Đọc truyện Nữ Pháp Y Huấn Phu – Chương 35: Bỗng nhiên nổi tiếng (1)
Xuân Hương vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt bình thường nhưng quần áo lại không tầm thường chút nào, một bộ cẩm y xanh ngọc, đây rõ ràng là sản phẩm của Lưu Vân Phường ở kinh đô đây mà, thắt lưng còn mang ngọc bội ngọc bích, trên người toát ra khí chất ôn nhuận.
Một nam tử như thế nhìn thế nào cũng không giống thôn dân.
“Xin hỏi đây có phải chỗ ở của Trần tiểu thư không?” thái độ của Lưu Kì Quân cũng xem như có lễ, chỉ là trong mắt hắn có một tia lo lắng không cách nào che dấu.
“Đúng vậy, xin hỏi tiên sinh tìm tiểu thư nhà ta có chuyện gì?”
“Ta chính là quan huyện mới của Mã Liên trấn_ Lưu Kì Quân, gần đây xảy ra một vụ án tử cần Trần tiểu thư giúp đỡ.”
Quan huyện trước kia là Lưu Mẫn Quý đã được phân đi nơi khác, trước khi đi hắn có dặn dò Lưu Kỳ Quân nếu gặp phải án tử nào khó giải quyết thì cứ đến gặp Trần Mặc.
Lưu Kỳ Quân xuất thân từ một gia tộc bề thế, luôn rất quy củ, đáng tiếc cha mẹ hắn lại an bài một mối hôn sự trong khi hắn đã có người trong lòng, thế nên thiếu niên này quyết định sống chết chống đối, cuối cùng bỏ nhà ra đi.
Sau đó nhờ bạn bè tiến cử làm một chức quan huyện nhỏ bé, thề phải làm ra chút thành tựu mới quan minh chính đại về cưới người trong lòng, nhưng vừa lên làm thì hắn lại phát hiện làm quan cũng không dễ chút nào.
Không nói tới ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi, quá lắm chỉ đánh mấy tên gây rối vài hèo, trừng phạt mấy người vi phạm một chút, bắt vài tên ác bá.
Nhưng hắn mới vừa kế nhiệm nửa tháng thì đã xảy ra liên tiếp hai vụ tử án, một vụ xảy ra vào bảy ngày trước, một vụ phát sinh vào đúng ngày hôm qua. Nhưng pháp y của nha môn đều bó tay hết cả, phủi mông để một mình hắn ứng phó.
Hắn vốn nghĩ Mã Liên Trấn này cách kinh thành cũng gần, dân chúng cũng thuần phác, là một trấn nhỏ tương đối an bình, không ngờ khi hắn tiếp nhận thì chuyện không may lại xảy ra liên tiếp, đúng là xui xẻo.
Nay trong Mã Liên trấn ai ai cũng hoang man, hôm nay hắn vừa ăn được một nửa bữa trưa ở trấn trên thì nghe thuộc hạ nói Trần Mặc trở về rồi, hắn lập tức quăng đũa thúc ngực chạy, ngay cả thủ hạ cũng không mang theo ai, một mình cưỡi ngựa tới đây, có thể thấy hắn đang gấp như thế nào.
Lưu Kỳ Quân nói rõ nguyên nhân mình tới đây, Xuân Hương lập tức thỉnh hắn vào trong.
Mọi người đều nói quan huyện không bằng hiện quản, người này là qua huyện, không phải có nghĩa là các nàng đang ở dưới mái hiên nhà người ta sao? Người này không thể đắc tội được! Tuy Trần Mặc chưa từng mang nàng đi tới hiện trường khám nghiệm tử thi nhưng Xuân Hương cũng từng nghe người ta nói tuyệt kĩ của tiểu thư nhà nàng.
Xuân Hương rất đắc ý, tiểu thư nhà nàng cái gì cũng biết! Nếu không thì sao tri huyện đại nhân cũng phải tới tận nơi mời gọi thế chứ!
Tuy rằng Lưu Kỳ Quân có nghe người trong huyện nha nói qua người tên Trần Mặc nhưng khi nhìn tận mắt hắn vẫn có chút kinh ngạc, hắn không ngờ nàng lại trẻ như thế, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Chỉ là có chút lạnh lùng.
Vụng trộm sờ sờ mũi, từ hồi đó tới giờ hắn chưa từng gặp qua mỹ nhân lạnh như thế, chắc là do đặc thù nghề nghiệp.
Lưu Kỳ Quân đúng là chó táp phải ruồi.
Trần Mặc ngồi bên cạnh bàn chờ đợi Lưu Kỳ Quân, không phải muốn nàng đi hỗ trợ khám nghiệm tử thi sao, ở thế giới này nàng cũng không thể làm một quái tài say mê y học được nữa.
Cho nên từ nay về sau nàng không thể không đàm phán chút điều kiện.
“Hỗ trợ thì được, chỉ là ta có chút chuyện muốn nhờ.” Trần Mặc nói chuyện vẫn rõ ràng lưu loát như thế, không vì nàng làm việc có mục đích khác mà quanh co lòng vòng, bất chấp thủ đoạn. Lời của nàng khiến người nghe lập tức hiểu nàng có thể giúp nhưng không miễn phí.
Mặc dù có hơi trắng trợn nhưng lại rất hợp ý của Lưu Kỳ Quân.
Tuy Lưu Kỳ Quân xuất thân từ một gia tộc lớn nhưng lại rất ghét mấy thứ quanh co lòng vòng, âm mưu dương mưu, nhất là mấy người chuyển cả buổi mới chịu nói ra vấn đề trọng tâm, thật sự rất đáng ghét.
Một người vào thẳng vấn đề như Trần Mặc có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, rất tốt, không có chút dong dài của một nữ nhân, điều này khiến Lưu Kỳ Quân rất có cảm tình với cô gái này.
“Nếu Trần tiểu thư đã mở lời thì chỉ cần là chuyện Lưu mỗ có thể thì sẽ cố gắng hết sức đề làm.”
“Hai ngày nữa ta sẽ mở một y quán trên trấn, hy vọng Lưu tri huyện có thể tìm giúp một chỗ tốt, sau này mòng ủng hộ chúng tôi một chút.”
Trần Mặc nghe lời Xuân Hương không lấy tên là sờ nghiên cứu, dù sao thì nhập gia phải tùy tục.
Nhưng kế hoạch nàng vẫn giữ như cũ, nàng quyết tâm phân y quán làm hai, đại sảnh dùng để chiêu mộ y sĩ tới chữa bệnh, vì dụ như Trầm Nam Chi; hậu tiện chính là nơi để nàng nghiên cứu, văn phòng, phòng thảo luận, phòng nghiên cứu, hơn nữa nàng còn muốn tìm kiếm nhân tài để bồi dưỡng.
Đây chính là kế hoạch bước đầu của Trần Mặc, nhưng dù sao nàng vẫn chưa quen với Mã Liên trấn, muốn tìm một mặt bằng tốt để mở y quán sẽ mất thời gian không ít, đúng là không dễ chút nào, bây giờ có cơ hội nàng nhất định phải lợi dụng quan hệ với quan phủ, nhờ Lưu Kỳ Quân ra mặt thì không còn gì tốt hơn.
Lưu Kỳ Quân nhanh chòng đồng ý, tất nhiên Trần Mặc cũng sảng khoái, nhanh chóng bảo Xuân Hương lấy dụng cụ khám nghiệm tử thi, lập tức đi theo Lưu Kỳ Quân tới Mã Liên trấn.
Trong thôn không có phương tiện giao thông gì nhiều nên ba người quyết định mướn một chiếc xe bò cùng đi Mạ Liên trấn, mà người đánh xe là Hồng Đại vừa nghe người thuê là Trần đại phu thì không dám lấy tiền, vui cười hơn hở chở ba người lên trấn.
Tốc độ của bò cũng không nhanh, nhưng Mã Liên trấn cũng gần, khi ba người tới nơi thì đã là giờ ngọ ba khắc.
Ba người đi tới một ngôi nhà trong khu náo nhiệt của Mã Liên trấn, có hai tên nha dịch canh gác ngoài của, vừa thấy Lưu Kỳ Quân thì lập tức chắp tay hành lễ, “Lưu đại nhân.”
Lưu Kỳ Quân chỉ “Ừ” một tiếng, không nói nhiều, tiếp tục mang Trần Mặc vào bên trong.
Đây chỉ là một tiểu viện rất bình thường, trong nhà không có bài trí thứ gì nhưng lại được dọn dẹp khá sạch sẽ, điều đầu tiên đập vào mắt khi bước vào nhà chính là những giá sách được sắp xếp ngay ngắn, xem ra chủ nhân chỗ này là một người yêu sách.
Theo chân Lưu Kỳ Quân tới một căn phòng bên trái, đập vào mắt mọi người là một nam tử nho nhã không hề nhúc nhích nằm trên bàn học.
Xem ra người này đã chết rồi.
Hiển nhiên Xuân Hương cũng nhìn ra nam tử nọ đã chết, nhất thời hoảng sợ la lên một tiếng, đồng thời lui về sau mấy bước, tuy nàng có nghe người ta nói tiểu thư biết khám nghiệm tử thi nhưng đây là lần đầu nàng thấy tận mắt nên không nhịn được mà sợ hãi.
Trần Mặc bất đắc dĩ liếc nhìn Xuân Hương một cái, trong ánh mắt ánh lên tia trách cứ.
Xuân Hương ngượng ngùng bịt miệng mình lại, tiểu thư đã từng nói qua với nàng khám nghiệm tử thi không phải là nghề thấp hèn, vì còn người chết một cách trong sạch. Tuy nàng vẫn thấy nữ tử làm nghề này có chút không ổn nhưng Xuân Hương vẫn rất khâm phục tiểu thư.
Khắp thiên hạ này có bao nhiêu nữ tử có thể được như tiểu thư của nàng chứ, ngay cả nam tử có khi còn thua kém.
Trần Mặc lấy từ trong hòm dụng cụ ra một cái găng tay trắng, cẩn thận kiểm tra người chết.
Lưu Kỳ Quân lập tức đứng bên cạnh nàng giải thích, “Thi thể này đã được pháp y khám nghiệm rồi, chết vào hai ngày trước, nhìn bề ngoài không bị ngoại thương gì, cũng không có dấu hiệu trúng độc mà mất mạng, khi chúng ta vào thì căn phòng đóng kín mít, không có dấu hiệu bị xâm nhập, bên pháp y nói rằng người này chết vì nguyên tự sát. Nhưng ta lại cảm thấy trong chuyện này có gì đó kì quái, mong Trần tiểu thư xem thử xem.”
Trần Mặc kiểm tra thi thể một lần, sau đó khẳng định, “Người này không tự sát, hắn bị giết!”