Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 145


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 145

Một câu chuyện xưa, 16 năm trước…
Đỉnh Thanh Vực .
Mưa rơi lất phất. Gió lạnh gào thét. Vực sâu thăm thẳm. Mây xám đầy trời.
Nữ tử bạch y như sương đứng trước miệng vực nhìn xuống dưới, đôi mắt nheo lại, khóe miệng mím khẽ. Bạch y trắng toát tung bay theo gió, giống như cánh hạc đang bay giữa trời cao. Mái tóc đen dài xõa tung đẹp mê người. Cả thân mình thấm đẫm mùi vị của mưa. Lạnh lẽo.
Đằng sau nàng, nam nhân mày kiếm đứng vững như bàn thạch, ánh mắt ảm đạm nhìn theo đôi vai gầy run rẩy trong gió, bàn tay rắn chắc nắm chặt lại thành quyền, những khớp xương nổi rõ mồn một, giọng nói khàn khàn như lạc đi :
“ Hàn nhi, nàng đừng như vậy nữa được không…?”

Một chút cầu xin. Càng nhiều hơn là đau lòng.
Gió lạnh vẫn gào thét. Bầu trời u ám không một tia nắng ấm áp. Không khí như lắng đọng.
Không một tiếng đáp lại, nữ tử vẫn vô thần nhìn về phía trước. dường như đôi tai đã không hề nghe thấy gì. Làn mưa lạnh lẽo trắng xóa cũng không thể làm cho nàng tỉnh táo trở lại. Đôi mắt hổ phách ngây dại giống như đã đánh mất một điều gì đó rất quý giá. Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt ngọc bội hình tứ diệp thảo nay chỉ còn lại một nửa.
Im lặng…
Trong không khí phảng phất mùi tanh của máu. Tuy rằng sự trong trẻo của mưa đã khiến nó dịu bớt đi, nhưng vẫn không thể giấu diếm hết được sự đau thương, thống khổ ẩn sâu trong đó.
Mái tóc xõa tung ẩm ướt từng hạt mưa bụi, làn da trắng bệch vì giá rét, đôi môi không còn sức sống, nữ tử khẽ nói :

“….Đừng như vậy nữa ?…Phong, chàng nói cho thiếp biết…ngoài việc đứng đây nhìn về nơi đó ra…thiếp còn có thể làm gì ?…” Nữ tử nhẹ nhàng vuốt tóc, động tác vô cùng chậm chạp, bàn tay cứng ngắc và thâm tím cứ thế vuốt từng lọn tóc, giọng nói khàn khàn, trầm thấp.
Lãnh Thiên Phong lặng người đi trong chốc lát, đôi mắt lãnh tình khẽ nhắm lại, hắn không nói gì thêm nữa.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu, nữ tử cúi đầu vuốt ve miếng ngọc bội hình tứ diệp thảo nhỏ xinh đang nắm trong tay. Nàng vô cùng cẩn thận mà lướt qua từng vết điêu khắc tinh xảo, giống như đang cưng nựng hài tử của mình vậy. Vô cùng cẩn thận, vô cùng chu đáo.
“…Phong…Chàng biết không, đến ngày hôm nay, Diệp nhi của chúng ta đã được 4 tuổi rồi, nó chắc hẳn là đã lớn lên nhiều lắm…” Ngón tay mảnh khảnh lướt qua bề mặt miếng ngọc bội mát lạnh. Cười khẽ.
Lãnh Thiên Phong nhìn nương tử của mình đau khổ, trái tim cũng giống như đang bị ai đó bóp nghẹt, khóe mắt ngấn nước nhưng không thể khóc.
“…Thiếp rất muốn ôm nó vào lòng…Muốn hôn lên đôi má nó…Muốn nhìn nó lần nữa..Muốn rất nhiều thứ…Nhưng tại sao lại không thể ?…” Giọng nói dần mang theo tiếng nấc nhè nhẹ. Tiêu Diêu Nhược Hàn khuỵu xuống mặt đất, ôm chặt miếng ngọc bội vào lòng, nước mắt như ngọc lặng lẽ chảy xuống.
Lãnh Thiên Phong vội vã tiến lên đỡ Tiêu Diêu Nhược Hàn, để nàng tựa vào bờ vai mình, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy guộc của thê tử, hắn khẽ thở dài một hơi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.