Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 24
Yên Mi té từ trên cầu thang xuống bị thương, lập tức được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, trường quay trở nên náo nhiệt, những cảnh sau của Thời Noãn cũng không quay tiếp được.
Chuyện xảy ra đột ngột nên đạo diễn Lâm đành thông báo nghỉ sớm.
Tâm trạng của ông ta không vui nhưng nhớ đến ở trường quay còn có ông lớn nên đi đến trước mặt Lục Chi Hằng, nhiệt tình mời, “Lục tổng, hiếm khi có dịp anh đến đây một lần, hay là tôi thuê khách sạn mời ngài ăn cơm tối, cũng phải cho tôi thể hiện sự nhiệt tình của chủ nhà chứ nhỉ.”
“Không cần.” Lục Chi Hằng từ chối, “Tối nay tôi còn phải về khách sạn xử lý chuyện công ty, sợ là không có thời gian.”
Đạo diễn Lâm nở nụ cười, xua tay, “Chuyện của Lục tổng dĩ nhiên là quan trọng hơn, sau này chúng ta còn có cơ hội khác mà. Vậy tôi đi trước, không làm phiền ngài nữa.”
Thời Noãn thấy đạo diễn rời trường quay, cô cũng quay lại phòng hóa trang thay quần áo.
Cô mang khẩu trang đi đến bãi đậu xe, chợt phát hiện thấy có một người đàn ông vô cùng nổi bật đợi trước xe.
“Thầy Lục?” Thời Noãn gỡ khẩu trang, nghi hoặc hỏi, “Thầy tìm em có chuyện gì không ạ?”
Lục Chi Hằng đáp: “Muốn mời em ăn cơm tối.”
“Dạ?” Thời Noãn không rõ, “Không phải lúc nãy đạo diễn Lâm mời thầy ăn cơm, thầy bảo buổi tối không rảnh, phải xử lý chuyện công ty sao ạ?”
“Ừ, tôi có chuyện phải xử lý, nhưng vẫn có thời gian ăn cơm với em.” Lục Chi Hằng nhìn cô, trong đôi mắt ấy ngậm đầy ý cười.
Thời Noãn choáng váng tại chỗ.
Huhuhu, làm sao bây giờ, chú nai con trong lòng cô chạy loạn hơn bình thường rồi.
Không không không! Thời Noãn buộc mình phải tỉnh táo, câu này của anh hoàn toàn có thể lý giải được ở một góc độ khác.
Đạo diễn Lâm mời khách thì sẽ có một đám người dở dở ương ương xuất hiện, cứ kính rượu tới lui, một bữa cơm như vậy chắc rằng sẽ tốn nhiều thời gian.
Nhưng nếu như chỉ cùng cô ăn một bữa rau dưa đơn giản thì sẽ tiết kiệm hơn nhiều.
Chuyện này…Có nên đồng ý hay không đây? Lúc cô còn đang bâng khuâng, Lục Chi Hằng đột nhiên nói, “Ở ngoài lạnh lắm, chúng ta lên xe nói chuyện đi.”
Thật ra cô đã mặc dày hơn so với lúc quay phim nhưng cái cổ thon dài, trắng nõn như ngọc vẫn bị lộ ra ngoài.
Anh thấy gió lạnh cứ thôi qua như vậy thì chẳng mấy chốc cô sẽ bị bệnh mất, thật muốn cầm lấy một tấm thảm dày bao kín lấy cô.
“Dạ.” Thời Noãn lên xe cùng anh.
Lúc hai người ngồi lên xe, đột nhiên Thời Noãn cảm thấy không thể nói từ chối được. Chẳng lẽ lên xe rồi còn đuổi anh xuống nữa, rồi để anh tự lái xe về nhà sao?
Với lại…Cô mới nhìn quanh một vòng, không thấy xe Lục Chi Hằng ở đâu cả.
“Thầy Lục, thầy lái xe tới đây ạ?”
“Không phải.” Giọng nói trầm ổn của Lục Chi Hằng truyền đến bên tai cô, “Trợ lý Tôn lái xe đưa tôi tới đây, vừa nãy bảo anh ta về khách sạn trước rồi.”
Thời Noãn: “….”
Cô thấy càng không tiện từ chối, chẳng lẽ sau khi từ chối rồi để anh tự đón xe ở cái chốn hoang vu này sao?
Cho nên lúc Lục Chi Hằng hỏi Thời Noãn, “Buổi tối em có rảnh để đi ăn cơm không?”, cô chỉ có thể gật đầu.
“Em muốn ăn gì?” Lục Chi Hằng cười hỏi, hình như tâm trạng anh rất tốt.
“Sao cũng được ạ, em không kén ăn.” Thời Noãn mất tập trung trả lời, cô phải trang điểm lại.
“Vậy đi ăn sushi nhé.” Lục Chi Hằng nghĩ ngợi, hỏi ý kiến cô, “Được không?”
“Dạ được.” Thời Noãn báo địa chỉ cho tài xế, nói với Lục Chi Hằng, “Tuần trước em đi ăn sushi cùng đoàn phim ở nhà hàng này, thấy không tệ ạ.”
Nhân lúc anh không để ý, cô nhanh chóng lén mở camera trước để sửa sang lại.
Mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt nên quầng thâm hơi nặng, da cũng không được căng mịn như trước nữa. Sớm biết là đi ăn thì cô không tẩy trang rồi…
“Thầy Lục.” Thời Noãn gọi một tiếng, giương mắt nhìn anh.
Lục Chi Hằng còn tưởng xảy ra chuyện gì, “Sao thế?”
“Thầy….” Cô nhỏ giọng cầu xin, “Thầy có thể quay ra cửa sổ ngắm phong cảnh một chút được không ạ? Em muốn trang điểm lại.”
Lục Chi Hằng nhìn cô đang nhăn nhó, dáng vẻ khổ sở lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, cười nhẹ, “Được.”
Nói xong anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng qua cửa sổ làm bằng kính có màu trà nên anh có thể lờ mờ thấy được cô cầm một cái gương nhỏ bằng bàn tay, tự trang điểm cho mình.
Nụ cười trên môi Lục Chi Hằng càng thêm đậm.
Túi xách Thời Noãn tuy nhỏ nhưng bên trong lại chứa đầy đủ đồ trang điểm.
Vẽ lại lông mày, đánh kem nền, thoa son, xong xuôi rồi cô đóng chiếc gương nhỏ, cất toàn bộ đồ đạc vào bên trong, “Thầy Lục ơi, em xong rồi ạ.”
Lục Chi Hằng quay lại nhìn cô thật kỹ.
Thời Noãn đối mắt với anh, nâng khuôn mặt lên, cười tít mắt hỏi, “Thầy Lục, sau khi trang điểm có phải nhìn em vừa xinh đẹp vừa có sức sống hơn vừa nãy phải không ạ?”
“Cũng được.” Lục Chi Hằng không đồng ý với cô, “Tôi thấy không có khác gì lắm.”
Một đáp án vô cùng thẳng thắn, khuôn mặt Thời Noãn lộ vẻ thất vọng, thở dài.
Vừa rồi là tự cô làm khổ mình sao? Cô đã rất phẩn khích đó!
Nhưng một giây sau anh lại nói, “Không phải đều xinh đẹp đáng yêu như vậy sao?”
Giọng nói thật tình, hoàn toàn không phải đang nịnh nọt.
Thời Noãn: “!”
Cô có thể phạt Lục Chi Hằng thẻ vàng không? Anh cứ nói chuyện như vậy, cô sẽ bị chọc tới nỗi….càng thích anh hơn đó!
Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ.
Hai người vừa dùng cơm vừa tán gẫu, Thời Noãn biết được Lục Chi Hằng đã bắt đầu tiếp quản công ty của ông ngoại anh.
Mặc dù không biết cụ thể là làm gì nhưng Thời Noãn vẫn thấy anh thật lợi hại, có thể tự do hoán đổi qua lại giữa thầy giáo và tổng giám đốc bá đạo.
Lúc ăn xong đã là tám giờ tối, tài xế đưa hai người về khách sạn.
Đạo diễn Lâm đã đặt phòng tổng thống ở tầng mười hai cho Lục Chi Hằng, phòng của Thời Noãn là phòng thương nhân ở tầng mười.
Khi thang máy đến nơi, Thời Noãn vẫy tay chào tạm biệt Lục Chi Hằng, “Hẹn gặp lại thầy Lục.”
Lục Chi Hằng trả lời: “Ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai thầy còn đến đoàn phim tụi em nữa ạ?” Thời Noãn kinh ngạc, không phải bây giờ công việc anh bận rộn lắm sao?
“Ừ.” Lục Chi Hằng khẽ cười, “Đừng có thức muộn quá, phải nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon.”
Về tới phòng, Thời Noãn ngồi trên ghế xem kịch bản cho ngày mai, nhưng cả nửa chữ cũng không vào được trong đầu.
Cô không nghĩ ra được rằng có phải lúc chiều là cô lại tự mình đa tình nữa hay không?
“Cốc cốc—” Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của cô, Thời Noãn bỏ tập kịch bản xuống, thở dài đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn Thiến Thiến đang lo lắng.
“Chị Noãn Noãn, chị lên hot search rồi!” Thiến Thiến đi vào, khép cửa lại, giọng nói khẩn trưởng, “Lại leo lên chung với Yên Mi nữa đó!”
Thời Noãn nhíu mày, không thể tin nổi, “Tại sao vậy? Chị với Yên Mi sao lại lên cùng nhau nữa?”
Nói rồi cô mở điện thoại ra xem. Top một hot search: Yên Mi, Thời Noãn. Top hai: Yên Mi bị thương.
Thời Noãn không hiểu được hai chuyện này có quan hệ gì với nhau, lúc Yên Mi quay phim do sơ suất mà để mình bị thương, có nửa xu nào liên quan tới cô hả?
Thiến Thiến giải thích cho cô, “Hồi chiều bị thương nên cô ta được đưa vào bệnh viện, công ty liền đăng hình cô ta mặc đồ bệnh nhân, chân bó thạch cao lên mạng đó ạ.”
“Đúng lúc chồng cô ta hôm qua bị tung hình đi chơi hộp đêm với tình nhân, lần này ảnh cô ta bị thương được tung lên, hot search muốn bùng nổ luôn! Nhưng mà…”
Thiến Thiến quan sát vẻ mặt Thời Noãn, nghiêm túc nói, “Buổi chiều, lúc mọi người quay phim có vài người qua đường quay lại cảnh đó, bây giờ fan của Yên Mi đều nói là chị đẩy cô ta xuống cầu thang.”
Nghe cô ấy nói xong, tay Thời Noãn lướt điện thoại càng nhanh.
Phía Yên Mi chắc chắn đã mua không ít thủy quân, trong một đêm, tất cả những bình luận mắng cô ta là đáng đời, bị tiểu tam đào góc tường(*), đều không còn nữa.
(*): Ý chỉ việc cướp chồng.
Thời Noãn còn chắc chắn rằng Yên Mi đã dùng tiền để tung ra các chiêu trò truyền thống, bởi vì có những bài đăng vô cùng đáng nghi, toàn bộ bài đăng đều cố hắt nước bẩn(*) lên người cô.
(*): Vu oan.
Trong những chuyện kia V: Tôi là người hiểu rõ tình hình, Yên Mi vì chuyện cá nhân nên tâm trạng không tốt, buổi chiều quay bộ phim với Thời Noãn cũng chưa khôi phục lại được tâm trạng bình thường, liên tục mắc lỗi khiến cho thời gian quay bị kéo dài. Sau đó lúc diễn cảnh hai người bạn tốt cãi nhau, cô ấy bị Thời Noãn lỡ tay đẩy té xuống cầu thang. Bây giờ Yên Mi đã được đưa vào bệnh viện, vết thương khá nghiêm trọng, nhiều bác sĩ đã chẩn đoán là bị gãy xương chân.”
Một đoạn văn gần hai trăm chữ đều có ý chỉ trích Thời Noãn, bởi vì không hài lòng với việc Yên Mi mắc lỗi quá nhiều nên ghi hận trong lòng, mượn cớ quay phim đẩy cô ta té cho hả giận.
Bình luận ở dưới cũng cổ vũ cho cô ta—
“Đúng vậy! Tôi cũng là một trong những người qua đường chứng kiện vụ việc, lúc Yên Mi quên lời thoại hay là nói vấp, mặt Thời Noãn lạnh tanh, nhìn vô cùng đáng sợ.”
“Cười chết tôi rồi, một ngôi sao nhỏ ngay cả tên cũng không biết mà lại dám làm ra loại chuyện này [mỉm cười][mỉm cười]”
“Gà rừng(*) từ đâu tới vậy? Tự tạo drama cho mình luôn. Đau lòng cho My My nhà tôi quá, nhiều năm tận tụy đi diễn như vậy cuối cùng lại bị một con bé tuyến mười tám hại.”
(*): Gái điếm.
“Từ bé tôi đã biết nhìn người rồi! Lần đầu thấy Thời Noãn trên TV tôi đã thấy dáng vẻ cô ta vô cùng nham hiểm, độc ác rồi, tục ngữ có câu “Tâm sinh tướng”(*), quả nhiên trong lòng cô ta cũng độc ác gớm!”
(*): Một người có tâm tính như thế nào thì sẽ có tướng mạo như thế ấy.
Nhìn sơ qua vài bình luận, Thời Noãn thấy chỉ có thể dùng một chữ để nói khái quát về cảm giác của cô lúc này—-Oan.
“Chị Noãn Noãn.” Thiến Thiến nắm tay cô, nhẹ nhàng an ủi, “Mấy dân mạng không có nhìn ra được gì hết, dễ bị truyền thông dắt mũi lại còn hay hùa. Chị đừng lo, chị Lệ đã nhờ bộ phận quan hệ xã hội xử lý, chị ấy…”
“Khoan đã, em đừng nói trước.” Thời Noãn thương tâm lắc đầu, một mình đi vào phòng.
Thiến Thiến sợ cô nghĩ quẩn sẽ làm chuyện ngốc nghếch nên tranh thủ theo cô đi vào.
Sau khi vào phòng Thiến Thiến thấy cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn trái rồi nhìn phải, miệng thì lẩm bẩm.
Không lẽ tinh thần có vấn đề gì nên bắt đầu nói nhảm?!
Thiến Thiến bị dọa sợ, hoảng hốt lại gần vài bước, “Chị Noãn Noãn, chị, chị không sao chứ ạ?”
Thời Noãn không nhìn gương nữa, yếu ớt thở dài, nghiêm túc nhìn cô ấy, vô cùng đau lòng hỏi, “Thiến Thiến, em nói xem có phải mặt chị trông rất độc ác, âm hiểm không? Rõ ràng vừa nãy còn được khen là xinh đẹp, đáng yêu mà!”
Chẳng lẽ Lục Chi Hằng nói vậy chỉ để lừa cô thôi sao? Hay là vì anh thích cô nên người tình trong mắt hóa Tây Thi, cho nên mới thấy cô xinh đẹp?
Thiến Thiến: “….” Hóa ra đây mới là trọng tâm vấn đề!
Ngô Lệ đã điều tra ra được đám thủy quân đó đúng là Yên Mi đã bỏ tiền ra mua, mấy cái trò kia cũng là từ cô ta.
Còn về phần mục đích thì chị ấy chưa làm rõ được nhưng cũng có thể đoán ra được tám chín phần.
Thứ nhất là để dời sự chú ý của mọi người. Dù sao thì mấy hôm trước, sau khi tin tức của chồng cô ta đi chơi với tiểu tam bị tung ra, Yên Mi bị mắng vô cùng nhiều.
Thứ hai là vì muốn có sự thông cảm của dân mạng, vừa đóng vai Bạch Liên Hoa(*) đáng thương vừa chuyển sự chú ý lên người Thời Noãn.
(*): Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Có thể nói là một hòn đá trúng hai con nhạn.
Buổi tối Ngô Lệ đăng bài thanh minh trên weibo nhằm làm sáng rằng chuyện Yên Mi bị ngã lúc quay phim là ngoài ý muốn, nghệ sĩ dưới trướng cô là Thời Noãn hoàn toàn không liên quan/
Nhưng tất nhiên là dân mạng không thèm tin, so với tai nạn lao động ngoài ý muốn thì tranh chấp giữa ngôi sao nữ với nhau được mọi người mong chờ hơn.
Càng đấu dữ dội càng tốt.
Không thể nghi ngờ gì, lần này Thời Noãn lại bị chửi cho lên hot search.
Họ không ngừng nhắn tin mắng nhiếc cô, so với lần trước bị chửi bởi vai Lệ Tần thì lời lẽ lần này nặng hơn nhiều.
Nhưng khác với lần trước, lần này có người hâm mộ bảo vệ cô.
“Haha, chúc cho mấy người dân mạng đau lòng cho Yên Mi sau này kết hôn cũng được nếm thử mùi vị bị tiểu tam đào góc tường [chó][chó]”
“Tôi vừa mới xem cái video kia không dưới mười lần, rõ ràng là Yên Mi không đứng vững nên ngã xuống mà!”
“Tôi không biết trong lòng những dân mạng chê bai vẻ ngoài của Thời Noãn là thế nào, chị tôi đẹp như thế, hoàn toàn là nữ thần trong lòng tôi!”
“Trí nhớ mọi người kém như vậy sao? Tôi còn nhớ lần trước Yên Mi nói cô ta bị thương, cuối cùng bị ba cô ta đánh cho mặt mũi sưng lên! Nói phét như thế mà cũng có người tin [buông tay][buông tay]”
Còn có nhiều fan bình luận an ủi cô trong bài đăng mới nhất trên weibo, trong lòng Thời Noãn vô cùng cảm động.
Nhưng như vậy cũng không có tác dụng gì lớn lắm.
Vì fan của Yên Mi gấp đôi fan cô, cô ta lại mua thủy quân nhiều như thế, hơn nữa còn bỏ tiền ra cho mấy bài đăng kia…
Cho nên nói chung là Thời Noãn bị chửi nhiều nhất.
Ngô Lệ rất để ý việc này, lúc trước Thời Noãn bị chửi là vì nhân vật cô đóng, từ đó có thể thấy được cô kĩ năng diễn tốt nhưng lần này thì không giống vậy, lần này có thể bị cộp mác người có nhân cách tệ đó!
Chị ấy liên hệ cho bộ phận quan hệ công chúng, nghĩ ra hướng giải quyết nhưng vẫn không có cách nào, nói miệng thì không có bằng chứng, quan trọng nhất là cái góc quay của mấy người qua đường này rất dễ gây hiểu lầm.
Video bọn họ đăng lên cũng chỉ thấy được lúc quay phim Yên Mi đột nhiên té xuống chứ không rõ là Thời Noãn có đẩy cô ta hay không.
Mà tối hôm đó weibo của Yên Mi và công ty chủ quản không chỉ đăng hình cô ta mặt nhợt nhạt, mặc đồ bệnh nhân mà còn đăng một bài viết:
Yên Mi v: Thật sự xin lỗi vì đã để các fan hâm mộ của tôi và dân mạng lo lắng [trái tim][trái tim] Tôi sẽ dưỡng thương thật tốt, mau chóng hồi phục để không làm trễ tiến độ của đoàn phim [hình ảnh.jpg]
Chuyện của cô và Yên Mi bị bàn tán xôn xào trên mạng Yên Mi không thèm nhắc tới một chữ, không đính chính xem có phải cô đẩy cô ta hay không, điều này càng khiến cho dân mạng tin chắc vào phỏng đoán của họ.
“Chị nhổ vào mặt cô ta! Cái con kỹ nữ Yên Mi này, thật không thể nhìn ra bộ mặt thật của cô ta dưới ba lớp phấn đó mà!”
“Cái quần què gì vậy chớ!” Ngô Lệ lại mắng thêm câu nữa, tức giận ném điện thoại lên bàn, tiếp tục bàn hướng giải quyết với tổ quan hệ xã hội.
Ngày hôm sau Thời Noãn vẫn dậy thật sớm, dù mọi chuyện không giải quyết được nhưng phim thì vẫn phải quay.
Vì không có Yên Mi nên đạo diễn Lâm đổi hướng quay phim, sáng, trưa, chiều, tối Thời Noãn đều quay phim cùng Thẩm Luật Thông.
Cả mười tiếng đồng hồ ở trường quay, hai người lúc nào cũng ở cùng nhau. Khi đã tập dợt ổn thỏa thì hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Thẩm Luật Thông nhìn cô thương hại, “Xem ra viên đạn kia vẫn bay đến cô, cô mới là con cá đó(*).”
(*): Chương trước mình có giải thích câu thành ngữ đó tương tự như Giận cá chém thớt nên ý ở đây là Thẩm Luật Thông muốn nói Thời Noãn là người để cho Yên Mi trút giận vô cớ.
Thời Noãn thấy mình vô cùng oan.
Đi quay phim cũng bị dính phốt từ trên trời rơi xuống! Siêu oan, rất oan, còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.
Rõ ràng là chuyện tình cảm giữa Yên Mi và chồng cô ta, dù sao cũng có thể tìm tới cái cô tình nhân kia, sao mà cứ phải đổ lên người cô chứ!
Mà cứ bị dân mạng chửi hết lần này đến lần khác! Cái trò gì đây chứ?
Thời Noãn thở dài, nói chắc như đinh đóng cột: “Chờ đến tháng sau năm sau, anh nhớ chuẩn bị kỹ chăn mền, áo bông, chắc chắn lúc đó sẽ có bão tuyết.”
“Hahaha!” Thẩm Luật Thông bị cô chọc cười.
Anh ta cảm thấy Thời Noãn rất thú vị, cô bước chân vào cái giới giải trí đầy rắc rối này nhưng vẫn giữ được nét riêng của mình, rất hiếm thấy.
“Uầy, cô nhìn kỹ nhé.” Thẩm Luật Thông muốn cô vui lên, vươn tay ra, cười với Thời Noãn, “Đừng có chớp mắt nha.”
Anh ta nói thế làm cho Thời Noãn chú ý, thật sự nhìn tay anh ta không chớp mắt, chỉ thấy được ngón tay múa may linh hoạt.
Mười mấy giây sau anh ta mở bàn tay ra, bên trong lòng bàn tay vốn dĩ trống rỗng xuất hiện một trái quýt nhỏ, “Xòe hai tay ra.”
Thời Noãn nghe lời xòe tay, Thẩm Luật Thông đưa quýt cho cô, “Mời cô ăn.”
“Oa! Thần kỳ ghê!” Thời Noãn tròn xoe mắt, kinh ngạc kêu lên, khen ngợi: “Anh còn biết làm cả ảo thuật sao, lợi hại quá đi!”
Cũng chỉ là một trò ảo thuật nhỏ nhưng thấy cô vui như được trúng số nên Thẩm Luật Thông cũng cười theo.
“Trước đây tôi đi hát ở quán bar, nhân tiện học được vài trò ảo thuật.” Anh ta giải thích xong rồi c ười, “Nếu cô muốn học thì tôi có thể dạy.”
“Được!” Thời Noãn thích thú, nhưng lại nghi ngờ năng lực của bản thân, “Có khó lắm không? Tôi sợ học không tốt lại làm phí thời gian của anh.”
“Thầy giáo thông minh như vậy thì học sinh có như thể nào cũng sẽ hiểu được thôi.” Thẩm Luật Thông đụng chóp mũi cô, tự tin nói.
Thời Noãn dành mười phút sau đó để tập trung học trò ảo thuật của Thẩm Luật Thông.
Cô thích thú với những mánh khóe ảo thuật nên quên bẵng đi những bình luận ác ý trên mạng, tâm trạng cũng tốt hơn.
Hết thời gian nghỉ ngơi, lúc bắt đầu quay một cảnh khác thì Thiến Thiến phát hiện thấy Thời Noãn rất vui vẻ, hỏi nhỏ, “Chị Noãn Noãn, chuyện của Yên Mi…chị Lệ đã có cách giải quyết rồi ạ?”
“Chưa có đâu.” Thời Noãn lắc đầu, “Chị Lệ nói là chị ấy còn đang họp với tổ quan hệ xã hội mà.”
Thiến Thiến càng thấy lạ, “Vậy sao chị lại vui vẻ như vậy ạ?”
Thời Noãn cong môi cười, đôi mắt lấp lánh, “Vừa nãy chị mới được học ảo thuật! Đợi lát nữa quay xong chị làm cho em xem.”
Thiến Thiến câm nín, cô có nên khen nghệ sĩ nhà mình có tinh thần thép không đây?
***
Ngô Lệ họp cả ngày vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết hợp lý.
Vì hiện tại cách tốt nhất là để Yên Mi đứng ra giải thích việc cô ta bị thương không liên quan gì đến Thời Noãn, nhưng không cần nghĩ cũng biết cô ta không chịu.
Việc đã đến nước này, chẳng lẽ Ngô Lệ còn không hiểu sao? Chắc chắn là Yên Mi ước gì thứ nước bẩn này hắt lên người Thời Noãn càng nhiều càng tốt!
Hình tượng của Thời Noãn trong lòng dân mạngg càng độc ác, phách lối đến bao nhiêu thì Yên Mi sẽ càng được xem là loại người yếu đuối, đáng thương.
“Bà moẹ, cái con đàn bà không biết xấu hổ! Không sợ có một ngày silicon trong ngực cô ta nổ tung trước mặt mọi người à!”
Ngô Lệ rủa, gọi điện thoại cho Thời Noãn, dặn dò kĩ càng, “Noãn Noãn, mấy ngày nay em lướt Weibo ít lại đi nhé, đừng để tinh thần bị suy sụp! Em cũng biết là có nghệ sĩ nào mà chưa từng bị chửi đâu mà hen! Mà đã là diễn viên thì phải có ít nhất một lần bị chửi mà!”
Thời Noãn bình tĩnh, “Mấy chuyện này em biết rồi mà, chị Lệ đừng lo cho em, em sẽ quay phim thật tốt ạ.”
Cũng không phải là cô có thể phớt lờ những lời chửi bới, công kích thân thể kia.
Cô cũng không có một trái tim đủ mạnh mẽ nên chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu khi thấy những lời khó nghe đó.
Nhưng khi quyết tâm bước chân vào nghề này thì Thời Noãn đã sớm chuẩn bị tâm lý —-
Nghề này kiếm được nhiều tiền nhanh như vậy thì chắc hẳn những áp lực cần phải chịu nhiều hơn những nghề khác. Tiền làm sao mà vô cớ có được.
Sau khi quay phim xong thì lúc trở về khách sạn đã là chín giờ rưỡi tối.
Cả ngày hôm nay Thời Noãn quay mấy cảnh liền nên vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa xong xuôi, Thời Noãn lim dim đọc kịch bản, lúc đầu chỉ muốn chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ luôn ở sô pha.
Thời Noãn bật điện thoại lên thì thấy đã qua mười hai giờ!
Ngủ gật lâu quá. Cô dụi mắt, thấy có cuộc gọi nhỡ, người gọi là: Thầy Lục.
Thời Noãn không biết Lục Chi Hằng gọi cô để làm gì, nhưng mà giờ đã quá muộn, có lẽ Lục Chi Hằng ngủ mất rồi.
Sợ gọi điện thoại sẽ làm anh thức giấc nên Thời Noãn nhắn tin cho anh: [Thầy Lục gọi em có gì không ạ?]
Cô nghĩ chắc sáng mai Lục Chi Hằng mới trả lời, nhưng mà sau khi cô đi rót ly nước về thì anh lại gọi tới.
Cô nhận máy, hỏi: “Thầy Lục, thầy còn chưa ngủ ạ?”
Lục Chi Hằng đáp, “Ừ, tôi còn đang xử lý chuyện công ty.”
“Vừa nãy em ngủ thiếp đi nên không nghe thấy điện thoại reo ạ. Thầy tìm em có chuyện gì không ạaaa?” Thời Noãn hỏi.
Cuối câu cô còn kéo dài ra.
Có thể do vừa tỉnh ngủ, giọng cô vừa nhẹ vừa mềm mại. Là giọng mũi mang theo chút lười biếng, giống như mưa phùn tháng ba rơi trên cỏ.
Mà ngay lúc này đây, trong lòng Lục Chi Hằng cũng đang có một trận mưa xuân, tưới mát những cánh hoa héo rũ, làm nở rộ những nụ hoa nhỏ.
Anh ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng, bàn tay cầm bút ngừng việc ký tên. Trong đầu anh hiện ra hình ảnh cô mặc đồ ngủ, mắt nhắm mắt mở nói chuyện.
Dù có nghĩ thế nào cũng thấy đáng yêu.
“Những chuyện trên mạng em đừng để ý, sẽ được xử lý nhanh thôi.” Anh trả lời.
Thời Noãn còn đang ngái ngủ, không hiểu, chỉ “Dạ” một tiếng rồi sau đó mới nhận ra anh đang nói chuyện của cô với Yên Mi.
Cô kinh ngạc, không nghĩ là Lục Chi Hằng biết tới mấy chuyện ồn ào giới giải trí, còn biết vụ cãi nhau ở trên mạng.
Điều khiến cô kinh ngạc hơn là người đại diện của cô còn đang hết đường xoay xở, anh lại có thể đảm bảo với cô rằng chuyện sẽ sớm được giải quyết.
Thời Noãn chỉ nghĩ là Lục Chi Hằng đang an ủi cô, cũng đáp lại để anh đỡ phải lo lắng, “Dạ, hi vọng là có thể mượn vận may cũng thầy Lục ạ.”
Cô còn nói thêm một câu, “Thầy Lục, Yên Mi ngã là do lỗi của cô ấy, chuyện không liên quan đến em, em không hề đẩy cô ấy đâu ạ.”
Lục Chi Hằng đã biết chuyện rồi thì cô cũng không thể để anh hiểu lầm mình được.
“Tôi biết rồi.” Anh trả lời, “Mau ngủ đi, ngủ ngon.”
“Thầy cũng nghỉ sớm đi ạ, chúc thầy ngủ ngon.” Cô cười nhẹ.
Hóa ra thầy Lục tin tưởng cô đến thế!
Trong lòng Thời Noãn ngọt ngào, ngay cả lúc đi đánh răng cũng nở nụ cười thỏa mãn.
Đêm nay cô ngủ vô cùng ngon, chuông báo thức reng hai lần cũng không nghe thấy, cho tới khi Thiến Thiến tới gọi thì Thời Noãn mới chậm rãi thức dậy.
Cô ngồi dậy, vò tóc, đầu óc còn chưa tỉnh táo đã nghe Thiến Thiến vui vẻ nói với cô—–
“Chị Noãn Noãn, mau nhìn này, Yên Mi lại tự vả vào mặt rồi, hahahahaha!”