Đọc truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân – Chương 22: Nhận tội và ngụy biện
Chuyện Thôi Hiểu Phong chết đã mang lại hiệu ứng mà Địch Vũ Liễn
không dự đoán đến. Bé vốn chỉ muốn cảnh cáo những người có dũng khí thầm phỉ báng bé một chút mà thôi, để bọn họ biết điều một chút, bé lại
không biết rằng đường đường người Thôi gia bị đánh chết tươi như thế,
lại thêm làm việc này ngay trước mặt Thôi thừa tướng đã tạo nên hiệu quả to lớn, khiến người người e sợ. Cứ nghĩ lại mà xem, một hữu thừa tướng
dưới một người trên vạn người, đồng thời là còn em trai ruột của Thái
hậu, thế mà không có biện pháp gì với vị tiểu hoàng tử kia, trơ mắt nhìn cháu trai út nhà mình bị đánh chết mà bó tay không có cách nào, tuy
rằng sau đó Thái hậu có thể nổi giận nhưng cũng chẳng thể động được đến
một sợi tóc của vị tiểu hoàng tử này. Vì thế mà từ nay về sau, chẳng có
người nào lại dám thầm bàn tán về vấn đề xuất thân của Thập lục hoàng tử nữa. Có dũng khí nghi ngờ mắng chửi bé, chỉ sợ cũng chỉ có thể vụng
trộm mắng thầm trong lòng.
Ngoài ra, Văn công công từ trước đến giời vốn không định mở miệng,
thứ nhất ông ta không muốn đắc tội với các vị đại quan kia, thứ hai ông
ta cho rằng một vị tiểu hoàng tử thì sao có thể đứt khoát như vậy, có
dũng khí lấy tính mạng người khác. Cho dù Thục phi trước khi chết bị
thương trên tay tiểu hoàng tử, nhưng đó là Hoàng thượng hạ lệnh không
cho ngự y tới khám, vả lại khi đó cũng không có ai có thể cầu xin Hoàng
thượng tha thứ cho nàng, thế nên mới khiến cho nàng hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng ông ta khác với Thục phi, ông ta cầm trên tay nhược điểm của rất
nhiều người, những người này vì chính mình mà cũng phải ra tay cứu ông
ta! Đó chính là lý do vì sao Văn công công không sợ hãi mà chuẩn bị chết cũng không nhận tội, còn vắt nát óc để nghĩ ra làm thế nào để ngụy biện cho tốt. Thế những đến Thôi Hiểu Phong kia còn bị đánh chết tươi trước
mặt ông ta, hơn nữa vị tiểu hoàng tử này còn tuyệt tình sai người vất
thi thể ra ngoài, nhất thời ông ta bị dọa hãi hùng, sợ chết đến mức ngay lập tức thay đổi chủ ý ban đầu, muốn khai ra hết tất cả mọi người, nói
như vậy không chừng còn có một đường sống.
Địch Vũ Liễn ra hiệu ngừng đánh Văn công công. Khi Văn công công vừa
được đỡ xuống ghế, ông ta ngay lập tức quỳ trên mặt đất, trước tiên khai ra hai nhà Thôi, Ô trực tiếp sai ông loại bỏ tư cách tham dự phần lớn
đứa nhỏ tham gia dự tuyển, đến lúc đó chỉ cần nộp bài thi của con cháu
hai nhà này cho Thập lục hoàng tử, để bảo đảm rằng thư đồng của hoàng tử phải từ hai nhà mà ra. Tiếp theo, ông ta khai ra nhà Vũ Văn yêu cầu ông lên kế hoạch để cho thiếu tông chủ nhà họ trúng tuyển, lại thêm hễ là
quan viên nào muốn con em nhà mình trúng tuyển đều hối lộ ông ta cả,
cuối cùng là dặn dò ông ta chuẩn bị đưa đáp án cho mấy đứa nhỏ đó.
Những người bị điểm tên sắc mặt trở nên tái nhợt, phần lớn vừa tức
vừa giận, tức vì Văn công công lại dám vạch trần bọn họ ra, giận là Văn
công công nói ông chỉ chuẩn bị đưa lời giải cho con em ba nhà Thôi, Ô,
Vũ Văn, đã như vậy sao ông ta còn dám nhận hối lộ của họ chứ!
Đôi mắt của Hoàng thượng rốt cuộc cũng mở ra, vẻ mặt lạnh như băng
nhìn vào mắt Văn công công, sau lại dời ánh mắt về những đại thần đang
đứng đó, xem từng người một, ánh mắt của ông có phần âm u đáng sợ.
Ngày hôm nay có hơn mười vị đại thần cùng đến Mậu Học Hiên với Hoàng
thượng, bị khai ra thì có 8 người. Thôi thừa tướng lúc này nào có còn lo lắng đến chuyện cháu trai bị đánh chết nữa, việc hối lộ thì cũng là có
lớn có nhỏ, chỉ là tâm ý Hoàng thượng ra sao thôi, Vì thế chỉ thấy ông
ta dẫn đầu kêu oan, nhưng người bị điểm tên cũng noi gương mà làm.
Bọn họ đổ sạch mọi tội lên đầu Văn công công, nói rằng ông ta khai
xằng bậy, đồng thời không quên đánh mắt về phía Văn công công tạo áp
lực. Văn công công chỉ chùn bước một chốc rồi sau lại nghĩ đến ông ta
trốn không thoát, phải kéo theo mấy vị đại thần kia xuống ngựa cùng, còn tỏ vẻ ông ta là bần cùng bất đắc dĩ mới làm sai như vậy, sau đó, ông
còn bạo gan nói hết mấy chuyện hối lộ gì đó ra, còn khai ra mấy chỗ ông
ta cất giấu đồ hối lộ.
Hoàng thượng lập tức phái Hoàng công công bên mình dẫn người đi tìm
kiếm đồ hối lộ như Văn công công đã nói, đem mấy thứ kia lại đây.
Bởi vì chuyện Hoàng Thượng để Thập lục hoàng tử vào An Khang điện ở
rồi tự mình dạy dỗ là chuyện trước nay chưa từng có trong lịch sử, có
thể suy được rằng các đại thần hối lộ Văn công công lần này là muốn đặt
hy vọng lên vị hoàng tử này, hay là xắp xếp con cháu nhà mình bên cạnh
để sau này tiện theo dõi, bởi vậy cạnh tranh quyết liệt, Văn công công
lại muốn kiếm thêm chút đỉnh, thế nên về cơ bản là bọn họ đều xuất hết
vốn, ngoài trừ nhà Vũ Văn, thì tất cả các nhà khác đều tặng đồ cổ quý
hiếm cất giữ đã lâu trong nhà, rất dễ phân biệt được là ai đưa tặng.
Chẳng có ai ngờ tới rằng vị tiểu hoàng tử này lại phái người đi thăm dò
tình hình thực tế, hơn nữa tiểu thái giám mà người phái đi không phải
những người e sợ thế lực khắp nơi giữ gìn chính mình mà ngậm miệng như
trước, vì thế giờ khắc này đây, mỗi người bọn họ chỉ có thể đứng nơi này đổ mồ hôi lạnh, hối hận về hành động lần này của mình.
Nếu như Hoàng công công dẫn người trở lại, cầm theo những đồ cổ quý
hiếm kia, đó là bằng chứng xác thực nhất, đến lúc đó mới nhận tội tựa hồ như hơi muộn, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Thôi thừa tướng nhận
tội đầu tiên, nói là chính mình nhất thời hồ đồ, mong rằng Hoàng thượng
có thể xử nhẹ, ngoại trừ anh em Vũ Văn, những người khác đều tìm cách
đấy, từng người từng người cúi đầu nhận tội, còn vẻ mặt của Hoàng thường thì càng lúc càng khó coi.
Người xung quanh đều cúi đầu nhận tội, Vũ Văn Hạo Nhiên còn đang cân
nhắc xem có phải nhận tội hay không, mà Vũ Văn Hạo Chính đang quỳ với
ông bỗng hô lớn trong lúc ông đang cân nhắc: “Hoàng thượng! Thỉnh ngài
mình xét! Vi thần không biết đắc tội Văn công công khi nào, hoặc có ai
dạy Văn công công hãm hại thần và huynh trưởng vi thần! Vũ Văn gia nhà
thần hôm nay không hề có bất kỳ ai tới tham gia thi tuyển, tại sao Văn
công công lại nói tới chuyện hối lộ ngân phiếu! Văn công công đây là
ngậm máu phun người rồi!”
Vũ Văn Hạo Chính là một người kỹ tính mà gan lại lớn, quan điểm về
việc lo liệu một sự việc đều không dứt khoát, khi ông làm việc dù sao
vẫn thích xuy xét đến các khả năng không tốt, hễ có việc gì đều thích
chuẩn bị mọi mặt, thế nên đêm qua ông mới căn ngăn việc tam ca của ông
đi tặng đồ cổ quý hiếm cho Văn công công, vẫn là nên đưa số lượng lớn
ngân phiếu cho lão ấy thì hơn, vì vạn nhất chuyện này có bị vỡ lở sẽ bị
người ta nắm gáy xác định là nhà mình tặng. Đưa tặng ngân phiếu là cách
tốt nhất phủi sạch quan hệ, chỉ cần dù chết cũng không nhận, có ai dám
nói là nhà Vũ Văn đưa ra? Hơn nữa, đứa cháu khờ mình vẫn lo lắng từ nãy
đến giờ theo như lời của tiểu hoàng tử và Văn công công mà phân tích thì vừa vào tới Mậu Học hiên, tiểu hoàng tử trước hết đã tìm đứa nhỏ Thôi
gia gây phiền phức, có vẻ như căn bản chưa từng nhìn thấy cháu trai nhà
ông, mặc khác, cho dù nói rằng hôm nay người gặp chuyện không may đa số
là quan lại chức vị cao trong triều, nhưng ông xem cái chết của đứa cháu Thôi gia hôm nay mà có loại dự cảm không tốt, đó chính là Hoàng thượng
hôm nay tuyệt đống sẽ không nương tay, đó là lý do tuy rằng ông không
biết cháu trai mình đang ở đâu, thế nhưng ông gan lớn đánh cược! Đánh
cược rằng cháu trai nhà ông căn bản chưa từng xuất hiện tại Mậu Học hiên này! Chỉ cần cháu trai trưởng nhà ông chưa từng xuất hiện ở nơi này,
các tình huống khác ông đều có thể chống đỡ!
“Hoàng thượng, thỉnh ngài minh xét ạ! Thần đây là bị oan uổng!” Hai
anh em có sự ăn ý ngầm, Vũ Văn Hạo Nhiên phản ứng lại rất nhanh, ngay
lập tức đè nén ý nghĩ nhận tối xuống, lên tiếng kêu oan, đừng có nhìn
hai anh em nhà họ nói lời chính nghĩa như thế, họ căng thẳng đến nỗi
lòng bàn tay đã ứa đầy mồ hôi lạnh.
Hừ! Nhà ông ta không có ai tới tham gia thi tuyển? Gạt người! Nếu nói không có ai tham gia thi tuyển, Bát hoàng tử sẽ đặc biệt tiến cử cho
mình cái thằng cha tên Vũ Văn Dật Thần kia sao? Hơn nữa thư đồng của Bát hoàng tử, con cháu nhà Vũ Văn đã nói rất rõ, Thiếu tông chủ Vũ Văn gia
hôm nay có tham gia thi tuyển! Khuôn mặt Địch Vũ Liễn hiện lên vẻ khinh
thường, quay đầu lên tiếng với đám con cháu danh ra lúng túng đứng đực
ra kia, bé hô lên: “Vũ Văn Dật Thần! Đi ra!”
“…” Yên tĩnh, không ai trả lời.
Địch Vũ Liễn thừ người, gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai đi ra, đồng thời dọc theo tầm mắt của bé, những đứa nhỏ này đều sợ hãi, lui dần
từng bước, lắc đầu ý bảo không phải mình.
Gọi hai lần không thấy có người nào đi ra khỏi hàng ngũ, Địch Vũ Liễn bỗng nhiên có phản ứng lại, A—! Vắng mặt tại nơi này không phải là cái
tên chết tiệt có gan ném tiểu chủy thủ bảo bối của bé đi sao! Hóa ra cậu ta là Vũ Văn Dật Thần! Hừ hừ, ban đầu định bỏ qua cho cậu ta đó, chẳng
qua không may rồi, để cho bé biết hắn là ai, lần này bé sẽ cho cậu ta
biết hậu quả của việc dám chọc đến Thập lục hoàng tử! Một loại biểu cảm
trẻ con xẹt qua trong ánh mắt bé. Chỉ thấy bé xoay người đi tới bên cạnh anh em Vũ Văn, mặt hướng về Hoàng thượng, quỳ xuống ngay ngắn, “Phụ
hoàng, nhi thần có việc bẩm báo!”
Khi hai anh em Vũ Văn vì không rõ tại sao Thập lục hoàng tử lại biết
tên đứa trẻ khờ nhà mình mà lo lắng không yên, tâm trạng bồn chồn, chỉ
thấy tiểu hoàng tử đang quỳ gối trước khi nói những lời đó đặc biệt liếc bọn họ một cái, vẻ mặt kia giống như đang thị uy, mang tính trẻ con,
tựa như một đứa trẻ con bình thường nắm được chuyện quan trọng trong
tay, chuẩn bị đắc ý dạt dào tố cáo lên trên.
“Vừa rồi…” Giọng nói trẻ con thanh thúy vang lên, muốn nói ra…
Trong đôi mắt của anh em nhà Vũ Văn hiện lên sự kinh hãi, hai ông
nhìm chằm chằm vào đứa trẻ cao một mẩu bên cạnh, trong lòng ai oán la
hét: Vừa rồi? Vừa rồi làm sao hả? —- Tiểu hoàng tử, ngài tiểu nhân gia giơ cao đánh khẽ, đừng có nói lung tung đấy!