Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 149
“Thôi thôi, Tuyệt Ánh ngươi đừng chấp muội ấy…Nào, Bích Bích đến đây, quay quay vài vòng cho tỷ xem nào…” Song Như vui vẻ cười, sau đó quay sang Lạc Bích bên cạnh điểm lên cái mũi bé nhỏ của nàng.
“Hứ, người ta đã là đại đại phu nhân rồi, làm ơn đừng coi muội là con nít thế nữa chứ..” Lạc Bích bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay quay vài vòng cho Song Như xem.
“Ừm, tốt lắm, theo thời gian thì vẫn phát triển đôi chút, xem ra tên hắc hiệp Lam Bạch kia công phu cũng không tồi…” Song Như nhe răng cười xấu xa, ánh mắt không che đậy lướt qua một vài chỗ tế nhị.
“A…Như Tỷ…” Lạc Bích đỏ bừng mặt, lập tức khoa chân múa tay với Song Như.
Tuyệt Ánh bên cạnh thấy vậy cũng khẽ cười.
“ Lần họp mặt này xem ra rất đông vui a, mà đã đông vui thì không thể thiếu Giai Ngân này rồi..Chào các tỷ muội…” Thanh âm sảng khoái vang lên, mang theo một chút phong vị hiệp khách, không ai có thể ngờ được người này lại là một sát thủ chân chính. Mái tóc đỏ rực màu máu, đôi đồng tử huyết ngọc yêu dị, Giai Ngân chậm rãi vận khinh công nhảy lên mái vòm.
“ Ngân tỷ tỷ, Như tỷ tỷ bắt nạt muội…” Lạc Bích lao vào vòng tay Giai Ngân, ấm ức nói. Nàng biết chỉ có vị tỷ tỷ này mới bênh nàng thôi.
“Hừ hừ, Như Như, ngươi khi nào dám khi dễ muội muội ta như vậy, chán sống rồi hả ?” Giai Ngân giả vờ tức giận, dứ dứ nắm tay với Song Như, nhưng trên môi lại tràn đầy ý cười.
“Không dám, không dám..Song Như muội đâu dám động đến Bích Bích của tỷ chứ ?” Song Như cười đáp.
“ Biết vậy là tốt rồi.” Giai Ngân hừ khẽ nói.
Buông Lạc Bích ra, Giai Ngân chậm rãi nhìn ra xung quanh, bắt gặp thân ảnh cô độc của Lăng Tâm, hai chân mày thanh tú bỗng nhíu chặt lại, ánh mắt thâm trầm khó đoán.
Tuyệt Ánh cũng nhìn theo, ánh mắt lạnh băng không cảm xúc, khóe môi dường như đang khẽ nhếch lên.
Lạc Bích thấy vậy vội nín thở, không dám nói thêm câu nào, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Song Như, nắm chặt lấy tay áo nàng.
Song Như thầm nói không ổn, nàng vội vàng đi lên chắn phía trước Lăng Tâm, vui vẻ cười nói : “ Được rồi, được rồi..lâu lắm mới gặp lại, đừng để những chuyện khác làm ảnh hưởng đến không khí được không, Giai Ngân ?”
“…Song Như, đây không phải là chuyện khác. Ngươi phải biết điều đó chứ ?. Tránh ra.” Giai Ngân trầm mặc nói.
Song Như im bặt, nhưng vẫn không tránh ra.
“ Song Như ” Giai Ngân nhíu mày, gằn giọng.
Song Như bất giác run rẩy, đôi môi mím chặt lại, miễn cưỡng tránh sang một bên.
Tuyệt Ánh không lên tiếng, nàng suy nghĩ một lúc rồi ngoảnh mặt sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn cảnh này nữa.
Lạc Bích vội vàng làm theo.
Giai Ngân đi đến trước mặt Lăng Tâm, nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ của nàng, thấy Lăng Tâm không phản ứng lại, khóe miệng cười khẽ, tay đột nhiên giơ cao, mạnh mẽ giáng xuống :
“Chát” Một âm thanh đanh thép đau lòng người.
Khóe miệng Lăng Tâm bật máu, thần trí mơ hồ rốt cuộc đã tỉnh táo lại, sát khí nồng đậm từ trên người lập tức tỏa ra, bao phủ xung quanh, nhuyễn kiếm lóe sáng quanh thân bắt đầu rung động.
Nhưng không đợi Lăng Tâm ra tay, Giai Ngân đã túm chặt lấy cổ áo nàng, lôi mạnh về phía về trước, Giai Ngân cười lạnh, gằn từng tiếng một : “ Lăng Tâm ơi Lăng Tâm, phải chăng thời gian trôi qua lâu quá khiến ngươi quên mất ta rồi ? Ngươi là ai hả ? Ngươi dám ra tay với ta ? Ngươi chán sống rồi phải không ?”
Đồng tử huyết ngọc yêu dị chiếu thẳng vào đôi mắt Lăng Tâm, bất giác khiến mồ hôi nàng bắt đầu nhỏ ra từng giọt, đôi mắt mơ hồ bỗng chốc tỉnh táo lại, sắc mặt bỗng tái nhợt, nàng nhỏ giọng kêu: “ Ngân tỷ…”
Giai Ngân lập tức buông cổ áo Lăng Tâm ra, đẩy nàng sang một bên, trầm khàn ra lệnh nói : “Ngươi làm ta quá thất vọng. Lăng Tâm ! Ngươi đã không còn là ngươi năm đó nữa rồi ! Mau cất ngay bản mặt u sầu này đi, nếu để ta nhìn thấy lần nữa, ngươi biết hậu quả là gì rồi chứ ?”
Lăng Tâm không nói gì, không gật cũng không lắc.