Đọc truyện Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ – Chương 74
Lời Mạnh Hiểu Dư như giúp Hàn Như Sương bừng tỉnh.
Nàng nháy mắt tỉnh ngộ, võ công của hòa thượng Vô Giới là thuần dương chí cương, Thái Cực Quyền thuần âm chí nhu vừa vặn là khắc tinh.
Nghĩ như vậy, nàng vận chuyển nội lực dưới chân, nhảy khỏi phạm vi công kϊƈɦ của hòa thượng, sau đó thu kiếm vào vỏ.
Giơ tay ném kiếm cho tỷ tỷ dưới đài, mà Hàn Như Băng chỉ nhẹ nhàng nhận thanh kiếm của muội muội.Hành động của Hàn Như Sương làm cho rất nhiều người cảm thấy kỳ quái, ngay cả hòa thượng Vô Giới cũng dừng công kϊƈɦ, muốn nhìn xem đối thủ của hắn đang làm trò quỷ gì.
“Vì sao nàng lại ném vũ khí tùy thân của mình xuống đài, không lẽ nàng tự biết không địch lại muốn buông vũ khí nhận thua sai? Nhưng nhìn nàng không giống như nhận thua! Nhưng nếu nàng không muốn nhận thua, chẳng lẽ nàng muốn tay không tỷ thí? Hừ! Nếu là như vậy, chỉ sợ nàng càng thua thảm hại hơn thôi!” Hòa thượng vừa kỳ quái vừa khinh thường nghĩ.
Nhưng hành động kế tiếp của Hàn Như Sương làm hắn cùng mọi người dưới đài kinh ngạc mở to mắt.Sau khi Hàn Như Sương ném kiếm, bắt đầu khép hờ hai mắt điều chỉnh hô hấp, đợi khi hô hấp có chút dồn dập của mình trở nên bằng phẳng.
Nàng chậm rãi triển khai tư thế, bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.”Nàng đang làm gì vậy?” Nhìn Hàn Như Sương thong thả đánh Thái Cực Quyền, vây xem Giáp hỏi.”Không biết nữa, nhưng nhìn động tác của nàng hẳn đang đánh quyền!” Vây xem Ất không xác định đáp.”Đánh quyền! Không thể nào! Ngươi nhìn xem động tác của nàng vừa mềm như bông lại chậm rì rì, không có chút lực công kϊƈɦ, sao có thể là đang đánh quyền!” Vây xem Giáp mặt không biểu cảm nói.”Sao? Vậy ngươi nói xem nàng đang làm gì?” Vây xem Ất tò mò hỏi.”Ta cũng không biết, chúng ta xem trước đã!” Vây xem Giáp nói.Trêи đài hòa thượng nhìn Hàn Như Sương đánh bộ quyền hắn trước nay chưa từng thấy, làm hắn không khỏi hiếu kỳ.
Muốn kiến thức xem điểm đặc biệt của bộ quyền mềm như bông của Hàn Như Sương, nguyên nhân vì sao nàng lại ném kiếm tùy thân của mình tay không đánh quyền đấu với hắn.
Vì thế hắn vận nội lực, một quyền đánh vào bụng của Hàn Như Sương, khi hắn cho rằng Hàn Như Sương sẽ vội vàng né tránh thì nàng lại dùng một chiêu thức kỳ quái hóa giải một quyền đầy uy lực của mình.
Làm hòa thượng giật mình hơn là khi nàng hóa giải một quyền, hắn lại vì lực của mình mà bị đánh ra ngoài.Thay đổi này làm hòa thượng nháy mắt kinh hãi cũng làm những người dưới đài chấn động.
Ngoài Hàn Như Băng bình tĩnh mỉm cười thì Mạnh Hiểu Dư cũng không khỏi giật mình, thầm nghĩ: “Thì ra Thái Cực Quyền lại lợi hại như vậy.
Xem ra tiểu thuyết của Kim gia gia cũng không thật sự gạt người, ít nhất uy lực của Lục Mạch Thần Kiếm cùng Thái Cực Quyền là thật sự.
Chỉ nhìn một lóng tay của mình có thể đánh gãy một đại thụ, cùng Như Sương tỷ tỷ dễ dàng ném văng xú hòa thượng kia là có thể nhìn ra được.” Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư lại hưng phấn hô lớn với Hàn Như Sương trêи đài: “Như Sương tỷ tỷ cố lên! Cứ như vậy mà đánh bại xú hòa thượng kia đi!”Hòa thượng bị đánh bay thật xa trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời càng cảm thấy hứng thú với bộ quyền pháp mà Hàn Như Sương dùng.
Hắn vốn là kẻ si võ, hiện tại thấy một bộ quyền pháp tinh diệu thần kỳ như vậy, không khỏi ngứa trong lòng.
Vì vậy hắn ngoài kinh ngạc thì vô cùng tò mò bộ quyền pháp đã đánh bay mình.Thế là ôm suy nghĩ muốn hoàn toàn xem uy lực của bộ quyền pháp kỳ quái của Hàn Như Sương.
Nhưng hắn lại phát hiện, dù mình tấn công từ góc nào, dùng lực lớn thế nào.
Đều bị Hàn Như Sương dễ dàng hóa giải, hơn nữa mình còn bị phản lực làm bay ra ngoài.
Hắn còn phát hiện một chuyện không thể tưởng nổi chính là quyền kϊƈɦ của hắn càng mạnh mẽ, lực phản lại càng lớn cũng càng làm mình bay càng xa.
Có rất nhiều lần mình suýt nữa bị ném ra ngoài võ đài, nếu không phải bản thân kịp thời ổn định thân mình chỉ sợ đã bị ngã ra ngoài võ đài rồi hoàn toàn thua!Nghĩ đến đây hòa thượng Vô Giới hiểu được đặc tính bộ quyền pháp của Hàn Như Sương, lấy nhu thắng cương, lấy thủ làm công, tá lực đả lực, hơn nữa có thể bốn lạng đẩy tan ngàn cân lực ngoài.
Nghĩ vậy hắn đã hiểu đây là không công.
Không công sẽ không bị tả lực đả lực, nhưng nếu không công cũng chỉ có thể trở thành trận luận võ mãi không kết thúc.
Nhưng nếu công lại sẽ bị tá lực đả lực, sau đó bản thân dần hao hết thể lực mà bại.Nghĩ thấu đạo lý này, hòa thượng Vô Giới không tiếp tục tấn công.
Ngược lại chắp tay trước ngực khom lưng hành lễ với Hàn Như Sương: “A di đà Phật, bộ quyền pháp này của thí chủ thật sự tinh diệu đến cực điểm, bần tăng cam nguyện nhận thua.” Nói rồi khom người thi lễ với Hàn Như Sương.Khi hòa thượng Vô Giới chắp tay trước ngực, Hàn Như Sương cũng thu thế ngồi đợi động tác tiếp theo của hòa thượng.
Khi nàng nghe thấy hắn chủ động nhận thua, có chút kinh ngạc nhưng vì gương mặt trước nay không cảm xúc nên chỉ thầm kinh ngạc, không biểu lộ ra ngoài.
Khi hòa thượng nhận thua khom người thi lễ, Hàn Như Sương cũng tạo thành chữ thập trả lễ nói: “Đại sư quá khen”.
Sau đó nhìn hòa thượng Vô Giới vận khinh công nhảy xuống võ đài.”Đây là chuyện gì? Đại sư Vô Giới chủ động nhận thua nhảy xuống võ đài, chuyện này không có khả năng.” Vây xem Giáp không thể tin nói.”Đúng vậy! Sao có thể được? Này cũng thật quá khó tin.” Vây xem Ất đáp.”Này có cái gì không thể! Người đã nhảy xuống võ đài rồi, còn cái gì không thể tin?” Vây xem Bính vẻ mặt bình tĩnh đáp.”Nhưng đó là đại sư Vô Giới! Người thành danh đã lâu trêи giang hồ!” Vây xem Ất có chút khó tin nói.”Này có gì khó tin? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe Trường Giang sóng sau đè sóng trước sao, sóng trước chết trêи bờ rồi! Hơn nữa, thành danh đã lâu thì sẽ không thua sao? Chuyện ngay trước mắt, còn cái gì để nhưng nhị!” Nghe thấy tiếng nghị luận, Mạnh Hiểu Dư xen vào nói.
Nói xong, xoay người hô to với Hàn Như Sương: “Như Sương tỷ tỷ, tỷ thật soái! Ta yêu tỷ muốn chết!”Hàn Như Sương nghe thấy lời của Mạnh Hiểu Dư, khóe môi vui vẻ cong lên, trong lòng nghĩ: “Yêu chết ta phải không?” (Tác giả: Ngươi nhầm trọng điểm rồi!).