Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 23: Sự Xuất Hiện Làm Khuynh Đảo Giang Hồ
Trong một trang viên nguy nga cách thành Bạch Phong 50 dặm về phía Bắc.
“Ly nhi, hắn sao rồi ?”Lão nhân tóc trắng bạc phơ, ánh mắt thâm hiểm nói với vị cô nương đứng bên cạnh.
“Thưa phụ thân, Sử Bá Thiên nhờ đan dược quý cho nên vẫn giữ được mạng sống, có điều hiện giờ đang bị trọng thương, một thời gian chưa thể tỉnh lại được” Khương Ly cung kính.
“Được rồi, cố giữ lấy mạng sống cho hắn, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng với Lăng Nguyệt Giáo” Khương Điền Thái nheo mắt, ánh mắt hiện lên vài phần giảo hoạt, những nếp nhăn nơi khóe mắt hơi co lại.
“Vâng”.
Khương Điền Thái nghĩ ngợi đôi chút, ánh mắt xa xăm, mịt mờ, không thể hiện ẩn ý gì. Hắn nhớ lại lúc Khương Ly và Sử Bá Thiên trở về Lăng Nguyệt Giáo. Lúc phái người giết Thiên Vũ Xuyên Vân, rõ ràng hắn đã chọn những người có võ công cao để nắm chắc phần thắng.Vậy mà khi trở về thì chỉ thấy Khương Ly và Sử Bá Thiên.
Lúc nhìn thấy trên thân thể Sử Bá Thiên đầy rẫy những vết kiếm chém, hắn đã rất ngạc nhiên. Tất cả các vết thương đều trúng những gân mạch hiểm yếu,chỉ cần đâm sâu thêm một chút sẽ dẫn tới tử vong. Nhưng, cho dù không chết thì cũng trở thành kẻ tàn phế suốt đời. Ra tay thật hiểm độc…..
Chiếc cổ cầm quý có chứa độc dược của Khương Ly sau khi trở về cũng đã bị dập nát phần đầu. Kẻ nào có võ công cao nhường này ? Thiên Vũ Xuyên Vân ? Không, hắn không tin, cho dù là tên tiểu tử Xuyên Vân đi chăng nữa, cũng không thể khiến cổ cầm thành ra như vậy, nội lực của hắn vẫn còn chưa đạt đến trình độ chạm vào thân đàn .
Cổ cầm này là trân bảo quỷ hiếm trong chốn giang hồ. Nó được chế tạo hết sức tinh tế, hai phần:đầu và cuối đàn có chạm khắc hình phượng hoàng uy nghiêm. Trên bề mặt có các rãnh rất nhỏ để đẩy chất độc vào.Khi gảy những dây đàn, người đánh truyền nội lực của mình vào làm bốc hơi chất độc, nội lực càng lớn thì tiếng đàn càng vang xa. Không ai có thể kháng cự được. Nhất là khi người gảy đàn sử dụng Phế Tâm Hạ – độc khiến người ta mất đi nhân tính.
…Tuy lợi hại như vậy, nhưng không phải kẻ nào cũng có thể chạm vào nó, bởi vì độc tính phát ra mạnh nhất, chính là ở chỗ người gẩy đàn. Chỉ có hai loại người mới có thể chạm vào loại đàn “Bách Độc Cầm” này, một là người đã ăn Phỉ Tuyết Liên Hoa trên núi Vô Cực lạnh giá ngàn năm. Để có được loại hoa này, hắn đã phải rất vất vả tìm kiếm mấy chục năm trời, nhưng, hắn cũng không dám ăn nó, bởi vì Phỉ Tuyết Liên Hoa chính là loại thảo dược cực độc trong nhân gian.
Khi Khương Ly còn bé, nó đã tưởng đây là đồ ăn cho nên mới nuốt vào. Con bé đã bị sốt co giật liên hồi trong 7 ngày, sắc mặt trở nên tím tái, tất cả các đại phu giỏi đều nói rằng con bé sẽ không sống nổi 3 ngày nữa.
Vậy mà…. 2 ngày sau, nó đã khỏe lại, đại phu nói rằng máu của nó đã dung hòa được chất kịch độc ,đây là kì tích xảy ra có 1 không 2. Từ đó trở đi, không một loại độc dược nào có thể làm tổn hại tới Khương Ly, và nó cũng đã có thể sử dụng “Bách Độc Cầm”.Chính vì điều đó mà Lăng Nguyệt Giáo do một tay hắn dựng nên mới có thể khiến giang hồ khiếp sợ như ngày nay.
Còn loại người thứ hai…..
Đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hắn vội vàng lên tiếng:
“Rốt cuộc kẻ nào đã khiến hắn ra nông nỗi này, Thiên Vũ Xuyên Vân ?”
“Không thưa phụ thân, thật ra Thiên Vũ Xuyên Vân đã trúng độc, Sử Bá Thiên chuẩn bị kết liễu hắn thì đột nhiên….”Khương Ly chợt ngập ngừng.
“Nói” Khương Điền Thái nhíu mày. Sự ấp úng của Khương Ly làm hắn thêm căng thẳng.
“Đột nhiên xuất hiện một vị cô nương, nàng ta võ công rất cao cường, chỉ trong chớp mắt đã giết chết Ngũ đại huynh đệ”
“Cô nương ?”
“Dạ phải”
“Tại sao không sử dụng cổ cầm ?” Hắn lạnh lùng hỏi. Chỉ cần Khương Ly gảy “Bách Độc Cầm” thì ngay đến cả hắn – giáo chủ của Lăng Nguyệt Giáo cũng sẽ ít nhiều gặp nguy hiểm .
“…Ly nhi đã sử dụng…. nhưng ….không có tác dụng” Khương Ly bẩm báo.
Thật ra, trong lúc Sử Bá Thiên giao đấu với Bất Diệp, Khương Ly đứng ở đằng xa đã âm thầm sử dụng “Bách Độc Cầm”. Nàng đã vận nội lực để điều chỉnh hơi độc chỉ bay về phía Bất Diệp nhưng …Bất Diệp không hề trúng độc.
Quá bất ngờ, nàng lại gần Bất Diệp hơn, thử một lần nữa…vẫn không được.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện ra một thứ rất kì lạ. Mắt của vị cô nương đó có màu hổ phách.
Trong khoảnh khắc đó, nàng đã nhớ ra một chuyện, năm xưa, cha nàng có nói gì đó về người sở hữu đôi mắt này. Tình thế ngày càng nguy cấp, Sử Bá Thiên không thể địch nổi nàng ta , còn nàng thì ngoài việc sử dụng được “Bách Độc Cầm”, hoàn toàn không biết kiếm thuật, nội lực cũng rất yếu. Nàng vội vàng dùng hồng phiến chạy thoát. May thay nàng ta không đuổi theo.
“Không có tác dụng ?, không thể nào.” Khương Điền Thái chợt sững người, hắn không tin vào những lời Khương Ly nói, lập tức phủ nhận.
“Thật sự là như vậy”. Nếu không, nàng đã không phải lôi thân thể Sử Bá Thiên như một cái xác về tận đây.
Chấn động. Thật sự là một chấn động lớn đối với Khương Điền Thái. Bảo vật giúp hắn uy chấn giang hồ tại sao lại không có tác dụng ?
“Mắt….”Hắn ngập ngừng.