Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 15
Phong Lữ chậm rãi mở mắt ra thì thấy tên kia đang nằm sõng soài dưới đất, hai tay ôm bụng lăn qua lăn lại như con tôm nhảy, điệu bộ rất đau đớn.
“Chuyện gì xảy ra vậy ? ”Phong Lữ thầm hỏi
Một âm thanh trầm ấm vang lên tai Phong Lữ .
“Tiểu thư , nàng không sao chứ ?” Hắn lên tiếng trấn an nàng
Trước mắt Phong Lữ lúc này là một vị thanh niên 25, 26 tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, cả người toát ra một khí phách vương giả.Sống mũi cao, làn da trắng như men ngọc, đôi mắt chứa đựng cả vẻ uy nghiêm lẫn vẻ nhu tình.Bất giác, trái tim nàng lỗi mất một nhịp. Đôi mắt trong sáng hơi ươn ướt của nàng ngước lên nhìn hắn, trông đáng yêu và kiều diễm vô cùng. Nàng ngay lập tức hiểu vấn đề, nở một nụ cười tươi như hoa, cảm ơn hắn :
“Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp”
Vũ Thần bị choáng ngợp bởi nhan sắc của người con gái trước mặt. Nàng đẹp hơn tất cả những gì mà nam nhân có thể tưởng tượng , đẹp hơn tất cả các phi tử của hắn ở thâm cung. Mái tóc mềm như nhung, làn da mịn màng trắng sáng như ngọc, đôi mắt linh động, đầy vẻ tinh anh, đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa đào. Một tuyệt sắc giai nhân đang ở trước mặt hắn. Thịch…thịch…tim hắn đập nhanh hơn. Đứng thẫn thờ vài giây.
“A, ách….tiểu thư không cần khách khí, hạng người này không dạy bảo cho chúng một bài học là không được”
Tên kia lóp ngóp bò dậy, chỉ vào Vũ Thần mắng : “Tên tiểu thử thối, ngươi biết ta là ai không mà dám đá ta hả, ta là cháu trai độc nhất của tri phủ Đường Lăng, ngươi muốn chết phải không”
“Á…rầm” Tên kia lại kêu lên một lần nữa rồi ngã xuống.
Ra là Vũ Thần lại đá cho hắn thêm phát nữa.
Phong Lữ nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi bật cười.
Vũ Thần nhìn thấy nàng cười, nghĩ ngợi một lúc rồi lịch sự nói:
“Tiểu thư, nàng có thể hay không làm bạn với ta trong lễ hội này” – Hắn ngỏ lời nàng.
“Ta….”Phong Lữ hơi do dự, nàng còn phải tìm Diệp nhi nữa, nhưng nghĩ đến vị muội muội nhanh nhảu chắc chắn sẽ tìm thấy đường về nhà ngay , Phong Lữ rốt cuộc cũng đồng ý. Nàng đồng ý vì cảm thấy vị công tử này tạo cho nàng cảm giác rất yên bình, đó là gì thế nhỉ ?
Thế là Vũ Thần cùng Phong Lữ bên nhau dạo hết con phố này đến phố nọ, dù mới gặp nhau như đã quen nhiều năm, cư xử hết mực tự nhiên.
Hắn mua tặng nàng món đồ, nàng mỉm cười lắc đầu, hắn làm điệu bộ ai oán, nàng đành phải mỉm cười nhận lấy. Hai người cứ đi bên nhau như vậy, tình cảm về người kia trong lòng mỗi người từng chút, từng chút một dâng lên, dần dần trở thành niềm ái mộ.
Cổ nhân có câu: “ Nam nữ thụ thụ bất thân”
Nhưng hiện nhân cũng có câu “ em (anh) là tiếng sét ái tình đánh trúng tim tôi”
Và trường hợp này đích thị là vừa xảy ra với Phong Lữ và Vũ Thần.
Ở một nơi nào đó, một nữ tử đang kêu trời oán đất. “ Lữ tỷ, tỷ ở đâu, muội hết tiền rồi, lại còn bị lạc đường nữa”. Bất Diệp ngó đi ngó lại, lúc nãy nàng mới vồ vào hàng bán cá xem xem chút thôi, thì bị đoàn người đẩy đi trôi tít xuống cuối phố. Nàng đã lạc mất Phong Lữ rồi.
Đây là đâu thế này, tối om như mực, không phải con phố tổ chức lễ hội nha. Bất Diệp mò mẫm đi trong con phố tối om, đôi mắt nhíu lại để tìm kiếm những tia sáng dù là nhỏ nhất. Mùi ẩm thấp trong con phố phả vào không khí, nồng nồng, hăng hắc.
A kia rồi, có ánh lửa. Bất Diệp vội vàng lao về phía đó nhưng được hai bước thì khựng lại, nàng nghe thấy tiếng “keng, keng”. Nhanh chóng trốn vào một chỗ kin kín, nàng xác định lại âm thanh vừa nghe, tiếng gì thế này, cứ như là tiếng sắt đập vào nhau ý. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng tìm kiếm về phía ánh lửa. Chợt mở to. OH MY GOD. Cái gì thế này ?
Một toán người mặc trang phục kiếm hiệp đang vây đánh hai người thanh niên. Một người mặc y phục màu xám, người kia mặc y phục xanh thẫm. Người nào người nấy sắc mặt đằng đằng sát khí.
Bất Diệp quan sát, hừ, đám người kia khoảng 7, 8 người, nhưng đều thuộc loại võ công cao cường. Hứ. Ánh mắt Bất Diệp ngạc nhiên khi thấy một tiểu cô nương đứng ở đó, trên tay còn cầm một cây cổ cầm , sắc mặt bình thản lạnh lùng, như chuyện chém giết trước mặt chẳng hề liên quan đến mình
“Tiểu tử Xuyên Vân, xem như đời ngươi đến đây là hết rồi, biết điều thì xin một tiếng ta sẽ tha cho” Một lão già tóc bạc phơ, mặc một chiếc áo choàng màu đen, vừa cười ha hả vừa chỉ vào người thanh niên mặc áo xám.
“……….” .Ánh mắt Xuyên Vân lạnh lùng lướt qua lão già kia, một tia khinh thường.
“Lão già thối, ngươi dám dùng độc kế, biết không thể thắng được chủ tử ta nên mới dùng cách này, đồ không biết nhục ” Người thanh niên đứng bên cạnh không nhịn được, chửi lên một tiếng.
“Ngươi…..chết đến nơi rồi còn làm càn……trưởng lão Khương Ly xin mời tiếp tục” Lão già kia gân xanh nổi đầy mặt, tay nắm chặt thành quyền, quay sang nói với cô bé đứng bên cạnh.
Khương Ly nhíu mày, xoay chiếc đàn ra phía trước mặt mình, một tay đỡ đàn, tay kia lướt nhẹ trên những dây đàn, tạo ra những âm điệu huyền bí, rùng rợn. Tay đánh càng lúc càng nhanh, những âm điệu vì thế cũng gấp gáp hơn.
“Aaaaaah, hộc…hộc…” Người thanh niên mặc áo xanh thẫm như phát điên, la hét liên hồi, tay không ngừng ôm lấy đầu lắc qua lắc lại, Ánh mắt trở nên mất dần nhân tính, cả khuôn mặt tỏa ra một nỗi đau tột cùng, hận không thể để hắn kết liễu đời mình ngay lập tức.
“Phục Ảnh…..phụt ….”Người thanh niên áo xám thấy vậy hét lên, nhưng những tiếng đàn kia dường như cũng đang tác động không ngừng lên thần kinh hắn , hắn thổ huyết.
“Chết tiệt” Hắn rủa một tiếng. Nếu không phải hắn có nội lực thâm hậu và từ nãy tới giờ vẫn sử dụng nó thì hắn đã phát điên từ lâu rồi.
“Ha ha , Xuyên Vân, ngươi thấy thế nào, độc Phế Tâm Hạ do Sử Bá Thiên ta chế ra lợi hại chứ” Lão già kia lại cười nói.
Xuyên Vân lại một lần nữa vận nội lực thử đẩy chất độc ra, nhưng không được.
“Cố quá thành quá cố đấy, ngươi đã trúng Phế Tâm Hạ nên chỉ cần nghe thấy âm thanh từ chiếc cổ cầm này phát ra là ngươi sẽ thành kẻ điên loạn ngay “