Đọc truyện Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc – Chương 32: Sinh nhật
An Hằng và Hồng Thuận lấy dụng cụ, bắt đầu làm make up và vẽ nail thật nhanh. Đeo headphone lên tai, Bảo Vương quay quay kéo rồi cắt tóc với tốc độ nhanh chóng. Qua hình ảnh phản chiếu của tấm kính, Lynh muốn hoa mắt khi quan sát sự chuyển vận cực nhanh từ lưỡi kéo. Kể cả những người khác cũng hết sức kinh ngạc trước kỹ thuật của Bảo Vương. Đặc biệt là Bùi Việt. Anh dường như chẳng hề rời mắt khỏi đôi tay khéo léo và nhanh thoăn thoắt đó. Thật khó tin khi đây là tay nghề của một hair stylist hai mươi tuổi. Nicolas cũng không chịu thua khi thể hiện bản thân là chuyên gia trong việc tỉa tóc. Nhìn An Hằng và Hồng Thuận cũng làm nhanh không kém, Bùi Việt thoáng nghĩ ngợi. Có vẻ trong ba mươi phút ấy, một ý tưởng mới đã hình thành trong đầu anh.
Cuối cùng, công cuộc làm đẹp cho Lynh cũng hoàn tất đúng với thời gian đặt ra. Cô ca sĩ trẻ thật sự ấn tượng với sự thay đổi của chính mình khi nhìn vào gương. Lynh rời salon, chỉ chờ có thế, Bùi Việt đã yêu cầu tất cả đến ngay phòng khách vì có chuyện cần bàn. Vừa đặt mông xuống sofa, anh chàng đã hào hứng bảo:
“Anh rất bất ngờ về tay nghề của các em. Mấy ngày qua, anh chưa có dịp quan sát năm đứa làm như thế nào, hôm nay được thấy, quả nhiên tài không đợi tuổi. Chính vì vậy, anh quyết định để các em hợp thành nhóm C.B.”
Năm người lần lượt nhìn nhau. Tức thì, Hồng Thuận gãi đầu soàn soạt:
“Em nghĩ ban nãy do chị Lynh ấy làm dữ quá nên anh Tuấn Khang mới bịa đại ra nhóm C.B. Anh đừng hiểu nhầm…”
Đột ngột, Tuấn Khang nói nghiêm túc: “Tuy là bịa nhưng điều anh nói đâu có sai. Xét theo những cuộc làm đẹp các em từng tham gia thì cách gọi C.B hoàn toàn phù hợp. Anh tán thành ý kiến để các em hợp thành nhóm chính thức.”
“Vậy các anh định làm thế nào?”
Chờ An Hằng kết thúc câu hỏi, Bùi Việt trình bày kế hoạch cho nhóm C.B:
“Các em đã bao giờ nghĩ rằng, trong tương lai, mình sẽ có một beauty salon riêng? Những người trong giới làm đẹp luôn mong ước như vậy. Theo anh, bây giờ các em nên tạo cho mình một thương hiệu. Tức, C.B không chỉ là nhóm làm đẹp ở MORE mà gần như là tên một salon bắt đầu được thành lập.”
Đài Trang thốt lên: “Thương hiệu riêng? Một salon được thành lập?”
“Để làm được điều đó, các em phải để mọi người biết đến C.B nhiều hơn, nên lập website riêng cho C.B. Phương tiện thông tin đại chúng này sẽ đưa tên tuổi các em đến với nhiều người ở khắp nơi theo cách nhanh nhất. Các em hãy đăng hình khách hàng mình đã và đang làm đẹp cùng lời nhận xét của họ lên web.”
Từng là hair stylist tiếp xúc nhiều với giới nổi tiếng, Nicolas đưa ra ý kiến:
“Em thấy đề xuất này rất hay. Em nghĩ, nếu có thể khiến những người nổi tiếng trong làng giải trí quảng bá cho C.B thì chẳng còn gì tuyệt hơn.”
“Chính xác!” – Bùi Việt hoàn toàn tán đồng – “Khách hàng của C.B là những người nổi tiếng sẽ càng tạo ra ảnh hưởng lớn đến công chúng. Về việc này các em yên tâm, anh có mối quan hệ khá rộng với người hoạt động trong làng giải trí lẫn kinh doanh nên sẽ giới thiệu các em với họ.”
“Chà, nghe thật tuyệt vời nhỉ?” – Hồng Thuận bắt đầu hứng thú với kế hoạch.
Thấy Bảo Vương im lặng, Tuấn Khang hỏi: “Em có gì bận tâm về việc này à?”
Đưa mắt nhìn gương mặt hồ hởi của mọi người, Bảo Vương cười nhẹ: “Thành lập C.B, ý kiến chẳng tệ chút nào. Chỉ là em không giỏi trong lĩnh vực lập web cũng như quảng bá thương hiệu gì đấy nên ngồi yên thôi.”
“Chuyện đó em yên tâm, cứ để anh và Bùi Việt chuẩn bị là được. Điều các em cần làm là luyện tay nghề thật tốt và sẵn sàng làm nên một C.B mới.”
“Tưởng tượng trong tương lai không xa, C.B trở thành thương hiệu riêng của các em cùng một beauty salon được ra đời, quá tuyệt vời còn gì.”
Nghe Bùi Việt vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi sáng, năm đứa trẻ nhìn nhau đầy phấn khởi với hy vọng về một Comprehensive Beauty nổi tiếng trong giới làm đẹp, nơi sẽ mang đến điều kì diệu cho mọi người…
Vừa rời phòng Hair Cut đến nhà ăn, Trần Thoại đã thấy thấp thoáng bóng dáng Tú Uyên xuất hiện từ xa. Kể từ ngày chính thức tuyên bố tình cảm của mình, cô tiểu thư lúc nào cũng ở bên cạnh anh như hình với bóng. Anh không ngờ, cô lại quyết tâm thực hiện kế hoạch đeo đuổi đến vậy. Điều này khiến Trần Thoại gặp khá nhiều phiền phức, ngay cả trong giờ làm việc. Nén tiếng thở dài, Trần Thoại quay bước, định bụng sẽ đi xuống lối cầu thang thoát hiểm. Ấy vậy, anh đã chậm một bước khi Tú Uyên tinh mắt phát hiện ra anh thật nhanh chóng. Chẳng khác nào tên lửa, loáng cái cô đã đứng trước mặt chàng trai.
“Anh đi ăn trưa hả? Cho em theo cùng với.”
Tuy không thoải mái nhưng Trần Thoại vẫn phải giữ phép lịch sự: “Tuỳ cô.”
Cười cười, Tú Uyên bước song song bên cạnh. Suốt trên đường đi qua những dãy hành lang vắng vẻ, cô không ngừng nói về đủ chuyện. Dẫu giọng Tú Uyên vang vang bên tai, Trần Thoại lại chẳng mấy để tâm, vì tính tình vốn thờ ơ với những thứ mình không thích. Lúc này, anh đang chìm trong thế giới của bản thân. Hôm nay nắng đẹp. Trần Thoại nhớ những lúc cùng Bảo Vương đứng ở đây ngắm nhìn nắng. Khi đó cảm giác thật bình yên, tưởng chừng như không tồn tại bất kỳ điều gì ngoài hai người. Từ ngày mối quan hệ của cả hai trở nên gắn bó thì Trần Thoại phát hiện mình có thói quen thích nhìn nắng.
“Anh nghe em nói gì không?” – Giọng Tú Uyên đột ngột thay đổi.
Chậm rãi quay qua nhìn đối phương, Trần Thoại thản nhiên đáp:
“Chuyện cô nói, tôi chẳng hiểu gì cả nên không thích nghe.”
Quan sát gương mặt Trần Thoại thờ ơ, Tú Uyên biết rõ anh đang nghĩ gì.
“Anh lại nhớ đến chị Bảo Vương?”
Trần Thoại chẳng hề trốn tránh: “Có những kỷ niệm người ta không thể quên.”
Cái nắm tay dần thả lỏng, Tú Uyên lặng thinh, hướng ánh mắt lạnh tanh vào chàng trai. Nhưng cô không phải dạng người chỉ biết dừng lại ở sự im lặng.
“Tại sao anh lúc nào cũng nghĩ đến chị ấy? Em mới là người đang đứng bên cạnh anh. Dù anh có nhớ chị em thì đã sao? Chị ấy đã có anh Nicolas rồi. Hiện tại, cả hai đang làm việc với nhau ở salon MORE. Họ nhớ đến anh à?”
“Nếu Ngô tiểu thư bực bội như vậy thì đừng đi bên cạnh tôi nữa.”
“Em tuyệt đối không rời xa anh đâu.”
“Vậy đừng trách tôi bỏ mặc cô và nhớ về người khác.”
Nhìn chằm chằm Trần Thoại, tự dưng Tú Uyên cười nhạt nhẽo: “Anh hiểu được chị Bảo Vương bao nhiêu chứ? Ngay cả hôm nay là sinh nhật chị ấy, anh cũng không biết nữa. Em chắc chắn như thế.”
Cái nhìn của Trần Thoại chợt đứng yên. Không phải vì bị Tú Uyên chọc tức mà do anh được tiết lộ về ngày sinh nhật của Bảo Vương. Rất nhanh, anh mỉm cười bảo rằng: “Cám ơn cô đã nói tôi biết điều này. Bây giờ tôi đi ăn trưa.”
Dõi theo bóng dáng Trần Thoại, Tú Uyên mím môi vì nhận ra hành động trêu tức ban nãy mình làm đã tác dụng ngược. Chẳng những không khiến anh nhận ra sự thật mà ngược lại, còn đưa anh đến gần Bảo Vương. Cô đoán thế nào Trần Thoại cũng sẽ mua quà sinh nhật cho chị mình. Tức tối, Tú Uyên liền đuổi theo anh với ý định không để anh thực hiện điều đó.
Trong phòng giám đốc, Ngô Thịnh hạ bản hợp đồng xuống, cau mày hỏi:
“Anh nói Tú Uyên đang thích Trần Thoại, một hair stylist nghiệp dư khu F?”
Đối diện, Jimmy khẳng định: “Thông tin của tôi không sai đâu, giám đốc.”
Đảo mắt, Ngô Thịnh dựng thẳng người dậy trên ghế xoay: “Thảo nào dạo gần đây, trông con bé rất lạ, thỉnh thoảng cười một mình và cũng rất dễ buồn.”
“Có lẽ vì Trần Thoại không thích tiểu thư nên cô ấy mới buồn.”
“Cái gì? Nghĩa là con gái tôi thích đơn phương ư? Chuyện gì thế này? Chỉ là một hair stylist nhỏ nhoi mà tỏ ra cao giá sao?”
“Trần Thoại không đơn giản là hair stylist bình thường. Giám đốc quên bài báo viết về cậu ta ư? Thiên tài cắt tóc bằng tay trái và đánh bại Huy Jack.”
Đưa mắt nhìn về phía chồng báo nằm chất chồng trên kệ sách, Ngô Thịnh đang nhớ lại bài viết đặc biệt ấy: “Hoá ra là cậu ta. Hình như trước đây, cậu ta cùng Ngô Bảo Vương tham gia làm đẹp trong đêm thời trang MeiSang?”
Thấy Jimmy gật đầu, Ngô Thịnh gõ nhịp tay lên bàn nghe đều đều, đôi mắt chợt sâu thăm thẳm: “Toàn là những kẻ phiền phức. Tôi chưa rõ tài năng cậu ta thế nào nhưng nếu cùng với Ngô Bảo Vương thì cũng chẳng hơn được gì. Ba tên kia đã rời WOB, giờ chỉ còn lại tên này. Tôi không muốn bất kỳ thành phần chống đối nào tồn tại ở salon. Chiều nay gọi cậu ta đến đây.”
Jimmy y lệnh. Trước khi rời phòng, anh lưỡng lự nói: “Thưa, Tuấn Khang đã rời WOB, vị trí của anh ấy đang bỏ trống. Tôi nghĩ mình có thể…”
Ngô Thịnh thình lình cắt ngang bằng chất giọng lạnh băng: “Chuyện đó tôi tự giải quyết. Jimmy, xét về trình độ cũng như khả năng, anh đều không bằng Tuấn Khang vì vậy đừng mơ đến việc sẽ ngồi vào chỗ ấy. Ra ngoài đi.”
Bất động vài giây, Jimmy liền cúi đầu, mau chóng rời khỏi. Đóng cửa lại, anh chàng người lai siết chặt tay, gương mặt kẻ phục tùng ban nãy đã biến mất thay vào đấy là sự căm ghét cùng cực. Khẽ khàng cất bước, Jimmy lầm rầm trong miệng: “Lão già chết tiệt! Đã vậy thì đừng trách tôi không nể tình…”
Buổi tối, vừa rời khỏi phòng tắm, Bảo Vương thấy Nicolas đứng ngay trước cửa với dáng vẻ không được bình thường. Kiểu như anh chàng đang hồi hộp.
“Anh đứng đây làm gì?”
Đúng là bản thân đang giấu chuyện gì đó nên Nicolas thoáng giật mình khi nghe tiếng Bảo Vương cất lên. Mau chóng, anh quay qua bảo: “Tôi chờ cô.”
“Nếu anh muốn đi vệ sinh sao không xuống lầu một cho nhanh.”
“Không phải.” – Gắt gỏng xong, Nicolas trở nên lúng túng. Mấy phút sau, có lẽ đã bình tĩnh hơn, anh khẽ khàng đưa cho Bảo Vương một gói quà.
Nhìn chiếc hộp được bọc trong giấy kiếng, Bảo Vương khó hiểu: “Gì vậy?”
Phải cố mãi, Nicolas mới mạnh dạn ngước nhìn đối phương: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bốn từ đó vừa kết thúc, bấy giờ Bảo Vương mới hiểu ra hành động tặng quà đường đột của anh chàng con lai. Hôm nay là sinh nhật mình 19/01, cô tự nhủ và gần như quên béng điều ấy. Nhưng thật sự, Bảo Vương khá bất ngờ về việc Nicolas biết đến ngày này. Bình thường, anh luôn hậm hực cáu bẳn với cô còn gì. Bắt gặp vẻ sốt ruột trên mặt Nicolas, Bảo Vương chậm rãi đón lấy quà.
“Tôi mở ra được chứ?”
Đôi tay hạ xuống vì mỏi, Nicolas bảo vẩn vơ: “Quà tặng cô thì cô cứ mở xem.”
Nhẹ nhàng tháo giấy kiếng, bên trong là một chiếc hộp khá to, Bảo Vương tiếp tục mở nắp hộp ra và ngạc nhiên bởi thấy đôi giày thể thao màu xanh dương nhạt, cổ cao viền xanh đậm trông rất dễ thương. Trong khi cô bé họ Ngô vẫn chưa rời mắt khỏi món quà thì Nicolas tiếp tục cất tiếng:
“Tôi thấy cô thích mang giày thể thao nên mua tặng. Đôi giày cô đang mang, cũ xì. Đừng lo, tôi biết cỡ chân của cô nên đôi giày này nhất định vừa.”
Đối diện, Bảo Vương vẫn không nói gì. Cô không bất ngờ về món quà mà là không ngờ rằng Nicolas quan tâm đến mình như vậy. Giá trị món quà nói lên tình cảm của người tặng dành cho người được tặng. Bảo Vương cứ tưởng Nicolas luôn ghét mình hoá ra là ngược lại… thậm chí anh còn biết cỡ chân cô số mấy. Bất giác, cô vui. Nghĩ bản thân nên nói gì đó, Bảo Vương mỉm cười:
“Cám ơn. Tôi thích nó lắm.”
Nghe Bảo Vương nói thích đôi giày thể thao đồng thời còn nở một nụ cười dịu dàng đến thế khiến Nicolas bối rối. Không muốn cô phát hiện vẻ kỳ lạ của mình, anh khéo léo xoay người sang hướng khác cốt giấu gương mặt đang đỏ bừng. Dù tâm trạng ngổn ngang nhưng Nicolas rất sung sướng. Thế nhưng đáng tiếc, niềm hân hoan trong lòng anh không kéo dài lâu khi quản gia Kim xuất hiện và nói: “Thưa cô hai, bên ngoài có người tên Trần Thoại muốn gặp cô.”
Nụ cười trên môi Nicolas nhạt đi. Tiếp theo, anh chợt thấy Bảo Vương đưa hộp quà cho mình, bảo nhanh: “Anh giữ hộ tôi đôi giày, tôi gặp Trần Thoại một lát.”
Nicolas chẳng kịp phản ứng là Bảo Vương mau chóng bước xuống dưới nhà. Nhìn theo bóng dáng cô, anh thở ra bực bội, hai tay cầm quà buông xuôi.
Đang cầm hộp quà nhỏ trên tay, Trần Thoại chợt nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Cất nó vào túi áo, anh quay lại và đúng như suy đoán, là Bảo Vương. Mau chóng tiến đến chỗ đối phương, cô không giấu nổi ngạc nhiên:
“Sao anh biết nhà của tôi mà đến?”
“Tôi hỏi anh Tuấn Khang. Tôi không được hoan nghênh à?”
“Tôi rất vui khi anh đến. Nhưng khuya như vậy, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Vẫn dáng vẻ rất tự nhiên Trần Thoại lấy ra hộp quà nhỏ ban nãy, đưa cho Bảo Vương: “Tình cờ tôi được biết, hôm nay sinh nhật cô nên đến đây tặng quà.”
Chỉ trong một buổi tối, Bảo Vương bất ngờ hai lần. Sinh nhật năm nay, cô được nhận quà từ hai người mình không ngờ nhất, ban đầu là Nicolas, giờ đến Trần Thoại. Lúc nãy nhận đôi giày thể thao, Bảo Vương rất vui và bây giờ niềm vui đó nhiều hơn nữa khi cô đón lấy quà do chính Trần Thoại tặng.
“Cô mở ra xem đi.”
Lời đề nghị của Trần Thoại vang lên nhẹ nhàng, Bảo Vương chậm rãi mở hộp quà ra. Đôi mắt cô tròn xoe khi thấy một sợi dây phone nghe màu bạc rất đáng yêu. Khẽ khàng lấy nó ra, gương mặt Bảo Vương đầy thích thú.
“Tôi thấy chiếc headphone của cô đã cũ nên nghĩ nếu cô đeo dây phone nghe để nghe nhạc cũng không tệ. Ừm, xin lỗi vì nó không có gì đặc biệt.”
“Không đâu. Tôi rất thích.” – Bảo Vương cười tươi – “Thật sự là rất thích. Cám ơn anh. Đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất tôi được nhận.”
Lần đầu tiên bắt gặp cô bé luôn thờ ơ lạnh lùng đó có dáng vẻ vui mừng khi nhận quà của mình, Trần Thoại cũng mỉm cười theo. Rồi bất chợt, anh thấy Bảo Vương mặc chiếc áo thun mỏng manh trong khi trời đêm đang thổi những cơn gió lạnh lẽo. Không nghĩ ngợi, anh cởi áo khoác. Trong lúc Bảo Vương vẫn chăm chú nhìn dây phone nghe thì Trần Thoại dịu dàng khoác áo lên người cô. Việc làm đột ngột ấy khiến Bảo Vương ngừng lại. Cùng lúc, giọng Trần Thoại trở nên ân cần: “Ban đêm ra ngoài, đừng quên khoác thêm áo.”
Nhìn đôi mắt Trần Thoại như đang cười, Bảo Vương liền gật khẽ. Cái cách cúi đầu im lặng của cô, tự dưng Trần Thoại thấy cô nhỏ bé lạ lùng. Bình thường trông Bảo Vương lạnh lùng là thế, khiến người khác có cảm giác cô không cần được bảo bọc. Thế mà ngay bây giờ, anh bất giác nhận ra thân hình Bảo Vương cũng rất mỏng manh, đúng hơn là anh đang nhìn một con người khác của cô bé tomboy. Nhích chân lại gần hơn, Trần Thoại thoáng lưỡng lự khi từ từ đẩy nhẹ Bảo Vương vào lòng mình, để hai cơ thể đang cách xa bỗng nhiên xích gần lại. Về phía Bảo Vương, trước đây vốn nghĩ người như Trần Thoại sẽ ít khi bộc lộ cảm xúc ấy vậy lúc này anh lại làm một hành động thân mật khiến cô hết sức bất ngờ. Dẫu mọi thứ hơi đường đột nhưng Bảo Vương đã không đẩy Trần Thoại ra. Cô đón nhận tình cảm của anh như một điều hiển nhiên.
“Ấm không?”
Nghe Trần Thoại thì thầm bên tai hai từ kỳ lạ, Bảo Vương không đáp, chỉ gật đầu. Nắm nhẹ vạt áo anh, cô nhắm mắt lại, vùi cơ thể mình vào sâu trong lòng anh. Nhận ra hành động đón nhận từ đối phương, Trần Thoại ôm chặt cô hơn.
Vào nhà với tâm trạng thoải mái, Bảo Vương cất sợi dây phone nghe vào túi áo. Lúc đi ngang qua phòng khách, thình lình cô nghe giọng Nicolas vang đều:
“Chiếc áo đó… là của Trần Thoại?”
Mau chóng xoay qua, Bảo Vương thấy Nicolas ngồi quay lưng trên sofa.
“Anh chưa ngủ à? Tôi tưởng anh về phòng…”
Nicolas cắt ngang câu nói của đối phương bằng hành động đứng dậy đột ngột. Trông dáng vẻ đó, người ta dễ dàng nhận thấy anh đang bực bội lẫn khó chịu. Khẽ khàng xoay lưng lại, Nicolas chậm rãi rời sofa, tiến đến chỗ Bảo Vương. Mặt cả hai đối diện nhau, anh hỏi với chất giọng trầm đục:
“Tôi hỏi, áo khoác đó là của Trần Thoại?”
Từ đầu đã phát hiện thái độ Nicolas kỳ quặc nên Bảo Vương đáp, vẻ khó hiểu:
“Phải, Trần Thoại sợ tôi lạnh nên khoác áo cho tôi. Vậy thì sao?”
“Không những khoác áo mà anh ta còn ôm cô nữa chứ gì.”
“Anh nhìn lén chúng tôi?”
“Điều đó không quan trọng. Quan trọng là giờ cả hai trở nên thân thiết rồi nhỉ?”
Khó chịu trước nụ cười khỉnh ấy, Bảo Vương bảo: “Không liên quan đến anh.”
Dáng vẻ lãnh đạm của Bảo Vương khiến Nicolas bùng phát cơn ghen tức vô cớ. Để rồi không kìm chế được bản thân, anh chàng con lai đã làm một hành động mất tự chủ. Nhanh và ngay lập tức, Nicolas kéo Bảo Vương sát lại gần đồng thời đặt nụ hôn lên môi cô. Anh gần như không biết mình đã làm gì ngoài việc hôn Bảo Vương cùng với cảm xúc dữ dội trong lòng. Phải một phút sau, Bảo Vương mới lấy lại ý thức và định hình sự việc đang diễn ra. Giận dữ, cô đẩy mạnh anh chàng mất bình tĩnh kia ra. Phản ứng kiên quyết từ cô không giúp Nicolas bình tĩnh hơn. Anh nhìn Bảo Vương bằng đôi mắt bỗng chốc bình thản lạ lùng.
“Tại sao không liên quan đến tôi trong khi tôi rất thích cô?”
Đôi mắt mở to khi Bảo Vương nghe rõ câu nói phát ra từ Nicolas. Vẫn đặt tay lên môi với vẻ tức giận, cô lập tức xoay lưng, bước vội lên lầu. Còn lại một mình, Nicolas liền đánh mạnh vào bức tường gần đó, bản thân chẳng còn cảm giác đau nữa. Tiếp theo, anh ngồi phịch xuống dưới sàn, đầu cúi thấp. Chẳng rõ đêm ấy, anh đã ngồi như thế trong bao lâu.
�9;”S/-