương đương cấp ba).
Đời trước cô không cùng một lớp học với Khương Lạc, nhưng có quan hệ của Tĩnh Xu, cũng không xa lạ với Khương Lạc, so với nhục nhã chê cười của những bạn bè khác Tĩnh Xu với cô, Khương Lạc lại đối với cô tốt hơn rất nhiều. Sau khi lên cao trung về sau, thành tích của Tĩnh Xu đương nhiên đến lớp một tốt nhất, mà cô quả thật dựa vào quan hệ của Lý Vạn Sơn mới đến cao trung giống như Tĩnh Xu. Dựa vào quan hệ tiến vào đó như cô cũng bị phân đến một lớp học giống vậy, ở trong lớp xa lạ đó, Mạn Dao quen thuộc duy nhất cũng chỉ có người bạn tốt Khương Lạc này của Tĩnh Xu.