Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 14: Cuộc gặp mặt định mệnh đầy tình cờ


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 14: Cuộc gặp mặt định mệnh đầy tình cờ

“ Hoàng thượng, xin người đi chậm lại một chút ” Tiểu thái giám vừa thở hồng hộc
vừa chạy theo cái người đằng trước được gọi là hoàng thượng kia .
“Vô dụng, đáng lẽ ra ta không nên mang theo ngươi”. Vũ Thần phẩy tay áo tiến nhanh
về phía trước, bỏ mặc đằng sau tên tiểu thái giám kia.
Hai ngày trước, Vũ Thần đột nhiên cảm thấy trong cung điện quá nhàm chán, mà trong khi đó tứ đệ của hắn lại được ngao du thiên hạ, cho nên hắn cũng muốn được một phen như thế. Tất nhiên việc hắn vi hành như thế này không ai biết được, ngoài cái tên đang bám nhằng nhẵng ở đằng sau.
Ở bên ngoài cung điện có hàng trăm điều mới lạ. Tuy rằng hắn là vua của một nước nhưng ngoài việc phê chiếu chỉ và nghe những lời nịnh nọt của phi tần mỹ nữ ra thì không có gì khác hơn so với một người bình thường. Hai ngày trước, hắn nghe thấy thị vệ thân cận nhắc tới lễ hội Nguyệt Mộng sắp tổ chức, nên mới nảy ra ý định thử đi tìm hiểu một chuyến.
Lúc này trên đường phố, người ta treo rợp những gian hàng, quầy bán là những chiếc đèn lồng màu đỏ rực rỡ, ánh sáng tỏa ra ấm áp vô cùng. Không khí náo nhiệt, dòng người chen chúc nhau trên những con phố chật hẹp. Tiếng cười nói hoan hỉ, tiếng mua bán nồng nhiệt, tiếng ca hát của đoàn danh kĩ gần đó, tất cả hòa quyện lại tạo thành không khí của lễ Nguyệt Mộng – lễ hội dành cho những đôi trai gặp gỡ làm quen với nhau.
“Ô, đằng kia là thứ gì vậy, muội muốn xem “. Bất Diệp thốt lên thích thú.
“ Đẹp lắm đúng không, đó là kẹo ngũ sắc đấy”-Phong Lữ trả lời.

“Kẹo ngũ sắc ?”
“Ừ, kẹo làm từ mứt của các loại trái cây”
“Mứt trái cây ư , nó vẫn giữ được màu đẹp như vậy sao ?, làm cách nào thế nhỉ”
“Khôn lỏi, nói uội để người ta sập tiệm hả” Phong Lữ cười .
“Muội muốn ăn , thúc thúc bán cho cháu một cái”
Bất Diệp hai mắt sáng long lanh, nhìn que kẹo ngọt ngào trên quầy hàng. Vị đại thúc thấy cô nương này thật hồn nhiên thì mỉm cười đôn hậu, chìa que kẹo ra trước mặt Bất Diệp:
“Đây cô nương, ta bán cho cô một que…..khuyến mãi 1que nữa”
“Yeah, đại thúc muôn năm …..”
Đón lấy que kẹo từ tay vị đại thúc kia, Bất Diệp đưa cho Phong Lữ một que, thấy Phong Lữ lắc đầu nên hai tay hai kiếm luôn, à nhầm, hai tay hai que.
Thế là trên đường cứ gặp thứ gì hay hay là Bất Diệp lại sán vào, thành ra thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt lễ hội đã đến thời điểm đông đúc nhất. Dòng người trên chúc nhau trên phố, không để sót kẽ hở nào.
“A chỗ kia có bán cá kìa, Lữ tỷ muội muốn đi xem “. Hai mắt Bất Diệp bỗng trở thành hai cái bóng đèn khi thấy quầy bán cá vàng cách đó không xa.
“Muộn rồi Diệp nhi, chúng ta về đi thôi” Phong Lữ can ngăn.
“Vậy muội tự mình đi, tỷ cứ về trước đi” Nói xong Bất Diệp chạy thẳng một mạch về phía trước.
Phong Lữ định đuổi theo thì đoàn người phía trước đã chặn lại.
Hai tỷ muội chính thức lạc nhau.

Ở đó một khoảng không xa .
Có một người cũng xử sự y hệt Bất Diệp, đó là Vũ Thần.
Cứ thấy cái gì hay là mắt sáng lên, nhưng Vũ Thần có điểm khác với Bất Diệp là mua cả quầy hàng luôn, làm tên thái giám chạy theo sau cứ gọi là khóc không ra nước mắt.
“Hoàng thượng, người nên về thôi, nếu Thái hậu biết chuyện nô tài sẽ chết mất”
“Sợ cái gì, trẫm là vua của một nước, chẳng nhẽ không giữ được mạng cho ngươi”
“Ở phía trước có gì hay vậy, mau đến đó xem thử ”- Vũ Thần đảo mắt xung quanh, thấy có đám đông phía trước, liền hứng thú muốn xem chuyện gì xảy ra, tiến nhanh về phía trước.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…..” Tên thái giám đau khổ chạy theo.
Trong đám đông.
“Cô nương xinh đẹp, nàng đi một mình sao, có cần ta làm bầu bạn không” Một gã thanh niên có vẻ bề ngoài ăn chơi đứng sát vào một vị cô nương gần đó, điệu bộ rất lố lăng.
“ Không cần, xin công tử tìm người khác”. Phong Lữ đứng tránh ra một bên, không muốn để tên kia lại gần mình. Vừa nói ánh mắt vừa tìm kiếm một thân ảnh, không thấy, Diệp nhi muội đi đâu rồi ?
“ Không cần, ngươi không biết ta là ai hay sao mà dám nói như thế hả, bản công tử muốn ngươi làm bạn thì ngươi phải làm” Tên kia nghe Phong Lữ nói thế thì nổi khùng, cánh tay hắn đê tiện bắt lấy cổ tay bé bỏng của Phong Lữ, siết mạnh.

Bị đau nhưng Phong Lữ cố chịu, vẫn tỏ ra lịch sự:
“Xin công tử buông tay, công tử không biết tự trọng sao ?”
“Ngươi…con ranh này…..ngươi dám nói ta thế à…hỗn láo…” Tên kia hung hãn định giơ tay lên tát Phong Lữ. Phong Lữ run sợ , mắt nhắm lại, chuẩn bị tiếp nhận cái tát như trời giáng kia…..
1 giây…..
2 giây…..
3 giây……
Không thấy đau gì cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.