Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 25
Một câu này hoàn toàn khiến Thời Noãn tỉnh táo.
Nghe Thiến Thiến nói, cô dừng ngáp giữa chừng, mắt và miệng vẫn đang mở thật to.
Cô trố mắt một hồi rồi mới làm xong việc dang dở, không còn ngái ngủ nữa.
Nhưng Thời Noãn vẫn không hiểu, sao mà mọi chuyện có thể thay đổi sau một đêm được? Chuyện này quá là vi diệu!
Cô nói với Thiến Thiến: “Tối hôm qua chị sạc điện thoại ở phòng khách, em cho chị mượn điện thoại một chút.”
“Chị Noãn Noãn, nhìn nè!” Giọng Thiến Thiến kích động, nét mặt vô cùng hưng phấn.
Thời Noãn bật điện thoại lên, vào Weibo. Đầu năm nay có phốt gì trong giới giải trí thì chỉ cần vào hot search Weibo là biết ngay.
Lúc này Yên Mi lại lên top một hot search, cùng với Thời Noãn và một cái tên nữa mà cô chưa từng nghe qua, Trịnh Dung.
Thời Noãn nhìn thời gian trên điện thoại, Thiến Thiến đứng một bên giải thích, “Buổi sáng hôm nay Yên Mi đăng ảnh chụp cái chân bó bột của cô ta lên Weibo, bày đặt tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu. Nhưng mà ngay sau đó, người đại diện của cô ta….”
Thiến Thiến không nói hết vì cô ấy thấy Thời Noãn đã lướt tới bài đăng mới nhất của người đại diện Yên Mi.
Trịnh Dung v: Tôi không hề thích việc đâm sau lưng người khác, mặc dù đã không còn quan hệ gì trong công việc nữa nhưng vẫn không thể nhắm mắt cho qua. Lần này người nào đó thật sự quá đáng, có vài điều không nói thì không chịu được.
Mặc dù diễn xuất của cô ta vô cùng rách nát nhưng dù sao cũng có tố chất ngôi sao. Bị thương dây chằng mà cũng có thể nói quá thành gãy xương, còn bắt bác sĩ phải quấn thạch cao cho mình.
Càng nực cười hơn nữa là rõ ràng lúc quay phim không tập trung để rồi ngã xuống, còn muốn thừa cơ hãm hại cô diễn viên nhỏ hiền lành kia, cuối cùng phốt từ trên trời rơi xuống đầu cô ấy [hình ảnh.jpg]”
Ba đoạn, hơn một trăm chữ, mặt dù không chỉ mặt gọi tên nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng Trịnh Dung còn đăng kèm bệnh án của Yên Mi.
“Một chiêu giết gọn luôn!” Thời Noãn ngạc nhiên, “Yên Mi trở mặt với người đại diện sao?”
“Dám chửi công khai như vậy, chắc người này đã chuẩn bị rất lâu.” Thiến Thiến cười lớn, vẻ mặt đúng chuẩn cười trên nỗi đau người khác, “Em nghe nói Yên Mi và người đại diện của cô ta không hòa thuận, hẳn là oán hận giữa hai người đó nhiều lắm!”
“Mấy người đó trai cò đánh nhau, chị Noãn Noãn cũng được giải oan rồi. Chị nhìn khung bình luận nè, ai cũng mắng chết Yên Mi.”
Thời Noãn thuận tay mở phần bình luận—
“Kiểu đàn bà như Yên Mi thiệt là đáng sợ quá đi! Lần trước vu oan giá họa cho Thương Ngôn, lần này thì lại chuyển lên người Thời Noãn. Diễn viên nữ mà hợp tác với cô ta không ai có kết cục tốt cả [tạm biệt][tạm biệt]”
“Lúc trước mấy đứa fan kia mắng Thời Noãn thảm vô cùng, giờ sao không mở mồm ra nói nữa đi! Quả nhiên đều là thủy quân, mắc ói quá đê.”
“Nhân phẩm của Yên Mi phải nát đến cỡ nào mới có thể khiến cho người đại diện không nhịn được mà chửi công khai trên Weibo chớ [cười khóc]”
“Lăn lại đây xin lỗi mau lên @Yên Mi v @Đám fan hôm qua hung hăng múa phím trên Weibo [khinh bỉ][khinh bỉ]”
“Nói dối không chớp mắt, giải hoa đán làm trò giỏi nhất năm nay nên trao cho cô hén @Yên Mi v.”
Trước đây không phải chưa từng có chuyện người đại diện và ngôi sao công khai cãi nhau, nhưng mà chưa có người nào lại bóc phốt ác tới vậy cả!
Nhưng mà đúng như lời Thiến Thiến nói, cuối cùng Thời Noãn cũng được giải oan sau chuyện này.
Chưa tới hai ngày đã lên hot search mấy lần, Thời Noãn trở nên có tên tuổi hơn, lượng fan hâm mộ lại tăng thêm khoảng một trăm vạn.
Cho nên là coi như cô…trong cái rủi cũng có cái may nhỉ?
***
Tại phòng bệnh VIP.
Yên Mi nắm chặt điện thoại, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cuối cùng, cô ta dùng sức ném điện thoại lên tường.
Giọng cô ta bén nhọn, ánh mặt lạnh lẽo như muốn giết người, “Con đàn bà Trịnh Dung thối tha này, cô ta điên rồi sao? Dám đối xử với tôi như vậy!”
Trợ lý vội vàng rót ly nước đưa cho cô ta, cười nói, “Chị Yên, chị uống miếng nước cho bớt giận.”
“Uống cái rắm!” Yên Mi hất ly nước đổ trên sàn, trong mắt bùng lên lửa giận, “Cô mau gọi cho cô ta, tôi muốn xem xem là ai dám chống lưng cho Trịnh Dung làm ra chuyện đó!”
“Dạ dạ, em gọi đây.” Cô trợ lý không dám lau nước trên tay, vội lấy di động gọi nhưng mà—
“Số máy quý khách đang gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number…”
Cô ta làm không xong việc, cúi thấp đầu, thấp thỏm lo âu, “Chị Yên, không gọi cho Trịnh Dung được ạ, điện thoại khóa máy rồi.”
“Mau đi gọi lái xe. Chạy trời không khỏi nắng, tôi không tin cô ta không về nhà!”
Yên Mi gỡ thạch cao trên đùi, hung tợn rống lên lên, “Cô còn đứng im đó làm gì, tìm cái kéo cho tôi, lẹ lên!”
“Dạ.” Cô ta bận rộn chạy khắp nơi tìm kéo.
Yên Mi, trợ lý, lái xe thêm cả mấy người vệ sĩ, hùng hổ đi tới nhà Trịnh Dung.
Một đám người đứng ở cửa đợi một tiếng đồng hồ mới thấy Trịnh Dung tươi tắn về nhà, trên tay còn xách theo vài túi đồ.
Cô ta đi tới, nụ cười trên mặt nhạt đi nhưng không hề sợ hãi, nhướng mày hỏi, “Cô tìm tôi có việc gì?”
“Đồ đê tiện! Tôi giết cô!” Yên Mi hung dữ trợn mắt lên, giơ tay lên muốn tát nhưng cổ tay lại bị Trịnh Dung bắt lại.
“Đánh tôi, cô dám sao? Nếu cái tát này rơi xuống thì top một hot search ngày mai sẽ là cô.” Trịnh Dung ung dung nhìn cô ta, tay cũng buông lỏng ra.
Hai tay cô ta khoanh trước ngực, dáng vẻ nhàn nhã như chắc chắn rằng Yên Mi sẽ không làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.
Mặc dù Yên Mi nóng tính nhưng cũng không có ngu, lăn lộn trong giới giải trí bảy tám năm thì một chút sự nhẫn nại đó là phải có.
Cặp mày mảnh nhướng lên, cô ta xem thường, nói, “Cô cho là hết hợp đồng với tôi rồi thì không cần phải kiêng dè chuyện gì nữa sao? Trịnh Dung, cô quá ngây thơ rồi.”
“Cô đừng quên, chồng tôi là tổng giám đốc Hoa Thành Mai, tôi cũng có quan hệ rộng, cô còn muốn lăn lộn trong nghề sau chuyện này thì còn khó hơn lên trời.”
“Cô mới là người không biết gì, đừng nghĩ rằng chỉ cần gả cho ông chủ công ty giải trí thì sau này có thể tung hoành ngang dọc như vậy.” Trịnh Dung cười mỉa.
“Cô cho rằng vì sao tôi dám làm như vậy? Cô ngôi sao nhỏ tên Thời Noãn kia cũng không thân với tôi, vì sao tôi phải giúp cô ấy?”
“Đương nhiên là vì có người đã lo tốt mọi chuyện cho tôi. Làm việc với cô mấy năm nay coi như cũng có chút tình cảm, tôi có lòng nhắc cô….”
Cô ta cầm chìa khóa mở cửa, đi vào mấy bước rồi quay lại nhìn Yên Mi, nói, “Là cái người mới nhậm chức ở Lục thị cho tôi một cơ hội tốt hơn, cô nên biết rõ mình đã đắc tội với ai đi.”
Ở thành phố B này, chỉ cần có chút tiền thì không ai không biết đến Lục gia.
Nhưng mà Thời Noãn mới vào nghề chưa bao lâu, gia cảnh cũng bình thường thì sao có thể dựa vào nhân vật này?
Yên Mi hoang mang nhìn cô ta, muốn hỏi thêm nhưng Trình Dung đã đóng sập cửa lại.
“Chị Yên, bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?” Cô trợ lý nhỏ thấy cô ta mãi không nói gì, dè dặt hỏi.
“Có thể làm gì được, đương nhiên là về mua thủy quân, tìm người xóa topic chứ sao nữa!” Yên Mi nắm chặt tay, đi lên.
Đi được vài bước, cô ta quay đầu lại mắng, “Sao không đi? Muốn tôi tìm kiệu tới rước về sao? Nuôi một lũ vô dụng các người thì có làm được cái quái gì!”
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Thời Noãn đăng bài lên Weibo theo yêu cầu của Ngô Lệ—
Thời Noãn v: Tiếp tục vui vẻ quay phim [bắn tim]
Lúc ồn ào nhất cô không hề lên tiếng nên sau khi đăng lên, phần bình luận bùng nổ—
“Fighting! Chị gái đừng bị ảnh hưởng bởi cái bà trà xanh(*) Yên Mi đó nha!”
(*): lục trà biểu = green tea = green tea b*tch = những cô gái xinh đẹp, tóc dài, mắt to tròn, cố tỏ ra ngây thơ vô tội đầy sức sống khi ở cạnh đám đàn ông, tóm lại là giả tạo. (cre: dangphuonganh)
“Chính thức thành fan, nhất định ủng hộ phim mới!”
“Lượng fan hâm mộ hơn tám trăm vạn, chẳng lẽ không có phúc lợi của fan sao? Từ một fan nhỏ đói khát liếm màn hình.”
“+1 lầu trên, cầu một loạt ảnh đẹp!”
…
“Ting–“, Thời Noãn thấy Thẩm Luật Thông cũng chia sẻ bài của cô về Weibo.
Thẩm Luật Thông v: Cùng nhau quay phim rất vui // Thời Noãn v: Tiếp tục vui vẻ quay phim [bắn tim]
Để thành nam chính của bộ phim thì Thẩm Luật Thông cũng phải có chống lưng, vậy mà lại công khai ủng hộ cô. Mà anh ta còn có hai ngàn vạn fan hâm mộ, sức ảnh hưởng không thể xem thường.
Bởi thế nên người qua đường càng tin lời nói của Trịnh Dung là thật, nếu không thì sao nam chính không theo phe nữ chính mà lại bảo vệ cho nữ phụ tên tuổi nhỏ?
Nhân cơ hội này, dân mạng lôi chuyện lần trước Yên Mi nói dối, mua thủy quân để đòi được kịch bản, bao nhiêu lịch sử đen tối đều bị lôi ra.
Sau đó, trên mạng còn xuất hiện trend mới: Khuyên mọi người sống phải lương thiện, làm người không thể “Yên Mi” quá.
Thời Noãn thấy Thẩm Luật Thông cũng giúp mình một tay, bản thân không thể không bày tỏ lòng thành, như vậy là không hiểu chuyện.
Quay phim được giữa chừng, cô đến gặp Thẩm Luật Thông, hỏi anh ta: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”
“Được.” Thẩm Luật Thông đồng ý ngay lập tức, nhìn ra xa, cười, “Chỉ có tôi và em thôi sao?”
Thời Noãn nghĩ như vậy cũng không được, “Nếu chỉ có hai chúng ta đi ăn cơm, lỡ bị người ta chụp phải là lại bị nói có quan hệ mờ ám. Mà bây giờ anh đang hot lắm, mỗi ngày trên Weibo có mấy ngàn vạn fan gọi là chồng, nếu chúng ta bị chụp ảnh là sẽ ảnh hưởng tới anh.”
Nghĩ một lúc mới có cách tốt, vẻ mặt hớn hở nói: “Không thì anh muốn ăn gì cứ nói tôi, tôi sẽ đem tới mời cả đoàn được không? Như vậy thì có bị chụp cũng không sao.”
“Cũng được.” Thẩm Luật Thông đồng ý, trong mắt lóe lên sự thất vọng, “Lần này em phải tốn nhiều tiền rồi.”
“Không có gì, đó là việc phải làm mà.” Thời Noãn xua tay cười.
Cả ngày hôm nay quay phim rất thuận lời, vì có người đãi ăn nên hiệu suất làm việc của mọi người vô cùng cao.
Buổi chiều lúc Lục Chi Hằng đến lại thấy một cảnh khiến người ta không vui—
Lúc này chắc là hai người đang tập thoại nhưng lại ngồi quá gần, không biết nói gì mà cô lại cười rạng rỡ, mắt cong lại, trông vô cùng vui vẻ.
Nụ cười này nhìn rất đẹp nhưng anh lại thấy vô cùng chướng mắt. Lục Chi Hằng bình tĩnh đứng ở xa nhìn mấy phút, không có đi tới đó.
Trái lại đạo diễn Lâm đang ngồi kiểm tra đạo cụ thì thấy anh, vội vàng gác mọi chuyện qua một bên, ông ta niểm nở, vô cùng khách sáo: “Lục tổng, ngài tới sao không báo trước cho tôi một tiếng để chuẩn bị thật tốt tiếp đãi anh chứ!”
“Tôi chỉ ghé qua xem một chút thôi.” Ánh mắt Lục Chi Hằng vẫn nhìn người nào đó, giọng nói nhạt thếch, “Đạo diễn không cần phải hao tổn tâm trí đâu.”
Đạo diễn Lâm nhìn theo ánh mắt của anh, trong lòng lập tức hiểu rõ, vẫy tay, hô lên, “Thời Noãn, cô qua đây một chút.”
Thời Noãn nghe thấy liền ngẩng đầu, không ngờ lại gặp được Lục Chi Hằng. Cô có hơi vui, nói với Thẩm Luật Thông, “Anh chờ tôi một chút” rồi hí ha hí hửng chạy tới.
Đạo diễn Lâm thuận miệng nói với cô vài câu rồi đi. Thời Noãn nở nụ cười với Lục Chi Hằng, giọng nói trong trẻo, dịu dàng, “Thầy Lục.”
“Ừ.” Lục Chi Hằng đáp, tâm trạng cũng tốt hơn, nụ cười của cô với anh luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu nhất.
Anh giả vờ lơ đãng hỏi, “Lúc nãy sao mà cười vui thế?”
“Thẩm Luật Thông kể cho em chuyện lúc trước anh ấy đóng cảnh hôn, anh ấy nói đạo diễn vô cùng nghiêm khắc, anh ấy và Phương Di quay cả hai mươi lần mà đạo diễn vẫn không hài lòng, muốn quay lại, cuối cùng lúc quay xong cằm của anh ấy hôn đến nỗi trật khớp hahaha.”
Thời Noãn nhớ tới kế hoạch tối nay, hỏi anh, “Tối nay em muốn mời đoàn phim ăn cơm, thầy Lục có muốn đến không ạ?”
Lục Chi Hằng hỏi lại, “Sao lại mời cơm?”
“À…” Thời Noãn trả lời, “Không phải Thẩm Luật Thông đăng Weibo giúp em sao ạ, em muốn trả ơn cho anh ấy nên mời cơm tối ạ.”
Cô tiếp tục thành thật khai báo, “Nhưng mà chỉ riêng hai người bọn em đi thì không ổn lắm, sợ bị chó săn chụp được nên em mời cả đoàn luôn ạ.”
Đợi một lúc mà không thấy anh trả lời. Cô nhìn anh, chớp chớp đôi mắt, hỏi lại, “Thầy Lục, thầy có muốn tham gia không ạ?”
Lục Chi Hằng khó chịu, hóa ra chỉ là thuận miệng mời anh thôi sao?
Nhưng anh vẫn đồng ý, hỏi, “Lát nữa em quay cảnh gì?”
“Quay cùng với Thẩm Luật Thông ạ.” Thời Noãn đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh, giọng nhỏ xíu, “Là cảnh nam chính và nữ phụ say rượu rồi…..ấy ấy đó ạ.”
Lục Chi Hằng: “…”