Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 117
“ Thần đệ tham kiến Hoàng thượng” Vũ Hàn bình thản hành lễ.
“ Không cần đa lễ , đứng lên đi” Vũ Thần vội vàng đỡ huynh đệ mình lên, hắn sao có thể để vị đệ đệ này không vui lúc này đây , thóp của hắn đã bị người ta nắm chắc trong tay rồi.
“ Tạ ơn Hoàng thượng” Vũ Hàn phủi phủi tay áo đứng lên, trên khóe miệng còn lưu lại một nụ cười rất ý tứ “ ta đã biết ngươi vừa làm chuyện gì rồi, mau theo ta hồi cung thì vẫn còn đường sống”.
Vũ Thần nhìn thấy lạnh cả người, hắn bất đắc dĩ cười khổ. Chỉ là, vừa nhớ đến việc gì đó, ánh mắt hắn lại sa sầm.
“…Tiểu Phúc tử đã hồi cung trước một canh giờ rồi, đệ nghĩ ta cũng không cần thông báo nữa làm gì nữa. Giờ chỉ cần Hoàng thượng theo Thần đệ hồi cung thì mọi chuyện đều ổn thỏa cả”. Vũ Hàn nói một câu này đã đánh trúng tim đen Vũ Thần. Hắn biết hoàng huynh đang lo sợ điều gì. Chắc chắn Hoàng huynh lo sợ Mẫu hậu vì hành vi lỗ mãng lần này của hắn mà có ác cảm với Phong Lữ. Dù sao chuyện một vị Hoàng thượng đứng trên vạn người lại chạy đến nhà quân thần chỉ để gặp nữ nhân cũng không phải tốt đẹp gì. Nhưng không sao , trong lòng hắn biết rõ Mẫu hậu rất có hào cảm với vị Phong tiểu thư này, tuyệt đối không vì chuyện này mà thay đổi.
“..Vậy ta cũng yên tâm rồi” Vũ Thần thở dài nhẹ nhõm.
Phong tướng quân đứng sau hai người đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, nhưng nhất thời không hiểu được họ đang nói gì, chỉ biết im lặng lắng nghe, trong lòng nghĩ tốt nhất là không nên mở miệng.
Đại phu nhân đứng bên cạnh không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh một cảm giác khác lạ, tựa hồ như sắp có một việc trọng đại xảy ra đối với Phong phủ, tâm tình nhất thời không yên.
Nhị phu nhân cùng Phong Nguyệt đứng ở kế bên khỏi phải nói đến biểu hiện lúc này, chắc chắn không thể dùng từ “sùng bái” mà hình dung được nữa. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời được diện kiến hai nam nhân anh tuấn uy vũ như họ. Riêng Phong Ngân thì không có biểu tình gì là xúc động, khuôn mặt luôn có vẻ điềm nhiên, hoàn toàn không quan tâm đến việc trước mắt.
“…Phong tướng quân. Những ngày qua quả là vất vả cho khanh rồi..Nay nếu khanh không chê thì sau này hãy tiếp tục phò tá trẫm trị vì giang sơn….. Trẫm chỉ nói đến đây thôi, khanh hiểu chứ ?” .Hoàng thượng dù sao vẫn là hoàng thượng, uy nghiêm và tính tự cao không cho phép hắn nhận sai về mình. Việc hắn vì Phong Lữ mà “giận cá chém thớt” lên Phong gia tất nhiên không thể nói cho ai biết được.
Vũ Hàn quá hiểu tính cách Vũ Thần, nhưng hắn cũng không muốn bóc mẽ hoàng huynh minh nên không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Phong tướng quân nghe ra ý tứ của Vũ Thần, trong lòng xúc động, nghĩ rằng sự hiểu nhầm giữa Hoàng thượng với mình trước kia nay đã được giải tỏa. Hoàng thượng nói như vậy là mong mình tiếp tục phò trợ cho người, không nên để ý đến những việc trước kia, càng không nên nghe những điều quần thần đang bàn tán.
“Phục” Phong tướng quân quỳ gập gối xuống, hai tay chắp lại cung kính, mắt đã có viền đỏ.
“ Phong Luân dù chết cũng trung thành với bệ hạ….”
“ Tốt.. tốt.. tốt…Trẫm rất tin tưởng vào khanh….A, giờ đã đến lúc trẫm phải hồi cung rồi…Phong Luân, ngày mai trẫm hi vọng sẽ thấy khanh lúc thiết triều..” Nói xong những lời này, Vũ Thần cười ha ha rồi quay người bước đi, chẳng thèm nghe những người phía sau nói thêm câu nào nữa. Hắn biết, càng ở lại lâu thì cái người đứng bên cạnh kia càng mất kiên nhẫn, mà hắn đã mất kiên nhẫn thì….ài, đến đây hắn không dám nghĩ tiếp.
Phong tướng quân cùng gia quyến của mình cung kính tiễn hai người bọn họ ra khỏi cổng phủ, chỉ hận không thể tiễn đến tận cửa Hoàng cung.
Một lúc sau, khi hai người Vũ Thần và Vũ Hàn yên vị trên lưng ngựa rời khỏi Phong phủ.
Một nữ nhân bạch y chậm rãi cưỡi ngựa bước theo phía sau họ. Hai bên hông nàng là hai thanh Hắc, Bạch trường kiếm tỏa ra sát khí khôn cùng….
Đi được một lát, một trong hai người bắt đầu phát giác ra sự tồn tại của nữ nhân này….