Bạn đang đọc Nụ hôn đầu cho em – Chương 5 phần 2
Tuy nhiên, Simon không chắc anh sợ điều gì hơn, việc Frankie từ chối anh hay cô sẽ đầu hàng cám dỗ và phá hủy tình bạn của họ. Và anh không đủ tin tưởng mình để đưa cô đi ăn rồi đưa cô về nhà. Anh hiểu mình quá rõ để biết trong lời mời đó có sự lừa gạt và rồi anh sẽ đối mặt với sự cự tuyệt hoặc thảm họa.
Cho nên anh đã hủy lời mời của mình. Anh viện cớ chợt nhớ ra một cuộc hẹn từ trước. Anh nói sẽ gặp cô vào sáng mai tại ngôi nhà trên đường Pelican rồi tháo lui.
Anh đi về nhà và tắm rửa, thay quần áo rồi đến khu resort. Đó là lúc anh gặp Chloe. Cô ta mặc chiếc áo mỏng như sa phủ ngoài bộ bikini siêu nhỏ đối lập hoàn toàn với bộ đồ tắm Frankie mặc lúc sáng. Chloe nhận lời ăn tối với anh ngay lập tức, dạn dĩ mời anh lên phòng mình trong lúc cô ta tắm và thay đồ.
Anh đã khước từ.
Anh bị làm sao vậy? Rõ ràng anh đã mời Chloe ăn tối với ý định về phòng cô ta đêm nay. Đó là nỗ lực của anh để thay thế một người chơi giàu kinh nghiệm hơn trong trò chơi anh vừa mới bắt đầu với Frankie. Một cố gắng để kiềm chế cái cảm giác bồn chồn ghê gớm chắc chắn là xuất phát từ nhu cầu về tình dục này.
Nhưng nó không có tác dụng – ít ra là không như anh dự kiến.
Bởi vì dẫu Chloe có chiếc váy sexy và đôi giày đầy mời gọi, anh vẫn nguội lạnh trước cô ta.
“Là anh à, Simon?” Clay Quinn tươi cười hỏi, cất cao giọng để át tiếng ban nhạc đang bắt đầu chơi trong góc phòng. “Rất vui được gặp lại anh.”
Frankie xoay người và thấy Simon đang đứng ngay sau lưng cô.
Anh mặc quần dài chất liệu nhẹ màu ngà theo kiểu bán đân dã của đảo và áo polo mà xanh nhạt, chân đi sandal. Màu sắc rất hợp với mái tóc vàng và nước da rám nắng vùng nhiệt đới của anh. Trông anh thật bảnh trai. Frankie ép ánh mắt mình trở lại đĩa thức ăn.
“Tôi không nghĩ sẽ gặp hai người ở đây.” Câu nói của Simon nhằm thẳng vào cô.
Cô lấy dũng khí trước khi ngẩng lên nhìn anh. “Tôi gọi cho Clay để báo là tôi đã nhớ ra họ của Jazz – là Chester – và ông ấy mời tôi cùng dùng bữa.”
“Mời anh ngồi.” Clay dẹp tập giấy nhỏ được khách sạn cung cấp mà ông dùng để viết những ghi chú sang một bên, tạo chỗ trống trên bàn cho Simon. “Nhập bọn với chúng tôi nhé.”
“Thực ra,” Simon nói, “tôi đang hi vọng được độc chiếm sếp tôi ít phút, nếu có thể.”
“Tất nhiên rồi.”
Sếp anh ta? Phải mất một lúc Frankie mới nhận ra anh đang nói về cô.
Simon nắm tay cô và kéo cô ra khỏi ghế.
“Simon, anh làm gì thế?” Anh đang dẫn cô ra sàn nhảy bằng gỗ.
“Cái này gọi là khiêu vũ, Francine. Nghĩ xem, cô có thể nhảy mà không cần đứng trong hàng và đi giày cao bồi.”
Frankie không muốn ở đó. Cô không muốn bị ôm chặt trong vòng tay Simon, chuyển động chầm chậm theo giai điệu của một bản tình ca cũ khi cơ thể anh gần sát cơ thể cô một cách nguy hiểm thế này.
“Tôi không muốn nhảy.”
“Chiều ý tôi đi,” Simon nói. “Tôi đang chọc cho em gái tôi điên đầu lên.”
“Bằng việc khiêu vũ với tôi?”
“Phải.”
“Dù chuyện này là thế nào, tôi cũng không cần biết hả?”
“Có lẽ vậy,” Simon nói.
“Nhưng tôi không hề muốn khiêu vũ với anh. Anh có đang chơi xỏ Leila trò gì đi nữa, thì cứ tiếp tục mà không có tôi.” Frankie cố gỡ tay khỏi tay anh.
Nhưng anh không buông cô ra. “Nếu cô không muốn khiêu vũ cùng tôi, tôi sẽ không nói cho cô cái giải pháp rất khả thi mà tôi mới nghĩ ra để tìm Jazz Chester.”
Simon là người khiêu vũ giỏi, anh di chuyển với sự tự tin uyển chuyển có được qua nhiều năm kinh nghiệm. Frankie nhớ lại cô và Leila từng cười khúc khích ra sao khi anh đăng kí học khiêu vũ ở câu lạc bộ người cao tuổi và một mùa hè khi anh từ trường đại học về nhà. Anh học khiêu vũ bằng cách riêng của mình chiếm được cảm tình của những công dân giàu có và lớn tuổi trên đảo, hầu hết trong số họ giờ đã trở thành những khách hàng nòng cốt trong việc kinh doanh đồ cổ của anh.
Trong những dịp hiếm hoi khiêu vũ với Simon trong quá khứ, Frankie thường nhắm mắt và thả lỏng bản thân, mơ mộng về một thế giới hoàn hảo – trong thế giới đó, Simon Hunt sẽ thay đổi. Về cơ bản thì anh vẫn vậy. Anh sẽ vẫn khôn ngoan và liều lĩnh, vẫn toát lên vẻ gợi tình và lôi cuốn pha thêm chút nguy hiểm, và vẫn có dáng dấp của một kẻ làm tan nát trái tim phụ nữ. Thậm chí anh sẽ vẫn làm tan nát tất cả trái tim của tất cả mọi người – trừ cô. Nhưng khi gặp cô, anh sẽ thay đổi hoàn toàn. Khi đó anh sẽ là hiện thân của sự chung thủy. Sẽ là một hình mẫu tuyệt vời của tình yêu chân thành và bất diệt.
Đúng là những mơ tưởng viễn vông…
Tối nay Frankie không thể gom nổi năng lượng mà mơ mộng, khi người phụ nữ với chiếc váy ngắn màu hồng kia – rõ ràng là đối tượng hẹn hò mà Simon đã sực nhớ ra lúc ở văn phòng nhà đất – vẫn đang đứng bên quầy bar. Hiện thực đã xóa tan mơ mộng, và hiện thực là đêm nay Simon sẽ về nhà với người phụ nữ này. Chúa phù hộ cô ta, song cô không muốn nghĩ tới chuyện đó.
“Tôi có một ý hay, song tôi không muốn hứa chắc bất cứ điều gì trước mặt Clay,” Simon nói với Frankie. “Xem tôi nhớ có đúng không nhé. Cô từng bảo anh bạn Jazz của cô học ở đại học Boston, đúng không?”
Frankie gật đầu, cho phép mình liếc nhìn vào mắt anh trong một tích tắc. Dù là ý hay hay không, cô vẫn ghét việc anh đang nhảy với cô. Cô ghét phải biết rằng sau đó anh sẽ nhảy với Quý cô Váy Hồng không gì sáng nổi. Có lẽ Simon còn không coi cô cùng đẳng cấp với cô nàng tóc đỏ yểu điệu đó.
“Tôi có người bạn làm ở văn phòng sinh viên trường đại học Boston,” Simon tiếp tục. “Cậu ta có nợ tôi một món. Nếu cô muốn, tôi có thể gọi điện và nhờ cậu ta tìm địa chỉ gần đây nhất của Jazz Chester trên máy tính.”
Frankie quên ngay cô nàng tóc đỏ. Quên luôn là mình đang nhảy. Cô quên hết tất cả, kể cả nỗi nguy hiểm khi cô nhìn vào đôi mắt xanh của Simon đủ lâu. “Anh nói thật chứ?” cô hỏi, nhìn anh chằm chằm. Nó quả là một ý hay.
“Thật.”
Anh quá ư đẹp trai, với những nếp nhăn quanh đuôi mắt khi cười, hàm răng tráng hoàn hảo và nụ cười tinh quái. Đôi mắt anh gần như mang màu ngọc lam huyền ảo, xen lẫn những đốm vàng và xanh lục.
Nụ cười của anh làm đôi mắt anh trờ nên ấm áp lạ khi nhìn xuống cô, và rồi đột nhiên, có điều gì đó khẽ thay đổi. Sự ấm áp trở thành sức nóng và ánh mắt thân thiện của anh trở thành một cái vuốt ve trên mặt cô.
Frankie ngưng thở. Cô không thể cử động, không thể cưỡng lại khi Simon nhẹ nhàng kéo cô lại gần khiến cơ thể cô hoàn toàn áp sát vào anh.
Anh cúi đầu xuống, và cô biết chắc rằng anh sẽ hôn cô. Nhưng không. Anh chợt dừng lại khi môi anh chỉ cách môi cô có chục phân, và lần đầu tiên trong đời Frankie trông thấy nét do dự và phân vân kì lạ trong mắt Simon Hunt.
Cô không biết anh đã nhìn thấy gì trong mắt cô, có thể đó chỉ là sự hốt hoảng, nhưng dù gì đi nữa thì nó cũng làm anh buông cô ra.
Bản nhạc kết thúc và Simon tiếp tục lùi lại, giữ một khoảng cách giữa họ.
“Tôi sẽ gọi cho bạn tôi ở đại học Boston ngay sáng mai.”
Frankie gật đầu. Vừa xảy ra chuyện gì vậy? “Cảm ơn anh.”
“Chắc là tôi sẽ, ừm… Tôi sẽ gặp cô vào sáng mai.”
Anh đưa cô về bàn và gật đầu cám ơn Clay Quinn. Mắt anh thoáng giao với mắt cô lần cuối trước khi anh biến mất vào đám đông.
Simon xấu hổ. Frankie ước gì mình biết lí do tại sao. Có phải vì anh đã nhất thời hạ hàng rào phòng thủ xuống và để cô đọc được điều sâu kín trong mắt anh? Hay bởi vì anh đã suýt hôn cô?
Chúa ơi, phải chăng ý nghĩ hôn cô lại đáng xấu hổ đến thế?
“Có muốn về phòng em làm một li không?”
Simon nhìn gương mặt hoàn hảo như một ngôi sao điện anh của Chloe qua bàn. Cô ta cực kì xinh đẹp. Mọi thứ ở cô ta đều nổi bật – từ khuôn mặt thanh tú đáng yêu tới những đường cong cân đối. Và cô ta đang mời anh về phòng mình.
Đôi mắt cô ta nói với anh rằng đừng coi nhẹ chuyện này. Không phải ai cũng được cô ta đưa ra lời mời kiểu này đâu.
Anh biết cô ta thích anh. Anh đã làm cô ta vui vẻ suốt cả buổi tối. Và cái cách cô ta lướt mắt trên cơ thể anh chứng tỏ một dấu hiệu rõ ràng rằng cô ta cũng thấy anh hấp dẫn.
Simon biết anh có thể về phòng cô ta, và cùng lắm là trong mười lăm phút, anh sẽ ở trên giường cô ta. Làm tình. Với cô ta. Một đêm vui vẻ qua đường với một người đẹp xa lạ. Đó là tất cả những gì mà một người đàn ông có danh tiếng như anh có thể mong muốn. Chỉ có điều là anh không muốn. Thề có Chúa là anh không hề muốn cô ta.
Anh nghĩ ham muốn tình dục bị ngủ quên bấy lâu nay của anh cuối cùng đã thức tỉnh vào buổi chiều ở văn phòng nhà đất. Và một lần nữa, khi nhảy với Frankie, anh lại cảm thấy sự hấp dẫn thể xác không thể lầm lẫn dâng trào. Khao khát tình dục. Cảm giác ấy quen thuộc với anh như hơi thở.
Nhưng khi Simon ngồi xuống bàn ăn với Chloe. Frankie đã uống xong cà phê, và cô cùng Clay Quinn rời khỏi nhà hàng. Simon thấy họ chia tay nhau ở hành lang, Clay thì đi về phòng mình còn Frankie đi ra cửa tới bãi đỗ xe. Và khi Frankie đi rồi thì ham muốn của anh cũng biến mất.
Chloe dùng để nhìn ngắm thì được, nhưng cô ta có chút khiếm khuyết về mặt đầu óc và quan điểm. Thực ra, Simon nhận thấy hình như cô ta không có cả hai thứ đó thì đúng hơn.
Suốt buổi tối dài lê thê anh phải liên tục đấu tranh với thôi thúc nhìn đồng hồ. Suốt buổi tối dài lê thê anh mòn mỏi chờ đến giây phút được tẩu thoát.
Điều anh không thể luận ra được là nguyên nhân tại sao. Tại sao anh không đến phòng Chloe và tham gia vào trò chơi riêng tư của hai người? Thế quái nào anh lại không đi chứ?
Anh bắt mình phải nhìn người phụ nữ đang ngồi bên kia bàn, thực sự nhìn cô ta. Cô ta vô cùng quyến rũ. Bộ ngực lớn căng tròn, vòng eo thon nhỏ, cái bụng phẳng và đôi chân dài hút hồn. Ừ thì cô ta không phải sinh viên được học bổng của trường Oxford. Thế thì đã sao?
Nếu là hai năm trước đây anh sẽ không khước từ cô ta. Vậy tại sao bây giờ anh lại làm thế? Đúng là anh đang khước từ cô ta giống như đã khước từ những lời mời tương tự trong vòng bốn tháng trở lại đây.
Bốn tháng. Anh thực sự đã không quan hệ trong bốn tháng. Bốn tháng không tình dục, và giờ anh đang được trao cơ hội chấm dứt cơn khô hạn của mình với một cô nàng nom như người mẫu tạp chí Playboy, vậy mà anh vẫn không có hứng thú. Anh chẳng có cảm giác gì với cô ta. Không sự lôi cuốn thể xác, không phản ứng hóa học, không có sự hấp dẫn tình dục, không có gì hết. Không gì hết. Thật khó hiểu, nhưng là sự thật.
Giống như tất cả phụ nữ anh từng hẹn hò trong bốn tháng qua, anh tuyệt nhiên không có ham muốn bắt đầu một mối quan hệ hời hợt, chóng vánh với Chloe. Và sex dường như là một hoạt động quá thân mật để chia sẻ với một người anh thậm chí không muốn trò chuyện thêm câu nào.
“Cám ơn,” Simon nói, “nhưng tốt hơn tôi nên về nhà. Sáng mai tôi phải dậy sớm.”
Chloe nghĩ anh là đồ dở hơi, và anh buộc phải đồng ý. Chắc hẳn anh đã bị mất trí. Nhưng một lúc sau anh đã ở bãi đỗ xe, mở khóa chiếc ô tô thể thao của mình, anh thấy nhẹ cả người vì cuối cùng đã lên đường về nhà.
Khi mở cửa xe định ngồi và sau tay lái, anh thấy một chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ, nhìn rất giống chiếc xe nhỏ của Frankie. Anh quay lại, cố nhìn cho rõ người lái xe. Đó không phải là Frankie.
Không phải Frankie.
Nhận thức này giáng mạnh vào Simon, khiến anh phải ngồi xuống. Anh lách người vào sau vô lăng và nắm chặt lấy nó. Anh đã không lên phòng Chloe bởi cô ta không phải Frankie. Nếu Frankie Paresty đưa ra lời đề nghị ấy với anh, anh ắt sẽ không từ chối. Anh sẽ lên phòng cô trong nháy mắt… Chết tiệt, có khi họ còn không kịp lên tới phòng cô. Simon sẽ ấn nút tạm dừng trên thang máy và làm tình với cô ngay tại đó.
Ý nghĩ ấy làm anh tỉnh trí. Và kích thích kinh khủng. Simon nhắm mắt lại, hình dung anh cùng Frankie ở trong một buồng thang máy đang tạm dừng hoạt động, quần áo xộc xệch, bốn phía xung quanh toàn là gương, đôi chân Frankie ngoắc quanh eo anh, đầu ngửa ra sau trong niềm khoái lạc khi anh chôn sâu mình vào trong cô hết lần này đến lần khác…
Chúa ơi, tối nay anh đã có Frankie trong vòng tay. Anh đã ở rất gần cô, đã sắp hôn cô, nhưng cuối cùng lại rụt về. Vì anh bỗng có một mối lo lắng kì lạ. Nhỡ đâu anh hôn cô và cô cười vào mặt anh thì sao? Nhỡ đâu anh hôn cô và cô cho anh một bài từ chối văn vẻ cũ rích về việc hai người chỉ nên là bạn thì sao?
Nhỡ đâu…
Thật điên rồ. Anh đúng là điên rồ. Cô cười nhạo anh thì sao chứ? Anh sẽ hôn cô cho đến khi cô không cười được nữa mới thôi. Và cô sẽ thôi cười.
Mặc xác tình bạn hai mươi năm. Mặc xác cái thảm họa tiềm tàng. Mặc xác tất cả. Dù chuyện gì xảy ra, nó cũng đáng giá với một giây phút đam mê ngọt ngào. Anh ham muốn cô quá dữ dội, anh vui lòng đánh đổi hai mươi năm lấy một đêm tuyệt vời duy nhất.
Simon nổ máy xe với một tiếng gầm lớn.
Lần sau anh sẽ không rút lui nữa.