Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 165


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 165

Bất Diệp nắm tay lại, nàng đặt tay lên trán. Đôi mắt đen láy trong suốt như thủy tinh, ẩn chứa sự mơ hồ vô định.
Bất Diệp đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, rốt cuộc, nàng đang đi tìm điều gì ? Là thân thế của nàng ? Hay là nơi nàng chính thức thuộc về ?
Nếu không xuyên việt về thời cổ đại này, liệu nàng có cơ hội biết về thân thế của mình hay không ? Dẫu biết rằng khoảng cách không gian và thời gian giữa hai thế giới là vô cùng lớn, nhưng ai cũng vậy, luôn tồn tại trong lòng sự hy vọng về những gì họ muốn biết.
Có đôi khi, vào những lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, Bất Diệp từng oán hận người đã sinh ra mình. Vì sao những đứa trẻ khác có cha mẹ bên cạnh, nàng lại không có ? Vì sao những đứa trẻ khác có nhà của mình, nàng lại không có ? Tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi nàng khi nàng chỉ mới 2 tuổi ? …Thật sự, Bất Diệp đã từng oán rất nhiều điều.
Nếu như lúc ấy không có Quách phu nhân, không có mẹ nuôi, có lẽ, hiện tại cuộc đời Bất Diệp ra sao, chính nàng cũng không biết rõ. Có thể đến được thế giới này hay không, lại càng không nắm chắc.
Nhưng khi trưởng thành, những điều ấy không còn quan trọng với nàng nữa. Chỉ cần có thể được gặp lại người thân của mình, dù bắt nàng phải trả giá cỡ nào, nàng cũng sẽ chấp nhận. Cho dù, có lẽ họ đã vứt bỏ nàng.

Bất Diệp nắm chặt tay lại. Đến với thế giới này đã hơn 1 năm, có rất nhiều điều nàng cảm thấy quen thuộc. Tuy đó chỉ là một cảm giác quen thuộc xuất phát từ xương tủy, không có kí ức kèm theo, cũng không có ấn tượng khắc sâu.
Nàng là ai ? Là Quách Bất Diệp ? Hay là Lãnh…?
Lắc mạnh đầu, Bất Diệp cực lực chối bỏ suy nghĩ này. Sẽ không trùng hợp như vậy đâu ! Sẽ không !
Đúng rồi, chỉ cần đến được Tịch Phong hội, nàng sẽ tìm được đáp án !
Chỉ một lần này thôi, để nàng không phải hối tiếc ! Chỉ một lần này thôi, hãy để nàng ích kỷ đi tìm hiểu thứ mình muốn biết !
Sau đó… nhất định nàng sẽ trở về bên cạnh hắn.
Vũ Hàn, chờ ta !
Đôi mắt đen láy chậm rãi nhắm lại, Bất Diệp thiếp đi.
….
Màn đêm giống như một thế giới vô hình đầy kì bí.
Ở trong nó, người ta sẽ không bao giờ biết chuyện gì có thể xảy ra với bản thân. Và vì thế, cũng rất dễ lạc lối.

Nỗi sợ hãi, thực ra cũng được sinh ra từ màn đêm. Khi đôi mắt con người không thể nhìn rõ mọi vật, khi họ không thể biết rốt cuộc điều gì đang tiếp cận mình, nỗi sợ hãi sẽ càng trở nên lớn hơn.
Màn đêm, là vương quốc ọi điều đen tối.
Tựa như, giết người.
Trong rừng cây tĩnh lặng, những bước chân nhanh như gió đạp cỏ lướt đi, phảng phát mang theo mùi vị huyết tinh nồng đậm. Sát khí sắc bén khiến cây cỏ bên đường dạt sang một bên, ánh trăng mờ ảo càng làm khung cảnh thêm khó nắm bắt.
Mấy bóng người áo đen lùng sục khắp mọi nơi trong khu rừng, lật tung mọi ngóc ngách, ngay cả tổ kiến bên đường cũng bị bọn chúng dẫm nát.
Tìm kiếm một hồi không thấy kết quả, tên thủ lĩnh bực dọc vẫy tay gọi thuộc hạ lại, hắn tức giận lên tiếng : “Có tìm thấy không ?”
Hai tên thuộc hạ mặt mày xám xịt, cúi đầu nói : “ Không thấy thưa thủ lĩnh..”

“Mẹ kiếp” Tên thủ lĩnh chửi một tiếng.
“ Không ngờ tên Mặc Vân này bề ngoài thư sinh mà lại có nội công thâm hậu đến vậy, ra tay một cái là giết đến 5 người, lần này nếu không bắt được hắn,..e rằng thiệt hại…” Một tên thuộc hạ cắn răng nói. Hắn vẫn không thể quên được khoảnh khắc Mặc Vân suýt nữa đâm xuyên tim hắn. Tuy rằng Mặc Vân đã giết được 5 người trong nhóm, nhưng bản thân hắn cũng bị thương khá nghiêm trọng, không thể chạy xa.
“ Hắn nhất định phải chết. Thái tử Huyền Thiên quốc đã trả giá 10000 vạn hoàng kim để mua mạng của hắn. Nếu để hắn chạy thoát, chúng ta không những thất hứa với Thái tử Huyền Thiên quốc, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng…” Tên thủ lĩnh gằn giọng. Mẹ kiếp, quả nhiên vụ làm ăn này không dễ ăn. Nhưng cũng đáng lắm. 10000 vạn hoàng kim có thể đủ cho hắn sống sung sướng cả đời. Một cái giá không nhỏ.
Cũng chính vì vụ làm ăn này quá lớn, hơn nữa số hoàng kim lại lớn đến mê người như vậy, hắn đã không xin phép các trưởng lão bên trên mà đã đồng ý nhận ủy thác. Nếu để lộ ra là bọn hắn ra tay, chắc chắn các trưởng lão của Lăng Nguyệt giáo sẽ không chút lưu tình mà ra tay đánh chết bọn hắn.
“ Nguy hiểm đến tính mạng…Thủ lĩnh, không đến nỗi thế chứ ?..” Tên thuộc hạ còn lại nuốt nước bọt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.