Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 134
“ Tịch Phong hội ? ” Vũ Hàn hơi nhíu mày.
“ Đúng vậy. Tịch Phong hội sẽ được Tứ đại môn phái tổ chức vào mùng 5 tháng sau. Các chủ Ngưng Hòa Các Lệ Vô Ưu đặc biệt mời Hắc Đạm chúng ta tham gia. Thiệp mời đã đưa đến đây…” Liệt Khâm ngữ khí lạnh nhạt nói.
Không hiểu sao khi nhắc đến ba chữ “ Lệ Vô Ưu” thì một cỗ sát khí từ đâu bất chợt bùng lên.
Vũ Hàn thản nhiên liếc qua, sau đó lắc đầu vài cái, nói tiếp : “ Tịch Phong hội chỉ được tổ chức mỗi khi trong giang hồ xuất hiện mối nguy hiểm de dọa đến an nguy của Tứ đại môn phái…Chờ chút, ngươi không phải sẽ nói với ta…những người đó đã trở lại đấy chứ ..?”
“… Phải…Mùng 5 tháng sau, chính là ngày Lãnh Phong sơn trang tái xuất giang hồ…” Liệt Khâm trầm giọng.
Vũ Hàn khựng lại một chút, sau đó khẽ xoa xoa thái dương, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gỗ, ảm đạm nói : “…Lãnh Phong sơn trang ư…? Ài…giang hồ sắp xảy ra một hồi gió tanh mưa máu đây…”
Làm Lão đại của Hắc Đạm, một tổ chức lấy thông tin làm thế mạnh, không có lý nào mà Vũ Hàn lại không biết về lịch sử của Ngũ đại môn phái cả . Tuy 18 năm trước hắn mới chỉ có 4 tuổi, chập chững biết đi, nhưng không có nghĩa là thuộc hạ của hắn cũng vậy. Thông tin không phải luôn được truyền miệng sao.
Liệt Khâm chần chừ một, nhưng cuối cùng cũng nói ra :
“ Vương gia, có phải ngài sớm đã biết ta là người của Lãnh Phong sơn trang ?”
Đúng vậy. Liệt Khâm hắn chính là người của Lãnh Phong sơn trang. 18 năm trước là vậy, mà 18 năm sau cũng thế. Từ nhỏ Liệt Khâm đã lớn lên ở Lãnh Phong sơn trang, hắn chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi ấy nửa bước. Nếu không có ngày hôm đó.
Vũ Hàn nhất thời nhíu mày, hắn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Liệt Khâm thật lâu, sau đó mới cất tiếng nói: “Phải, ta đã biết…”
Liệt Khâm không mảy may tỏ ra ngạc nhiên, khuôn mặt hắn vẫn trầm tĩnh như cũ, dường như trong lòng đã biết trước, vẫn đều đặn nói : “ Tiên hoàng nói cho ngài biết sao ?”
“…Trước khi phụ hoàng băng hà, người đã nói cho ta biết tất cả. Ngoại trừ ta, không còn ai biết được thân thế của ngươi đâu…” Vũ Hàn thở dài.
Vũ Hàn hiện tại có chút mệt mỏi. Nếu giờ Liệt Khâm rời đi, hẳn sẽ để lại một gánh nặng lớn cho hắn. Từ trước tới giờ, mọi việc trong Hắc Đạm phần lớn đều do Liệt Khâm thay hắn xử lý. Tuy rằng hắn cũng có thể làm được những việc đó, nhưng sao có thể nhuần nhuyễn bằng nam tử trước mặt này. Tuy vậy, hắn cũng không thể giữ Liệt Khâm ở lại, bởi vì, với tư cách là một bằng hữu của tiền tông chủ, những gì mà Liệt Khâm đã làm cho Hắc Đạm, như thế đã là quá đủ rồi.
Liệt Khâm trầm tư một lát, khóe môi nhếch lên tự giễu, lẩm bẩm : “ Hắn ta vẫn như vậy..Sau ngần ấy năm vẫn chẳng thay đổi gì cả….”
18 năm trước, sau khi thoát khỏi trận chiến lưỡng bại câu thương giữa Lãnh Phong sơn trang và Ngưng Hòa Các, Liệt Khâm ôm trọng thương tìm tới Phụ hoàng của Vũ Hàn xin nương nhờ.
Lúc đó Phụ hoàng của Vũ Hàn đang là Thái tử của Lưu Vũ vương triều và cũng là tiền nhiệm tông chủ của Hắc Đạm, Lưu Vũ Thiên Nhiệm.
Lưu Vũ Thiên Nhiệm hồi đó có một sở thích khá đặc biệt, hắn thích ngao du giang hồ nên đã cải trang thành một vị kiếm khách. Với thân tu vi võ công cũng thuộc loại khá, trên con đường hành tẩu, hắn đã giúp đỡ được rất nhiều người, và vì thế mà danh tiếng của hắn trên giang hồ cũng dần dần tăng theo.
Lưu Vũ Thiên Nhiệm tính tình hào sảng, tâm tư phóng khoáng, rất thích kết bạn. Hắn cùng Liệt Khâm đã có một đoạn giao tình bằng hữu khá sâu sắc trong thời gian hắn vi hành dưới nhân gian. Hai người hồi đó có thể coi là bằng hữu tri kỉ. Ngoài Liệt Khâm ra, Lưu Vũ Thiên Nhiệm còn có quan hệ giao hảo cả với Lãnh Phong sơn trang nữa.
Đặc biệt, khi còn niên thiếu, Lưu Vũ Thiên Nhiệm cũng là một trong những người đã từng rơi vào lưới tình với Trang chủ phu nhân Tiêu Diêu Nhược Hàn. Nhưng rất may mắn, sau đó hắn đã sớm tỉnh ngộ. Bởi vì hắn biết, nam tử mà nữ nhân ấy cần không phải là hắn, người nắm được cả thiên hạ nhưng không thể có được nữ nhân mình yêu. Hắn cũng biết giới hạn của bản thân nên đã lựa chọn rút lui.
Sau trận chiến kinh thiên liệt địa ở Lãnh Phong sơn trang, nhìn thấy Liệt Khâm mang trọng thương đầy mình đến nhờ trợ giúp, Lưu Vũ Thiên Nhiệm không nói hai lời liền giúp Liệt Khâm hồi phục thân thể, còn cho hắn một chỗ ở để tránh khỏi sự truy bắt của Ngưng Hòa các.
Là một nam tử hảo hán, có ơn phải trả, Liệt Khâm vì vậy đã tự nguyện ở lại giúp đỡ Lưu Vũ Thiên Nhiệm chèo chống Hắc Đạm, giúp cho tổ chức này phát triển hùng mạnh đến bây giờ. Ngay cả khi Lưu Vũ Thiên Nhiệm vì bệnh nặng mà qua đời, Liệt Khâm vẫn không chối bỏ lời định ước trước đó, một lòng giúp cho Hắc Đạm tiếp tục phát triển, cam tâm tình nguyện trở thành hộ pháp cho Hắc Đạm, làm phụ tá trợ giúp cho Vũ Hàn và Vũ Thần.
Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn bao năm qua vẫn không thể rời khỏi chỗ này để đi tìm Lăng Tâm – thê tử của hắn. Nhưng hắn tuyệt không hối hận.
“ Ta vốn là người của Lãnh Phong sơn trang.. Thân mạng trọng thương trong trận chiến 18 năm trước, ta tới tìm phụ hoàng ngài nhờ giúp đỡ..18 năm qua, ta đã làm tròn lời hứa của mình với phụ hoàng ngài. Nay đã đến lúc, ta phải quay trở về chỗ cũ của mình..” Liệt Khâm trầm giọng nói..
Vũ Hàn lặng lặng ngồi nghe, đôi mắt màu xám có một chút gì đó buồn buồn, hắn thở dài : “ Phải như vậy thôi…..”
Liệt Khầm sắc mặt lại càng trầm hơn…
“ Có một việc, ta nghĩ Vương gia nên lưu ý…”
“..Chuyện gì ?” Vũ Hàn hơi bất ngờ, hắn ít khi thấy Liệt Khâm nói ngập ngừng như vậy.
“ Vương gia chắc hẳn đang có ý muốn mang theo Phong Diệp cô nương đến Tịch Phong hội ? ”
Vũ Hàn nghĩ ngợi đôi chút, sau đó gật đầu, hắn cũng không phủ nhận : “
Đúng vậy, ta muốn cho nàng lịch lãm giới giang hồ một chút…”
“ Việc này không thể được, ngàn vạn lần không thể…” Liệt Khâm kiên quyết lắc đầu, ánh mắt hắn như sao, ngữ điệu vững vàng, quyết không chùn bước.
“ Vì sao không thể ?” Vũ Hàn nhíu mày. Hắn không nghĩ ra lý do gì khiến Liệt Khâm phản đối chuyện này.
Nắm chặt tay lại, Liệt Khâm chần chừ đôi chút, nhưng rồi hắn cũng bất lực nói : “ Chắc hẳn Vương gia cũng biết câu chuyện của Lệ Vô Ưu và Trang chủ phu nhân Tiêu Diêu Nhược Hàn ?”
Im lặng một lát, Vũ Hàn mở miệng : “ Họ đã từng yêu nhau ?” Câu trả lời mà cũng là câu hỏi. Bởi hắn cũng không rõ lắm về chuyện của những vị tiền bối này. Nhưng Liệt Khâm thì khác, hắn chính là người có liên quan đến sự việc 18 năm trước.
Đôi mắt mơ hồ hiện ra những hình ảnh của quá khứ, Liệt Khâm trầm ngâm nói : “ Đúng, họ yêu nhau, yêu rất sâu đậm, ta thật chưa từng thấy một tình yêu nào đẹp đến thế…”