Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 133
“ Khụ…khụ..Vương gia..”
Tiếng ho tuy rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho Vũ Hàn cùng Bất Diệp một giây thất thần.
Bất Diệp vận sức đẩy thật mạnh thân thể người kia xuống đất, đứng bật dậy, vội vàng vơ lấy cuốn sách đang để bên cạnh, chạy thật lực, không dám quay lại nhìn ngó chút nào. Tuy nhiên, không dám nhìn không có nghĩa là không dám nói.
“ Chết tiệt ! Vũ Hàn, huynh đợi đấy. Nếu có trường kiếm của ta ở đây thì huynh xong đời rồi…”
Vũ Hàn ngồi dưới mặt đất nhăn mặt cười khổ, hắn khẽ xao qua xao lại mái tóc bạch kim, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Bất Diệp, xem ra, nếu hắn muốn tiếp tục hưởng thụ tư vị ngọt ngào kia chỉ sợ là khó bằng lên trời rồi.
Sau khi Bất Diệp rời khỏi hoa viên, sắc mặt Vũ Hàn lập tức trầm hẳn lại, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng quét thẳng về phía âm thanh vừa phát ra, hừ khẽ
một tiếng.
Người kia lập tức run rẩy, có chút không dám đối diện với ánh mắt băng lãnh ấy, vội vàng quay đi nhìn chỗ khác.
“ Nói đi..tìm ta có việc gì ?” Vũ Hàn chậm rãi đứng thẳng dậy, thanh âm khàn khan trầm ấm vang lên, tràn ngập sự bực mình cùng tức tối.
“ Dám cả gan phá hư chuyện tốt của ta, ngươi quả thật sống dài quá nên muốn chết sớm phải không…Liệt Khâm ?”
Cái bóng đèn vô duyên vạn năm kia, không ai khác ngoài Liệt Khâm – một trong tứ đại hộ pháp của Hắc Đạm.
“..Ách..Vương gia tha tội…ta cũng đâu có muốn vậy, chỉ tại Phục Ảnh nói Vương gia đang rảnh nên…” Liệt Khâm mồ hôi lấm tấm trên trán, muốn lấy tay
áo ra lau mà không dám giơ lên, chỉ sợ người kia nhíu mày một cái là hắn sẽ đóng băng ngay lập tức mất.
“ Chuyện gì nói mau đi, ta hiện tại không có kiên nhẫn lắm đâu…” Vũ Hàn trầm giọng.
“..Thủ hạ mà chúng ta phái đi điều tra tin tức nay đã trở về…” Liệt Khâm rút ra một tờ giấy đưa cho Vũ Hàn.
Nhận lấy tờ giấy từ tay Liệt Khâm, Vũ Hàn nhíu mày một cái, ánh mắt thâm trầm đảo qua những nét chữ run rẩy viết trong đó.
Bóp nát tờ giấy thành bột phiến, Vũ Hàn phất tay áo xoay người rời đi : “ Trở lại Hắc Đạm..”
Liệt Khâm cung kính đi theo sau, vừa đi vừa nghĩ : “ Vương gia, ngài cũng phải hiểu cho ta a. Cho dù ta không biết chính xác Diệp nhi có phải là con của Nhược Hàn hay không, ta vẫn phải ngăn cản hai người. Nếu như Diệp nhi đích thực là con của người ấy, mà ta lại không ngăn cản hành động đó của Vương gia, sau này xảy ra cơ sự gì chỉ sợ ta sẽ là người đầu tiên hứng chịu cơn giận lôi đình từ nàng ta a. Một kiếm của Nhược Hàn cũng đủ để lấy mạng ta rồi…..”