Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 128
Chương 34 :
Khi những cơn gió mùa đông lạnh lẽo bắt đầu thổi từng đợt, đó cũng là lúc kết quả sắc phong Quý phi chính thức được công bố.
Người được chọn đương nhiên không ngoài ai khác, đích thực là Đại tiểu thư Phong gia – Phong Lữ.
Trong Đại điện, triều thần xôn xao bàn tán về kết quả sắc phong, không ngừng tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt để suy ngẫm. Phần lớn các đại thần đều quay sang chúc mừng Phong Luân tướng quân với thái độ niềm nở. Còn lại một số giữ trạng thái trung lập hoặc tỏ ý bất mãn vô cùng. Trong đó có phụ thân của Tiêu Yên là Tiêu Chấn cực lực phản đối việc này. Đối với những người này, Phong Luân chỉ mỉm cười đạm nhiên, không có thái độ gì quá phận, càng không có kiêu căng ngạo mạn. Ông không quan tâm đến lời bàn tán của triều thần, trong tâm tưởng của ông, lời nói của Vũ Thần ngày đó chính là thánh chỉ vững chắc nhất.
Nhưng thân làm cha, Phong Luân cũng không tránh khỏi có một chút nghi hoặc về nữ nhi của mình. Sau khi tan triều, ông chậm rãi về đến Phong phủ, đi thẳng đến tiểu viện của Phong Lữ.
“ Lữ nhi, nói chuyện với phụ thân một chút.” Phong Luân điềm đạm gõ nhẹ cửa phòng.
“Kẹt”. Tiếng cửa gỗ nhanh chóng vang lên.
“ Nữ nhi tham kiến phụ thân. Người mau vào đi ạ.” Phong Lữ tươi cười nhẹ nhàng bước ra mở cửa, mời phụ thân đang đứng bên ngoài vào trong phòng, nàng điềm đạm rót trà mời phụ thân uống.
Phong Luân gật đầu mỉm cười, tay ông đón lấy chén trà Phong Lữ đang kính cẩn dâng, chậm rãi nhấp một ngụm, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại quay trở về bộ dáng cẩn trọng như thường ngày..
Hương trà nóng ấm tràn ngập bầu không gian thoáng đãng. Thơm ngát. Có chút ngọt ngào. Đích thực là trà Bạch Hồng của Bất Diệp.
Phong Lữ sau khi dâng trà liền ngồi yên lặng ở một bên, bình thản đợi phụ thân lên tiếng. Nàng là một nữ nhân thông minh, nàng hiểu, nếu phụ thân đã tìm đến tận đây, chắc hẳn ông phải có việc rất quan trọng muốn nói với nàng.
Nhưng, nàng không muốn nghĩ đến việc đó vội, nàng muốn ngắm nhìn phụ
thân mình trước đã. Có lẽ, đã rất lâu rồi, nàng mới được cùng phụ thân uống trà nhàn nhạ như thế này. Cũng phải, phụ thân nàng đã chinh chiến trên sa trường bao nhiêu năm, ngay cả nàng cũng không biết rõ, có lẽ là từ trước khi nàng sinh ra. 17 năm sống trên đời, ngày qua ngày nàng từng bước trưởng thành , phụ thân cũng theo thời gian đó mà tuổi tác càng tăng thêm. Lâu ngày gặp lại, có cơ hội được nhìn chân dung phụ thân gần thế này, nàng mới biết, phụ thân thực sự đã già rồi. Mái tóc đen bóng khi xưa nay đã sớm đổi màu hoa râm, đôi mắt đã có những nếp nhăn hằn sâu khắc ấn, vẻ già nua hiện rõ trên khuôn mặt người.
Thật ra, có đôi lúc, nàng cảm thấy thật hận thân phận nữ nhi này. Bởi lẽ, chính vì nó mà nàng mới không thể gánh vác trách nhiệm đang đè lên vai phụ thân. Nếu, nếu nàng là nam nhi, nàng đã có thể xông pha giết giặc, có thể kế thừa gia nghiệp tổ tiên truyền lại, có thể gánh bớt trách nhiệm giúp phụ thân. Nhưng cuộc đời luôn không tồn tại chữ “nếu”, chỉ có sự thật phũ phàng. Nàng là nữ nhi, điều đó là sự thật không thể thay đổi được. Nghĩ đến đây, khóe mắt Phong Lữ đột nhiên đỏ hồng.
“ Lữ nhi, phụ thân có chuyện muốn hỏi con..” Phong Luân chầm chậm lên tiếng, ngữ khí phi thường hòa ái, ông không muốn tạo áp lực nữ nhi của mình.
Phong Lữ cũng chỉ mỉm cười, nàng cúi thấp đầu : “ Phụ thân, xin người cứ nói, nữ nhi sẽ trả lời thành thực..”
Phong Luân gật gật đầu, bắt đầu lên tiếng, trầm ngâm : “..Trong thời gian gần đây, triều đình xôn xao tin tức Thái hậu chuẩn bị sắc phong Quý phi mới cho Hoàng thượng, thực ra, cha vốn không để tâm lắm đến chuyện này, nghĩ rằng một thời gian sau thì đâu lại vào đấy… Nhưng là, trời cao đâu có thuận lòng người, không ngờ, người Thái hậu để ý đến cho chức Quý phi cuối cùng kia…lại chính là con, Phong Lữ…”
Ngạc nhiên đôi lát, sau đó lại trầm mặc vài giây, Phong Lữ mỉm cười nhẹ, không nói gì .
Phong Luân lại nhấp miệng chén trà ngọt nhẹ, ông tiếp tục : “ Lữ nhi, cha chưa từng nghĩ đến việc Thái Hậu lại nhớ đến tên con. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cha chỉ còn cách gán việc này cho sự việc 1 tháng trước tại Quảng trường Hoàng thành. Dù sao, ấn tượng con để lại lúc đó, cũng khó có thể phai nhòa…” Nói đến đây, Phong Luân tướng quân dù ngày thường mặt nặng như chì đổ lỗ vẫn phải nở ra một nụ cười, vui vui trong lòng. Nữ nhi của mình giỏi giang, được người người ngưỡng mộ, ai mà không vui kia chứ ?
“..Thật ra lúc đầu cha đã từng nghĩ rằng con và Hoàng thượng đã có quen biết từ trước….Nhưng sau đấy cha thấy việc đó là không thể nào nên cũng an lòng gạt lí lẽ này sang một bên…”
Thiên a ! Phụ thân sao lại tinh quá vậy ? Không hổ là lão tướng sa trường .
Phong Lữ giật mình chột dạ, thục nữ như nàng vậy mà cũng có lúc muốn hét ầm lên thế đó !