Bạn đang đọc Nụ hôn đầu cho em – Chương 4 phần 1
Chương bốn
“Xem anh nhìn cô nàng nào nào,” Leila Hunt nói, gieo mình xuống chiếc ghế đối diện với Simon trong nhà hàng của khu resort. “Ôi trời, đó là Frankie ư?”
Simon gật đầu.
“Nó mặc gì thế kia? Có phải nó đang mặc…?”
“Váy.”
“Ai đi cùng nó ấy nhỉ? Không tệ nha. Nụ cười mới duyên làm sao…”
“Khách hàng đấy.” Câu nói hơi quá căng thẳng và cộc lốc của Simon khiến em gái anh ngạc nhiên. Cô nhìn anh chằm chằm.
“Của anh à?”
Simon buộc mình phải thả lỏng, mỉm cười, để giấu đi sự thật rằng anh đang ngồi đó với ruột gan quặn lại vì cô nàng Francine Paresky đang ngồi phía bên kia phòng, đúng là một trong những chiếc váy – chiếc váy hoa màu xanh lam – mà anh thấy trong tủ áo của cô, và đang dùng bữa với Clayton Quinn.
Người ngồi đó có thể đã là anh. Lẽ ra phải thế.
“Không, đó là khách hàng của cô ấy, dù cô có tin hay không,” anh trả lời Leila, giọng anh đã tự nhiên hẳn, thậm chí nghe còn khá vui vẻ và vô tư. “Cô ấy đang giải quyết một vụ cho người này, giúp ông ta tìm một người được thừa hưởng di chúc.”
“Tốt quá.” Leila lấy một chiếc bánh mì dài từ cái giỏ để giữa bàn, bẻ một miếng và cho vào miệng. “Vừa mới hôm qua Frankie còn bảo em là nó đang túng quẫn, có khi phải quay lại với những chuyến đi biển cho khu resort của Preston Seaholm.”
“Ồ, cô không đùa đấy chứ.” Simon nhăn mặt, rời mắt khỏi cảnh trò chuyện sôi nổi giữa Frankie và Clay Quinn để nhìn em gái. “Anh tưởng cô ấy đã thề không bao giờ làm việc đó nữa?”
Đôi mắt tím của Leila đầy vẻ nghiêm trọng. “Sắp đến hạn nộp các khoản thuế. Nó không còn nhiều lựa chọn.”
Hai năm trước Frankie từng làm việc đều đặn ở khu resort, đưa những du khách trong các đoàn du lịch đi câu bằng thuyền của Pres Seaholm. Các đoàn khách thường toàn là nam giới, và họ thường uống kha khá bia khi câu cá. Đôi khi có những người gây chuyện om sòm và rất thô lỗ. Có lần Frankie phải lên tiếng cảnh cáo sẽ ném đám khách khiếm nhã của cô rồi kéo họ về cảng bằng những sợi dây thừng vứt qua mạn thuyền.
Simon chưa bao giờ tìm hiểu được chính xác nguyên nhân gây ra chuỗi sự việc đó, nhưng Leila bóng gió rằng vài ông khách nghĩ số tiền họ trả Frankie để lái thuyền chở họ đi câu cá đủ để cho bọn họ có quyền sàm sỡ cô ấy một chút.
Phải, Frankie có thể tự lo cho bản thân, nhưng Simon vẫn rùng mình khi nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra nếu mấy gã đó say hơn chút nữa, hay ngoan cố hơn chút nữa.
Frankie mạnh mẽ, song cô chỉ ột mét sáu lăm. Một gã đàn ông ét chín có thể chế ngự cô khá dễ dàng. Và chắc chắn là cô không thể chống chọi nổi trước một đám đàn ông.
Chỉ riêng ý nghĩ cô sẽ làm việc trên chiếc thuyền đó lần nữa cũng khiến tim Simon nảy lên tận cuống họng. Nhưng cô sẽ không phải làm thế đâu, anh tự nhủ. Cô đã có công việc điều tra cho Clay Quinn. Tạ ơn chúa vì đã gửi Quinn tới.
“Hôm nay mẹ gọi cho em đấy,” Leila bảo anh. “Mẹ sẽ ở lại với những người bạn ở St. John thêm một tháng nữa. Bà đang tính chuyện mua một ngôi nhà dưới đấy.”
“Ừ, ừ,” Simon lơ đãng nói, không chú tâm lắm đến em gái. Anh lại dang đôi mắt nhìn chằm chằm qua bên kia nhà hàng, thấy Frankie đang cười khúc khích trước một câu nói của Quinn. Lão Quinn chết tiệt. Quỷ tha ma bắt lão đi vì tội ngồi ở chỗ lẽ ra phải thuộc về anh.
Đôi mắt Frankie sáng long lanh khi cô mỉm cười, mái tóc đen ánh lên trong ánh đèn dìu dịu của nhà hàng. Simon vội rời khỏi mắt cô, cảm nhận rõ Leila đang nhìn mình.
Anh biết gương mặt mình không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nhưng Leila đang nhìn anh, mắt hơi nheo lại, “Si, có phải anh…?” Con bé không thể đọc được gì trên mặt anh, tuy nhiên bằng cách nào đó nó vẫn biết. “Lạy Chúa, thôi đúng rồi.”
Nó đang phỏng đoán. Nó không thể biết chắc chắn anh đang nghĩ gì và cảm thấy gì. Không đời nào. “Anh làm sao?” Simon hỏi, giọng bình thản và lãnh đạm.
Leila nói thẳng. “Anh đang nhắm bạn thân của em cho thực đơn tuần tới của anh.”
Simon ép mình phải cười lớn. “Đừng có lố bịch thế.”
“Nghe lố bịch nhỉ? Em nói những lời đó mà còn thấy lố bịch nữa là. Anh và Frankie…?”
Simon nâng cốc uống một ngụm chậm rãi. Soda mát lạnh và rượu rum ấm nóng. Hai thứ kết hợp với nhau làm dạ dày anh cuộn lên. Anh bị làm sao vậy? “Trí tưởng tượng của cô phong phú thật đấy.”
“Nhưng em thấy anh cứ nhìn chằm Frankie với ánh mắt ấy,” Leila nói.
“Ánh mắt nào?”
“Anh biết em đang nói gì mà. Cái ánh mắt anh đang nhìn ấy.”
“Dĩ nhiên là anh đang nhìn. Anh tò mò. Anh chưa thấy Frankie mặc váy bao giờ. Chuyện đó thật kì lạ.”
Leila không tin những lời quả quyết của anh dù chỉ một giây. Cô cười, nhìn anh trai với vẻ vừa tội nghiệp vừa thích thú. “Nó không đời nào chịu làm chiến lợi phẩm của anh đâu, dù là một triệu năm nữa. Nó đã chứng kiến những hành động mùi mẫn yêu đương của anh quá nhiều lần rồi nên chuyện đó không thể xảy ra được.”
“Chuyện gì không thể xảy ra cơ?”
Leila ngẩng đầu lên khi Marsh Devlin, vị hôn phu của cô đồng thời là bạn lâu năm của Simon, kéo một cái ghế tới bàn và ngồi xuống. Sự biến đổi của cô thật đáng kinh ngạc. Em gái của Simon khá hấp dẫn với đôi mắt tím, những búp tóc vàng loăn xoăn cắt ngắn và gương mặt hình trái tim đáng yêu. Tuy nhiên cô không có điểm gì thực sự đặc biệt. Nhưng khi cô nhìn Marsh Devlin, tình yêu cô dành cho người đàn ông này bỗng hóa thành một thứ gần như hữu hình và sờ thấy được khiến cô thoắt trở nên xinh đẹp tuyệt trần.
Còn Dev là bạn thân của anh bao nhiêu năm qua, và Simon chưa bao giờ thấy cậu ta rạng ngời hạnh phúc đến thế.
Anh không thể ngăn được cảm giác đố kị đang trào dâng mạnh mẽ. Dạo này anh nhận ra mình hay tránh mặt Dev và Leila. Cặp đôi này vẫn hay bất đồng quan điểm và có những cuộc tranh cãi hăng say tưởng như không bao giờ chấm dứt. Nhưng rõ ràng họ yêu nhau. Tình yêu và niềm hạnh phúc khiến họ có vẻ thật… hoàn thiện. Mỗi lần ở cạnh họ, anh cảm thấy mình như một bức tranh ghép bị thiếu vô số mảnh.
“Hai người làm gì ở đây thế?” anh hỏi. “Kỉ niệm mười tuần rưỡi đính hôn à?”
Marsh mỉm cười với Leila qua bàn, và Simon phải kiềm chế nỗi bực bội. Họ xứng đáng được hạnh phúc. Còn anh, trái lại, chẳng xứng đáng có được cái gì. Anh lại liếc nhìn Frankie. Quả thực là anh đang chẳng có gì cả.
“Thực ra bọn tôi hẹn ăn tối với Jessy ở đây,” Marsh nói với Simon bằng giọng Anh chuẩn xác.
Simon ngồi thẳng lên. “Jesse đang ở thị trấn à?” Cậu em trai mang nửa dòng máu Mỹ của Marsh kém họ gần mười tuổi. Đã nhiều năm rồi Simon chưa gặp Jesse Devlin. Anh nhớ cậu ta là một thằng nhóc dáng dấp to cao học trường thể thao, thích bóng chày hơn học tập và có điểm số. Bây giờ nó phải… xem nào… hai bảy tuổi rồi chứ ít gì – không còn là một thằng nhóc nữa.
“Tôi nghĩ nó đến đây để vay ít tiền,” Marsh nói với nụ cười thiểu não. “Nó tin chắc rằng bác sĩ thế nào cũng giàu sụ. Bọn tôi phải giác ngộ cho nó.” Rồi anh chợt nhận thấy mái tóc chải mượt và bộ quần áo bảnh bao khác thường của Simon. “Ông không đến đây một mình, đúng không? Ông có thể tham gia cùng bọn tôi…”
“Simon có gì đó với Frankie,” Leila thông báo, và gương mặt tươi cười của Marsh chuyển sang ngạc nhiên.
“Frankie Paresky ư?”
“Được lắm.” Simon dang hai tay ra như thể chẳng thèm quan tâm Leila nói gì hoặc Marsh có tin hay không. “Cứ tung tin đồn về bạn thân của cô đi.”
“Anh ấy ngồi đây và nhìn nó,” Leila kể với Marsh. “Anh biết ý em rồi đấy. Nnh ấy cứ nhìn nó như đang ước nó là món ăn trong thực đơn mà anh ấy có thể gọi vậy.”
“Đúng là anh nhìn cô ấy.” Simon nghe thấy giọng mình đã có phần cáu kỉnh. “Tối nay trông cô ấy rất xinh. Nên anh thấy cô ấy hấp dẫn. Với anh phụ nữ nào chả hấp dẫn.”
“Không đúng.”
“Đúng mà, chẳng có gì ghê gớm đâu.”
“Em biết anh nghĩ thế nào…”
“Anh nên đi chỗ khác…”
“Chuyện đó thường bắt đầu từ sự hấp dẫn…”
“Nhưng người bạn anh hẹn muốn đến đây,” Simon kết thúc.
Cứ như bắt được tín hiệu, người phụ nữ anh gặp bên ngoài khu resort một giờ trước bước vào nhà hàng.
Trông cô ta cực kì nổi bật với chiếc váy ngắn bó sát màu hồng nhạt tôn lên thân hình đồng hồ cát và khoe trọn đôi chân thon dài. Mái tóc đỏ bới cao được đánh rối khiến cô ta trông vừa quyến rũ vừa ngây thơ.
“Bạn của anh ư?” Leila lặp lại với một cái cau mày.
“Cô ấy đây rồi.” Simon biết giả thuyết của em gái anh về nguyên nhân anh nhìn Frankie đã sụp đổ tan tành, và anh nở một nụ cười đắc thắng. Anh đứng dậy. “Gửi lời chào Jesse hộ tôi nhé.”
Anh cảm thấy Leila và Marsh nhìn theo khi anh bước qua gian phòng tới chỗ… Chết tiệt, anh chẳng nhớ nổi tên cô nàng anh đang hẹn hò là gì nữa. Một cơn hốt hoảng bỗng dâng lên. Chuyện quái gì đang xảy ra với anh vậy nhỉ? Anh chưa bao giờ quên một cái tên, nhất là tên của một phụ nữ đẹp.
Chloe. Tên cô ta là Chloe. Tạ ơn Chúa.
Khi đưa tay cho Chloe, Simon cảm thấy hình như có một cặp mắt nữa đang chiếu vào mình. Y như rằng, khi quay lại, anh thấy Frankie đang dõi theo anh, nhưng cô đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Mọi chuyện bất ổn ở chỗ nào?
Phần lớn buổi chiều anh ở dưới tầng hầm của văn phòng nhà đất cùng Frankie, lục tìm hồ sơ và sổ sách. Có lúc anh đã gần như chắc mẩm rằng cuối cùng thì anh và Francine Paresky sẽ lên giường với nhau đêm nay. Cái ý nghĩ Frankie nằm trong vòng tay anh trên chiếc giường của anh khiến anh phấn khích, rạo rực đến hồi hộp và choáng váng.
Mấy tháng nay ham muốn tình dục của anh luôn ở trong trạng thái ngủ yên, nhưng đột nhiên, không báo trước, cơ thể anh bỗng háo hức trở lại, sẵn sàng hoạt động. Cực kì sẵn sàng…
Vậy chuyện gì đã xảy ra? Họ đã hoàn thành xong công đoạn photo và đánh dấu các cuốn sổ. Frankie đã xem qua chúng một lượt nhưng giấy tờ quá nhiều và đã quá muộn để kiểm tra chúng kĩ càng.
Simon liền đề nghị ra ngoài ăn pizza và Frankie ngần ngừ nửa giây rồi mới đồng ý.
Chính điều đó – khoảnh khắc lưỡng lự ấy – đã làm Simon nhận ra đây không phải là trò chơi tán tỉnh. Đây là đời thực. Frankie là bạn anh, không phải một cô nàng xa lạ để anh có thể kiếm một cuộc tình bốc lửa và ngắn ngủi.
Cô gần như đã lớn lên trong nhà anh – cả gia đình Hunt đều yêu mến cô bé có chất giọng miền Nam ngọt ngào sống trong ngôi nhà nhỏ xíu cùng bà ngoại. Cô không còn ba mẹ. Mẹ cô đã mất còn ba thì bỏ đi. Ba mẹ Simon, mặc dù không giống y xì Jun và Ward Cleaver[*] song cũng gần bằng họ, đã đưa Frankie đi cùng gia đình họ trong hầu hết các kì nghỉ. Cô luôn luôn ở bên cạnh anh. Hẳn là cô sẽ mãi mãi như thế.
[*] Hai nhân vật trong loạt phim truyền hình nhiều tập “Leave it to Beaver” của Mỹ, là hình mẫu các bậc cha mẹ của những đứa trẻ sinh ra trong giai đoạn chiến tranh thế giới thứ II.
Trừ phi anh làm điều gì đó để đẩy cô ra xa.
Anh không thể chơi trò chơi này. Cái giá phải trả quá cao.
Tất nhiên anh cho rằng Frankie sẽ bị cuốn theo cám dỗ. Việc cô lưỡng lự trước khi nhận lời đi ăn với anh không nói lên được điều gì cả.
Anh đang suy diễn quá nhiều. Ba giây lưỡng lự không có nghĩa là cô dùng thời gian đó để tưởng tượng sẽ về nhà với anh sau buổi tối. Cũng không có nghĩa là trong mấy giây ngắn ngủi trì hoãn đó cô đã tưởng tượng hai người họ quấn lấy nhau trong vòng ôm nóng bỏng khi trên người không một mảnh vải che thân.
Có thể sự lưỡng lự của cô không phải là kết quả của bất kì suy nghĩ xa xôi nào. Có thể cô không nói được ngay chỉ vì cô bị ợ hơi. Hơn nữa, đó thậm chí cũng chẳng phải bữa tối – chỉ là một bữa pizza nhẹ nhàng mà thôi.