Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 129


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 129

“…Thôi, chúng ta cũng không cần biết vì sao Thái hậu lại làm vậy, dù sao đó cũng phải là việc mà những người như chúng ta có thể can thiệp. Có điều, phụ thân tới đây cũng chỉ muốn nhắc nhở con vài lời.” Đặt chén trà xuống bàn, Phong Luân trầm ổn nói.
“..Phụ thân, xin người cứ nói..” Phong Lữ nhu thuận cúi đầu lắng nghe.
“…Hừm…Lữ nhi, con biết câu “ cây càng cao càng dễ bị gió quật đổ chứ ?
Lữ nhi, phụ thân muốn nói cho con hiểu, sống trong hậu cung không phải là chuyện dễ dàng, ngày một ngày hai. Nếu địa vị trong hậu cung của con thấp kém, ta chỉ mong con có thể an phận thủ tường, sống một cuộc đời cô độc, đừng tham gia tranh đấu. Tuy rằng điều ấy sẽ làm uổng phí cả tuổi xuân của con, nhưng dù sao tính mạng của con quan trọng hơn rất nhiều so với những thứ vinh hoa phù phiếm ấy, phụ thân không muốn thấy con gặp nguy hiểm. Thế nhưng chức vị này lại là Quý phi, là Quý phi do đích thân Thái hậu sắc phong, cao đến nỗi khiến ta cảm thấy bất an thay cho con. Lữ nhi, con biết không, chốn quan trường đấu đá nhau đã đủ mệt mỏi, nhưng chốn hậu cung đấu đá nhau còn ác liệt hơn rất nhiều. Tất cả đều liên quan đến sinh tử, đến mạng người. Nói sai một câu, không những tính mạng của bản thân bị nguy hiểm mà của cả gia tộc cũng sẽ bị liên lụy…”
“…Làm phụ thân, ta chỉ mong con có thể sống hạnh phúc như những nữ nhân khác..Tranh đoạt, âm mưu, thủ đoạn, hãm hại, ta không bao giờ muốn con bị cuốn vào vòng xoáy đó…Lữ nhi, trả lời ta một câu, con thực sự nguyện ý tiến cung làm phi tử ? Nếu con nói không muốn, cho dù phải chống lại thánh chỉ, phụ thân cũng quyết bảo vệ con …” Phong Luân gắt gao nói. Ánh mắt ông tràn ngập tình thương của một người cha đáng kính, bất chấp trách nhiệm gia tộc đang đè nặng trên vai.
Phong Lữ cúi thấp đầu xuống, che đi giọt lệ vừa trào ra khỏi khóe mắt.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, cuối cùng cũng có ngày, phụ thân lại hướng mình nói những lời này.
Nếu là Phong Lữ lúc trước, có lẽ nàng sẽ không chút do dự nghe theo lời phụ thân. Nhưng nay thì đã khác, nàng đã có chính kiến của bản thân, có tình yêu riêng của mình, nàng nguyện từ bỏ tất cả để được ở bên người ấy, nguyện làm mọi thứ để bảo vệ tình yêu ấy, bất chấp tất cả.
Phong Lữ nhanh chóng lấy vạt áo lau đi giọt nước mắt đó, nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười với phụ thân, nói : “..Phụ thân, con hiểu người muốn nói gì, người yên tâm đi . Phong Lữ con tuy chỉ là phận nữ nhi, nhưng cũng biết cách giữ mình. Lữ nhi tuyệt đối sẽ không tham dự vào những tranh đấu vinh hoa đó. Được tiến cung làm phi tử của Hoàng thượng, đối với Lữ nhi đã là phúc phận không gì sánh được. Có thể ở bên cạnh Hoàng thượng, Lữ nhi cũng không còn cầu mong gì hơn. Phụ thân, tuy con biết người muốn tốt cho cuộc sống của con sau này, nhưng duyên kiếp không phải là thứ dứt bỏ dễ dàng như vậy. Lữ nhi thực lòng yêu người đó. Cho dù thiên mệnh có cho Lữ nhi một cơ hội khác để thay đổi, Lữ nhi vẫn quyết đi theo con đường này, vẫn sẽ chọn ở bên cạnh người đó. Phụ thân, xin người hiểu cho con..”.
Phong Luân nghe được Phong Lữ nói như vậy, ông cũng chỉ còn biết thở dài. Ý nhi nữ đã quyết, ông cũng không đành lòng ép nó bỏ đi suy nghĩ của mình. Ài, đành phải xem tạo hóa ra sao vậy, số phận con người, rốt cuộc phải xem là thiên hay là nhân quyết định đây.
“..Hài tử đáng thương…” Phong Luân buồn rầu thở dài, ông vỗ nhẹ vào vai nhi nữ của mình rồi chậm chạp bước ra khỏi phòng.

Phong Lữ nhìn theo bóng dáng phụ thân buồn bã, trong lòng quặn lên hồi. Nước mắt chậm rãi rơi.
“ Phụ thân, tha thứ cho nhi nữ bất hiếu…Nữ nhi..không thể…”.

Không đến 2 ngày sau.
“Thánh chỉ đến …” Một giọng eo éo đặc trưng vang lên trước cửa Phong phủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.