Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 164
Bầu trời giáng mưa, những giọt mưa trong suốt rơi trên vách động tạo thành những âm thanh là lạ. Nước mưa đọng lại rất nhiều trên cửa động, theo đó ngưng tụ thành một suối nước rồi thuận dòng chảy xuống dưới đất.
Mặt đất lầy lội, trơn trượt. Mùi ẩm thấp đâu đó phả vào không khí một cảm giác cô quạnh. Gió lạnh rít gào.
Mảnh rừng xanh ngắt nằm yên tĩnh dưới cơn mưa phùn trắng xóa. Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến mọi vật đều như chìm vào tĩnh lặng. Thời gian như ngừng trôi.
Trong hang động thấp thoáng ánh sáng, Bất Diệp đang co ro ngồi sưởi bên đống lửa. Ánh lửa ấm áp hắt lên vách động làm ấm cả một vùng không khí. Bàn tay trắng bệch của nàng liên tục ma sát vào nhau, nhằm tạo ra hơi ẩm, nhưng hiệu quả việc này mang lại không thể khiến cho nàng hài lòng. Bất Diệp muốn nhích lại gần đống lửa hơn. Nhíu mày, nàng ghét trời lạnh.
Nhu nhi nằm trong lòng nàng say ngủ, sắc mặt hồng hào, Bất Diệp thấy cô bé co người lại liền ân cần đắp thêm cho cô bé một chiếc áo, nàng mỉm cười. Chỉ cần Nhu nhi vượt qua được cú sốc tinh thần đang ẩn chứa trong đầu, sau này cô bé có thể sống tự tại hơn bây giờ rất nhiều.
Nhìn màn mưa ngoài cửa động, lại nhìn người thanh niên đang hôn mê nằm đối diện, Bất Diệp không khỏi cảm thấy phiền lòng. Nàng không thể mang cả hai người đang hôn mê đi cùng một lúc được. Không nói đến việc không đủ sức, mà còn rất nguy hiểm. Nhân lúc trời chưa tối, nàng bèn đưa cả hai người lên ngựa rồi đi tới hang động trống không này. Hang động này rất lớn, để đề phòng gặp chuyện bất trắc, nàng đi vào sâu bên trong hang động, nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể ứng phó kịp thời. Màn đêm, luôn ẩn chứa rất nhiều sự việc mà con người ta không tài nào nắm bắt hết được. Bất Diệp không muốn mạo hiểm. Dù nàng không lo cho bản thân, nhưng nàng bắt buộc phải lo cho Nhu nhi.
Tất nhiên, cũng có cả người thanh niên lạ mặt này nữa.
Người thanh niên này thân thế không rõ, nàng chỉ biết hắn gọi là Mặc Vân, nhưng trong thiên hạ này có quá nhiều nam tử tên Mặc Vân, đơn giản không thể nào nhận biết hết. Hơn nữa, hắn còn đang bị người truy sát, nếu trên đường đi mang theo hắn, rất có thể cả hai người bọn họ cũng sẽ bị sát thủ truy đuổi.
Thế nhưng, vì hắn đã cứu Nhu nhi, nàng lại không thể bỏ mặc sự sống chết của hắn. Cứ cho rằng vì cứu hắn mà sau này nàng sẽ gặp phải tai họa, vậy thì nàng cũng không hối hận. Nàng có quy tắc của riêng mình. Có ơn phải trả. Dù là trả bằng mạng sống đi chăng nữa.
Ánh lửa nóng ấm thấp thoáng hiện lên khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng của Bất Diệp xuất hiện một chút ấm áp. Chỉ một chút thôi.
Hít một hơi khí lạnh, ngắm nhìn mưa phùn rơi bên ngoài, Bất Diệp đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau buốt, lồng ngực co rút lại, nàng bất giác đưa một tay đặt lên ngực.
Không hiểu vì sao, vào những ngày mưa lạnh như thế này, nàng lại xuất hiện tình trạng tương tự.
Khi còn ở hiện đại, ông ngoại đã từng dẫn nàng đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng tất cả bọn họ đều thất thủ vô sách, mãi vẫn không thể phát hiện ra điều gì bất thường.
Lâu dần, nàng cũng cảm thấy quen thuộc, không còn cảm thấy quá đau đớn nữa.
Nhưng mỗi khi căn bệnh này tái phát, nàng đều tự nhốt mình trong phòng, sau đó ôm chặt lấy bản thân. Chỉ có như vậy, trái tim nàng mới không cảm thấy đau đớn.
“ Vũ Hàn…” Bất Diệp khẽ nói. Tên của hắn, cũng có nghĩa là mưa lạnh.
Vũ Hàn. Một cơn mưa khiến trái tim nàng đau buốt.
Hắn, giống như cơn mưa này, lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng.
Hắn bất ngờ xuất hiện, khiến trái tim nàng thổn thức, khiến nàng vừa quen thuộc, lại vừa muốn rời xa. Nhưng chấp niệm đã gắn kết, rốt cuộc vẫn không thể buông tay. Cuối cùng, chỉ có thể chấp nhận ở lại bên cạnh hắn.