Nữ Phụ Báo Thù

Chương 11: Diễn trò


Đọc truyện Nữ Phụ Báo Thù – Chương 11: Diễn trò

“Sao quần áo này lại mặc ở trên người của em? Em không muốn, em không thể mặc cái này.” Nhìn mình trong gương □, Tĩnh Xu kinh hoảng muốn cởi quần áo trên người xuống, nhưng bị Mạn Dao ngăn lại.

“Em họ Tĩnh Xu, em mặc cái này đẹp mắt hơn nhiều so với chị mặc lên. Đừng lộn xộn, nếu như cái váy này lại xuất hiện ngoài ý muốn thì thật sự sẽ hỏng việc rồi.”

Mạn Dao mới vừa đè tay Tĩnh Xu lại, thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, vừa mở cửa thấy người ngoài cửa, Mạn Dao cũng cảm thấy là ông trời đang giúp cô. Lúc này, Tĩnh Quân lại xuất hiện ở nơi đây, không biết có phải là Tĩnh Xu cố ý sắp xếp hay không? Chẳng qua những thứ này không quan trọng, chỉ cần có Tĩnh Quân ở đây thì quần áo trên người Tĩnh Xu sẽ cởi không xong rồi.

Đẩy cửa ra, Tĩnh Quân thấy quần áo trên người Tĩnh Xu, kêu lên a sợ hãi. Bộ quần áo này không phải chuẩn bị cho con bé mồ côi đó, sao lại đến trên người của Tĩnh Xu.

“Tĩnh Quân, cũng may mà em đến rồi, váy Tĩnh Xu bị hỏng, mới đổi cái này. Có phải ông nội thúc giục chúng ta hay không? Trước tiên, em dẫn Tĩnh Xu đi xuống, chị thay một bộ quần áo sẽ tới.” Lời nói của Mạn Dao giống như vô tâm, lại khiến trong mắt Tĩnh Quân sáng lên.

So sánh với khiến con bé mồ côi mất mặt, Tĩnh Quân lại càng hy vọng thấy trò hề của Tĩnh Xu. Hôm nay thật sự là cơ hội tốt ngàn năm một thuở đối với Tĩnh Quân. Cho dù Tĩnh Xu mất mặt, chuyện truy xét tiếp cũng không có quan hệ gì với cô, dù sao cũng là Tĩnh Xu tự làm tự chịu. Thấy Mạn Dao rời đi, Tĩnh Xu muốn cởi quần áo ra, Tĩnh Quân vội vàng ngăn cản, mạnh mẽ kéo Tĩnh Xu đi ngay ra ngoài, chỉ cần Tĩnh Xu đi tới vị trí thang lầu, phòng khách lầu một đã có rất nhiều khách, Tĩnh Xu chính là muốn trở về cũng không kịp rồi.


“Không được, Tĩnh Quân, chị không thể.” Hiểu rõ Tĩnh Quân muốn làm những gì, Tĩnh Xu đương nhiên muốn phản kháng. Nhưng mặc quần áo quây ngực, Tĩnh Xu không dám có động tác lớn gì, thì làm sao chống lại Tĩnh Quân bên cạnh.

“Chị gái tốt à, thời gian đã không còn sớm. Ông nội đã tới thúc giục, chúng ta mau chóng đi xuống, nếu không để khách chờ lâu sẽ không tốt.” Vừa nói vừa đẩy Tĩnh Xu từ bên trong phòng đi ra, phòng của Tĩnh Xu vốn cách cầu thang tương đối gần, hai người giãy giụa vài cái, Tĩnh Xu cũng đã có thể thấy khách khứa ở phòng khách lầu một.

Cầu thang của nhà họ Lý là kiểu xoắn ốc, tiểu thư nhà họ Lý thích nhất chính là mặc quần áo hoa lệ, nâng váy từ phía trên chậm rãi đi xuống ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người bên dưới. Hôm nay là ngày gì, mọi người vốn trông mong mà chờ đợi vị con gái riêng thần bí kia của nhà họ Lý, vừa nghe thấy cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót, vội ngẩng đầu nhìn lại, Tĩnh Xu cứ như thế đột ngột xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

“Chị Tĩnh Xu, chúng ta mau đi xuống đi!” Ồn ào đến như vậy, khóe miệng Tĩnh Quân nhếch lên một nụ cười, bước chân nhẹ nhàng kéo tay Tĩnh Xu đi xuống. Chuyện ồn ào như vậy, Tĩnh Xu không thể giãy giụa ở trước mặt mọi người, chỉ có thể mạnh mẽ duy trì nụ cười bắt đầu chào hỏi với mọi người dưới lầu.

“Các vị, hoan nghênh mọi người tới tham gia ngày mừng thọ của tôi. Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một chuyện trước mặt của mọi người, cháu gái Mạn Dao thất lạc nhiều năm của tôi rốt cuộc một lần nữa trở lại bên cạnh tôi. Mạn Dao, mau tới chào mọi người một chút.” Đứng ở trước đài, Lý Vạn Sơn mở miệng nói về phía Mạn Dao theo phía sau ông. 

Trước đó, ông đã dẫn Mạn Dao giới thiệu cho một vài khách khứa quan trọng, mà biểu hiện của Mạn Dao cũng làm cho Lý Vạn Sơn rất là hài lòng. Dù quần áo hay là lời nói cử chỉ đều tự nhiên trang nhã, nhìn ra được Ngọc Lam đã tiêu tốn suy nghĩ ở trên người của Mạn Dao. Hôm nay, tất cả đều là thuận lợi như vậy ngoại trừ sự bất ngờ kia.


Thời gian đời trước bởi vì vấn đề quần áo, Lý Vạn Sơn thất vọng mãi đối với cô, hoàn toàn không có cơ hội trực tiếp được Lý Vạn Sơn giới thiệu cho mọi người như đời này. Nói chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu như quả thật là cô bé mồ côi mười lăm tuổi ở trấn nhỏ, Mạn Dao có lẽ sẽ khẩn trương sợ sệt. Nhưng cô không phải, nghe được lời Lý Vạn Sơn nói, sau lúc đầu có chút hoảng hốt, Mạn Dao cũng bình tĩnh lại ngay, đi lên.

—-

“Lão gia, đứa bé Tĩnh Xu này đã biết sai rồi, hôm nay nhất định có chút chuyện chúng ta không biết. Tĩnh Xu, con còn một lời giải thích cho ông nội, tại sao có thể mặc quần áo như thế ra ngoài, dieenddafnleequysddoon con có còn muốn mặt mũi nhà họ Lý chúng ta hay không?” Bữa tiệc vừa kết thúc, cơn tức giận của Lý Vạn Sơn liền không nén được nữa, trực tiếp bùng nổ ra về phía Tĩnh Xu. Tĩnh Xu là cháu gái của Lý Vạn Sơn ông, ông hao tốn nhiều công sức bồi dưỡng cô như vậy, chính là vì tương lai có thể sử dụng cô đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa.

Người tới hôm nay, tất cả đều là Lý Vạn Sơn tỉ mỉ chọn lựa ra, lần này không chỉ là vì chính thức đẩy Mạn Dao ra, cũng là chuẩn bị chính thức đẩy mấy đứa bé nhà họ Lý ra. Mặc dù, tuổi của đám Tĩnh Xu cũng không lớn, nhưng gia đình có thể môn đăng hộ đối với bọn họ vốn cũng không nhiều, đương nhiên phải ra tay trước chiếm được lợi thế. Nhưng hôm nay tất cả tính toán hết thảy đều thành bọt nước, bộ áo không lên được trên mặt bàn kia của Tĩnh Xu khiến nhà họ Lý bọn họ thành trò cười của tất cả mọi người.

“Tĩnh Xu, mẹ chuẩn bị áo đầm màu trắng cho con đâu rồi, sao đổi thành cái này, là có người hãm hại con phải không? Tĩnh Xu, con mau nói với mọi người một chút, ông nội con sẽ làm chủ cho con.” Đổng Xuân Hoa rất hiểu rõ con gái mình, nhất định là có người ép con gái của bà. Hôm nay, Tĩnh Xu đã kéo tay Tĩnh Quân, nhất định là Tĩnh Quân kia, con bé đó vốn ghen tỵ Tĩnh Xu mới có thể gây ra chuyện như vậy.

“Ông nội, con là bị người hãm hại. Chị Mạn Dao, em họ Tĩnh Quân, tôi đối với hai người tốt như vậy, vì sao hai người phải hãm hại tôi, tại sao?” Đối mặt với trách mắng của mọi người, Tĩnh Xu chỉ yên lặng chảy nước mắt. Bây giờ nghe được lời của mẹ, Tĩnh Xu cũng không khống chế nổi nữa, nhào tới trong lời của mẹ gào khóc lớn lên, trực tiếp nhắm ngay mũi nhọn tới trên người hai người Mạn Dao và Tĩnh Quân.


“Em họ Tĩnh Xu, em đang nói gì vậy, sao chị không hiểu rõ được? Sao chị và em họ Tĩnh Quân hãm hại em, hôm nay rốt cuộc xảy ra cái gì? Ông nội, em họ Tĩnh Xu mặc quần áo này xinh đẹp như vậy, tại sao mọi người thoạt nhìn đều không đúng lắm. Em họ Tĩnh Xu, đây không phải là quần áo em thích nhất, không phải là em nói chúng ta là minh tinh trên ti vi cũng mặc như vậy?”

Lúc Mạn Dao thấy mọi người dời ánh mắt đến trên người mình và Tĩnh Quân theo lời Tĩnh Xu nói, vẻ mặt nghi ngờ không hiểu, giống như căn bản không biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mạn Dao hãm hại, Lý Vạn Sơn cũng không tin một cô gái mồ côi ở trấn nhỏ có khả năng hãm hại Tĩnh Xu như vậy. Phải biết, ví bằng Mạn Dao hoàn toàn không có năng lực để mua thêm bộ áo đầm này, trừ phi là, Lý Vạn Sơn liếc mắt nhìn con gái thứ của mình, chuyện này không thoát khỏi có quan hệ với nó.

Ngọc Lam, con gái thứ của Lý Vạn Sơn, cũng không ngờ vốn kế hoạch của bà là muốn mượn tay Tĩnh Xu tính toán Mạn Dao, nhưng sao cuối cùng lại dính líu con gái của mình ở trong đó, mà người bị hại lại biến thành Tĩnh Xu. Tuy so sánh với Mạn Dao thì tính uy hiếp của Tĩnh Xu lớn hơn, nhưng vốn là mình có thể tự làm sạch sẽ, mà bây giờ lại trở thành đối tượng hoài nghi của mọi người.

“Tĩnh Quân, con xem Tĩnh Xu cũng đã khóc thành bộ dáng này, ngay cả lời cũng không nói được rõ ràng, con ác ý với Tĩnh Xu giờ nói rõ một chút trước đó xảy ra chuyện gì, cũng có thể rửa sạch hiểu lầm của Tĩnh Xu đối với con.” Đẩy Tĩnh Quân bên cạnh một cái, sau lúc Mạn Dao giải thích, Ngọc Lam cũng mở miệng nói theo. 

“Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thời gian không còn sớm, ông nội muốn con đi gọi họ. Con đến phòng của Tĩnh Xu thì thấy Tĩnh Xu đã mặc quần áo trên người, mà chị ấy nói muốn đổi một bộ quần áo rời đi. Sau đó, con thấy thời gian không kịp rồi, bèn cùng với Tĩnh Xu xuống lầu.” Mình làm cái gì ở trên lầu, chỉ có hai người cô và Tĩnh Xu, chỉ cần mình không thừa nhận, Tĩnh Xu hoàn toàn không có chứng cớ.

“Ông nội, bà nội, đừng hỏi nữa, là lỗi của con. Tất cả là con sai rồi, không có ai ép con, quần áo này là tự con mặc vào, không liên quan tới chị Mạn Dao, em họ Tĩnh Quân. Đều là con sai rồi, chuyện đã như vậy truy xét những thứ kia nữa lại có tác dụng gì. Chúng ta là người thân máu tan vào nước, cho dù bọn họ làm những gì, con cũng sẽ thông cảm bao dung. Bà nội, con mệt mỏi, có thể để con đi nghỉ ngơi một chút hay không.”


Tĩnh Xu nghe được lời Mạn Dao và Tĩnh Quân nói, trợn to hai mắt, vẻ mặt đau thương không thể tin từng cái xuất hiện ở trên mặt Tĩnh Xu. Vốn là gào khóc lớn, Tĩnh Xu cũng đã trở thành yên lặng rơi nước mắt, hai mắt đỏ bừng tiếng nghẹn ngào cũng kéo đẩy tất cả trách nhiệm tới trên người của mình.

“Tĩnh Xu, con là đứa bé ngoan, con bị oan ức bà nội biết. Bây giờ đã khuya lắm rồi, tất cả mọi người mệt nhọc cả ngày, cũng nên về đi. Xuân Hoa, con dẫn Tĩnh Xu về nhà, đừng làm khó con bé nữa, chuyện đã qua rồi.” Lão phu nhân nhìn bộ dáng này của Tĩnh Xu, cũng không muốn truy hỏi gì nữa, cho dù truy xét ra thì có chỗ ích lợi gì. Đứa bé Tĩnh Xu này rất rõ ràng là bị người lập kế, không có chứng cớ gì chỉ có thể nuốt nước đắng vào trong bụng, mà họ cũng không cần liên tiếp gặp tai nạn nữa.

“Lão gia, chuyện ngày hôm nay cứ coi là như vậy được rồi. Đều là người một nhà, đứa bé Tĩnh Xu này cũng hiểu chuyện. Lần này bỗng dưng làm hỏng danh tiếng, sau này tôi sẽ nghĩ biện pháp để những phu nhân kia thay đổi ấn tượng đối với Tĩnh Xu.” Sau khi mọi người rời đi, thấy Lý Vạn Sơn xanh mặt, lão phu nhân mở miệng khuyên giải.

Đối với lão phu nhân mà nói là môi hở răng lạnh, chuyện này vẫn tiếp tục truy xét tiếp, duy nhất có thể liên lụy đến chính là con gái thứ của bà. Lão phu nhân đương nhiên không muốn thấy một màn như vậy.

—-

“Mai Lan, may mà gặp được cậu, nếu không một mình tớ ở chỗ này, thật sự rất hiu quạnh.” Trong quán cà phê, cô gái mặc áo đầm màu xanh dương nhạt mở miệng oán trách nói với cô gái quần áo mộc mạc bên kia.

“Như Tuyết, tớ cũng không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được cậu, chính tớ cũng không quen cuộc sống ở đây, chỉ có một bạn tốt lại không có cơ hội gặp cô ấy.” Nói đến bạn tốt, Mai Lan thở dài, không biết Tháng Tư có khỏe hay không, không ngờ vậy mà mình cũng có thể đến thành phố S, không biết Tháng Tư không tìm được mình có thể sốt ruột hay không? Có điều, bên kia không cho phép mình tự đi tìm Tháng Tư, Tháng Tư tìm được người thân có lẽ đã sớm quên mất người từng là bạn tốt như cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.