Nữ Pháp Y Huấn Phu

Chương 34: Nụ hôn giận dữ


Đọc truyện Nữ Pháp Y Huấn Phu – Chương 34: Nụ hôn giận dữ

Hạ Hầu Giác bước từng bước một tới gần Trần Mặc, mỗi một bước của hắn giống như đạp vào trong lòng Trần Mặc, trên người hắn toát ra hương vị nguy hiểm, Trần Mặc cũng không khuất phục mà ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, mắt cũng không thèm nháy cái nào.

Đột nhiên Hạ Hầu Giác vươn tay ra bóp cằm dưới của nàng, Trần Mặc cũng không chịu thua cố gắng giãy ra, thậm chí bóp cổ tay hắn tới đỏ nhưng tay Hạ Hầu Giác vẫn không hề động đậy chút nào.

“Không ngờ móng vuốt cũng sắc bén thế! Sao vậy? Nói tới trúng chỗ đau của ngươi nên thẹn quá hóa giận à? Sao còn không nói? Nói thử xem ngươi làm gì để lừa gạt Liễu Thừa Phong khiến hắn không màng sinh tử mà muốn cứu ngươi?” ngón tay thô ráp ra sức chà sát lên môi mọng đỏ của Trần Mặc, làm cho đôi môi nàng đỏ lên còn có chút trầy ra, thoạt nhìn kiều diễm vô cùng.

Trần Mặc ngửa đầu ra phía sau, muốn thoát khỏi cái tay của hắn nhưng đáng tiếc, sức lục của nam và nữ lại kém xa, huống chi một người võ công sâu không lường được như Hạ Hầu Giác? Sự phản kháng của Trần Mặc trong mắt Hạ Hầu Giác càng giống như châu chấu đá xe, kiến lay cổ thụ, không biết tự lượng sức!

“Hạ Hầu Giác! Bản lĩnh của ngươi cũng tới đây thôi sao? Ăn hiếp một nữ nhân yếu đuối khiến người đắc ý lắm sao?” Trần Mặc cũng rất cố chấp kiêu ngạo, nàng chưa từng biết chữ khoan nhượng viết thế nào, cho nên lúc này, nàng quyết khiêu chiến với hắn tới cùng.

Khóe môi của Hạ Hầu Giác nhếch lên thành một nụ cười sáng chói, tà tứ đàng hoàng, không ai bì nổi như thế, nhưng nếu người quen nhìn thấy hắn như thế nhất định sẽ biết Hạ Hầu Giác đang giận tới run người.

Đột nhiên Hạ Hầu Giác kéo Trần Mặc qua, mạnh mẽ kéo lại gần hắn, Trần Mặc cũng không chịu thua, bị kéo vào trong khuôn ngực cứng rắn của hắn, thiếu chút nữa là gãy cả mũi, không chờ Trần Mặc phản ứng, cằm nàng đã bị Hạ Hầu Giác nâng lên, hắn lập tức cúi người hung hăng hôn lên môi nàng! Nụ hôn kia không hề có chút tình cảm nào, chỉ đơn thuần là muốn làm cho đối phương đau đớn, chỉ đơn giản là thô bạo không chút thương tiếc!

Trong đầu của Hạ Hầu Giác chỉ có một suy nghĩ, hắn chỉ muốn hung hăng làm nhục Trần Mặc, để nàng thấy cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.


Trần Mặc quả thực dại đi, đây chính là nụ hôn đầu của nàng! Nàng hoàn toàn bất ngờ không có chút phòng bị, đầu óc nhất thời bãi công, hoàn toàn không hề đoán được Hạ Hầu Giác sẽ làm hành động như thế! Thậm chí nàng còn giật mình mở hai khóe môi, khiến lưỡi của hắn tùy ý xâm nhập.

Khi đôi mối của hắn chạm vào môi nàng, mùi thơm đặc hữu của phái nữ, đôi môi mềm mại, cái lưỡi trơn mềm kia khiến trái tim hắn mềm xuống, nụ hôn cũng không còn thô bạo cắn xé như lúc ban đầu, lúc Trần Mặc thất thủ Hạ Hầu Giác cũng không cảm giác được gỉ cả, hắn hoàn toàn trầm mê.

Rất nhanh, Trần Mặc đã lấy lại tinh thần, cảm giác được dị vật trong khoang miệng của mình, nàng chỉ cảm thấy rất ghê tởm, từ đó dẫn tới hành động cắn một phát vào dị vật kia.

“Á!” tiếng hít vào, Hạ Hầu Giác đau tới nhíu mày, hung hăng chế trụ hai tay nàng, đầu lưởi rời khỏi miệng nhỏ của Trần Mặc, mùi vị của máu nhất thời lan tràn trong miệng hắn, nữ nhân này thật độc!

Khoảng cách của hai người lúc này rất gần, đôi mắt bình thường lạnh lùng vô tình của hai người giờ phút này lại hừng hực lửa giận, chỉ cần người trước mắt động đậy một chút thì núi lửa sẽ phun trào.

Không thể không nói, ông trời luôn luôn sinh ra một số người là khắc tinh của nhau, giống như Hạ Hầu Giác và Trần Mặc.

Trong sơn động tràn ngập mùi thuốc súng, hai người không chút động đậy, đều đang đợi người còn lại xuất chiêu, vì không khí trong động rất giằng co khiến thời gian trôi qua cũng chậm lại, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng.

Đột nhiên lỗ tai của Hạ Hầu Giác giật giật, hoàn toàn buông lỏng trận chiến với Trần Mặc, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn ra của động.


Quả nhiên là đám người Liễu Thừa Phong!

“Tiểu thư!” Xuân Hương nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Mặc, vui mừng ôm lấy nàng, miệng không ngừng thì thào, “May quá không có bị gì, may quá không có bị gì!”

Trần Mặc an ủi Xuân Hương, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng rực bắn tới, nàng giương mắt nhìn lại thì thấy Liễu Thừa Phong.

Liễu Thừa Phong nhíu mi nhìn cái cằm xanh tím của Trần Mặc, đôi môi sưng đỏ, hắn lập tức phức tạp liếc Hạ Hầu Giác một cái, sau đó tới gần Trần Mặc, cởi áo khoát ra tính khoát lên người nàng nhưng nàng lại tránh đi.

Tay của Liễu Thừa Phong cứng ngắc trong không trung.

Trần Mặc biết không nên giận chó đánh mèo lên người Liễu Thừa Phong, nhưng lời chỉ trích khi nãy của Hạ Hầu Giác vẫn còn vang bên tai nàng, nếu tiếp nhận áo của hắn thì cái miệng độc của tên kia còn nói nàng thành cái dạng gì nữa đây?

“Trải qua một hồi nguy hiểm như vậy, lại bị rơi xuống nước, nàng nên phủ thêm áo đi” Liễu Thừa Phong vẫn đưa áo tới trước mặt nàng, nụ cười trên mặt vẫn trước sau như một chỉ là cô đơn trong mắt không cách nào che giấu.

Hạ Hầu Giác liếc một cái về phía Trẩn Mặc, quả nhiên là hồ li tinh dụ dỗ nam nhân! (CMN, ta muốn chém tên này!!!!!!)


Trần Mặc cảm nhân được ánh mắt của Hạ Hầu Giác, đột nhiên sảng khoái nhận áo của Liễu Thừa Phong, trên áo của hắn có mùi thuốc thản nhiên, quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều.

Khiêu khích liếc Hạ Hầu Giác một cái, sau đó còn cố ý đi tới trước mặt Liễu Thừa Phong, vươn hai tay có chút phì ra, “Tay bị lạnh.”

Mày kiếm của Hạ Hầu Giác nhíu lại, vừa rồi còn hôn môi với hắn, giờ lại đi tranh thủ sự đồng tình của nam nhân khác, quả nhiên là hồ li tinh! (đột nhiên ta có cảm giác bạn này đang ghen, không biết có phải ta đen tối không nhì?)

Liễu Thừa Phong có chút sửng sốt, sau đó lập tức dùng bàn tay to của mình cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, bàn tay thon dài như ngọc của hắn cực kì ấm áp, sưởi ấm từng ngón tay vốn lạnh lẽo của nàng. Thời điểm ngón trỏ của Liễu Thừa Phong xẹt qua lòng bàn tay của Trần Mặc, không biết vì sao nàng lại thấy một một dòng điện từ đầu ngón tay hắn truyền vào tay nàng, làm cho tìm nàng đập thình thịch!

“Ai, tốt rồi.” Trần Mặc nhanh chóng rút tay về, cúi đầu, trong đầu suy nghĩ chắc tại trong động có quá nhiều người khiến lượng cacbon dioxit tăng vọt, cho nên mặt nàng mới nóng thế này, ừ, nguyên nhân là như thế!

“Ta đi ra ngoài hít thở không khí.” nói xong kéo Xuân Hương đi ra ngoài.

~Xuân Hương cười trộm phân cách tuyến~

Lần gặp chuyện trên đường này làm Hạ Hầu Giác tổn thất ba thuộc hạ tinh anh, dọc trên đường ngoại trừ lúc nghỉ ngơi cần thiết thì không dừng lại chút nào, không khí lập tức trở nên nặng nề, hơn nữa Trần Mặc vừa xuất hiện trong tầm mắt thì lập tức Hạ Hầu Giác liền trừng liếc đủ kiểu, cho nên riết rối Trần Mặc cũng không thèm xuống xe, không thấy nhau thì tâm cũng không phiền.

Mã Liên trấn


Trần Mặc và Xuân Hương cũng không có quá nhiều đồ, vì thế hai người chỉ nhảy xuống xe, chỉnh trang một chút, sau đó Trần Mặc bảo Xuân hương đứng chờ nàng một chút.

“Đây chính là đơn thuốc ta vừa kê và một vài cách điều dưỡng thân thể, còn đây là huyệt vị đồ trên cơ thể người, còn đây là cách xoa bóp, ngươi có thể nhờ Thu minh làm giúp ngươi. Còn thái cực quyền ta đã dạy cho Thu Minh, sau này sáng sớm tập một lần là được. Sau này nhất định phải bình ổn cảm xúc, không nên quá đau buồn cũng đừng quá vui vẻ.” Trần Mặc dặn dò xong thì đưa hai quyển sách mà mình viết ra.

Khi Liễu Thừa Phong giơ tay tiếp nhân, hắn có cảm giác hai quyển sách này nặng tựa ngàn cân, tiểu nha đầu này biết ý nghĩa của vật này không? Nếu cuốn sách này lan truyền ra ngoài thì đây chẳng khác nào y học bảo điển, một thứ quý giá như thế nàng lại giao cho một người ngoài như hắn, nàng đúng là rất hào phóng!

Vật này giống như võ lâm bí tịch vậy, một khi có người biết được sẽ xảy ra một hồi tranh đoạt.

Nhưng nhân lễ vật trân quý như thế càng làm Liễu Thừa Phong khổ sở, sau này nàng không thể trị cho hắn được nữa nên mới dặn dò kĩ như thế đúng không?

Nhìn bòng lưng của Trần Mặc xa dần, không có chút lưu luyến, Liễu Thừa Phong cảm thấy cái gọi là không nên quá vui quá buồn không thể làm được trước mặt nàng.

Trở lại Triệu gia thôn, trong phòng không có lấy một hạt bụi, xem ra ngày nào thôn dân cũng vào đây quét dọn.

Không chờ chủ tớ hai nàng nghỉ ngơi, ngoài cửa đã vang lên tiếng người.

Trần Mặc và Xuân Hương liếc nhau một cái, không lẽ nhanh như thế mà người dân đã biết nàng trở về?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.